Đèn huyền quan không bật, giữa bóng tối, mọi giác quan bị k1ch thích. Trần Hạc Sâm hôn lên bên cổ cô, hơi thở nóng ấm tràn ngập trên làn da, bất chợt tạo nên một dòng điện.
Lương Úy vùi mặt vào cổ anh, bàn tay anh áp lên lưng cô, cách một lớp vải, tựa như bàn ủi nóng bừng. Lương Úy cảm giác như một bông hoa chuẩn bị lìa cành, một cơn gió lướt qua, lại rơi vào trạng thái dày vò dao động.
Mặt vùi vào gối, không dám nhìn lại, mãi đến khi một cảm giác xa lạ dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Như con thuyền nhỏ giữa bão tố, ngọn sóng cuối cùng quét qua, lật tung mọi thứ ngay tức khắc, hết thảy lại rơi vào thinh lặng.
Căn phòng tràn ngập hơi thở nhè nhẹ.
Trần Hạc Sâm vòng tay qua eo cô, áp trán lên trán cô. Lương Úy hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này, sau một lát, bắp chân cô cọ cọ chân anh: “Em khát nước, muốn uống nước.”
Yết hầu của Trần Hạc Sâm trượt xuống, phải tự kiềm chế bản thân: “Đừng cọ nữa.”
Thấy cô như vậy, Trần Hạc Sâm cúi đầu mỉm cười, giọng điệu trêu chọc: “Không phải đã nhìn thấy hết rồi à?”
Gương mặt Lương Úy nóng bừng, giọng nói khàn khàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ không được nhìn nữa.”
Anh chống một tay trên mép giường, cúi người nói vào tai cô: “Ăn xong chùi mép rồi không nhận à?”
Lương Úy quay đầu, đối diện với ánh mắt của anh, đột nhiên thấy chột dạ, cô hắng giọng gọi tên anh.
“Trần Hạc Sâm.”
“Sao?”
“Em thật sự rất khát nước.”
“Anh lấy nước cho em.”
Trần Hạc Sâm không trêu chọc cô nữa, ra khỏi phòng ngủ, sau đó cũng nhanh chóng cầm ly nước quay lại.
Lương Úy nghe tiếng bước chân đến gần, quấn chăn ngồi dậy, uống hết nửa ly nước trên tay anh, sau đó đẩy ra, nói không muốn uống nữa. Trần Hạc Sâm cúi đầu nhìn cô: “Hình như là khát thật?”
Lương Úy liếc anh một cái, ánh mắt của Trần Hạc Sâm tràn ngập ý cười, anh uống hết nửa ly nước còn lại, đặt ly lên bàn cạnh giường. Anh cúi người, vòng tay qua chân cô, bế cô lên.
Cả người Lương Úy đột nhiên bị nhấc lên không trung, cô khẽ kêu lên một tiếng, vô thức vươn tay ôm chặt vai anh.
Trần Hạc Sâm ôm cô, vui vẻ nói: “Ôm chặt vào, đừng để bị ngã.”
Lương Úy ngước mắt nhìn anh: “Anh không thấy nặng sao?”
“Không nặng.”
Một tiếng sau, hai người mới tắm xong. Lương Úy mệt đến mức không buồn di chuyển ngón tay, cô nằm trên giường, nghĩ về lời anh vừa nói trong phòng tắm, không khỏi giận dỗi, nhấc chân chọc chọc anh một cái.
Lương Úy im lặng không nói, nhìn anh chằm chằm một lát: “Không phải anh nói là chỉ tắm thôi sao?”
Trần Hạc Sâm hiểu ra, giọng cười thâm sâu: “Lần đầu tiên của anh, không khống chế được.”
Hàng mi của Lương Úy khẽ run rẩy: “Trước đây anh chưa từng làm chuyện này sao?”
Trần Hạc Sâm lắc đầu: “Chưa.”
Tâm tư của Lương Úy khẽ rung động, không khỏi nghĩ về chuyện vừa rồi, dừng lại một lát: “Trông không giống lần đầu chút nào.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Em khen anh à?”
Lương Úy đỏ mặt: “Ý em không phải như vậy.”
Trần Hạc Sâm không giấu diếm chuyện này, thật thà nói: “Trước đây anh từng xem phim với Ổ Hồ Lâm.”
Đôi mắt của Lương Úy khẽ lay động, hơi bất ngờ, dù biết con trai ít nhiều cũng sẽ biết đến chuyện này, nhưng nhớ lại dáng vẻ của anh năm cấp ba, cô luôn cảm thấy anh sẽ không xem những thứ đó.
Lương Úy nhạy bén nhận ra hai tai anh hơi đỏ lên.
Trần Hạc Sâm đưa tay che miệng, ho một tiếng, nhìn đi nơi khác: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”
Lương Úy nói: “Em tưởng hồi đi học anh thanh cao nhã nhặn, không ngờ anh cũng xem qua loại phim đó.”
Trần Hạc Sâm tắt đèn, nằm xuống giường, kéo cô vào lòng: “Con trai ít nhiều sẽ tiếp xúc với những chuyện này thôi.”
Lương Úy nhắm mắt, nhỏ giọng ừ một tiếng, trán cô áp vào cằm anh. Giữa cơn buồn ngủ mông lung, từng hơi thở đều tràn ngập mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, cũng không biết là mùi hương của anh hay của cô.
Hôm sau thức dậy, ngoài trời đổ mưa, hạt mưa tí tách rơi trên mặt kính.
Lương Úy bị tiếng mưa rơi đánh thức, lúc mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là góc mặt khôi ngô tuấn tú của anh. Hơi thở của Lương Úy nặng nề, kiềm chế động tĩnh, nhẹ nhàng trở mình nhìn anh.
Tuy thời cấp ba cô từng vụng trộm thích anh, nhưng có lẽ cũng chưa từng tưởng tượng một ngày nào đó, hai người cùng nằm trên một chiếc giường. Cô không bao giờ nghĩ tình yêu thầm kín của cô sẽ đơm hoa kết trái. Dù sao chuyện yêu thầm thời niên thiếu, đa số đều kết thúc trong vô vọng.
Lương Úy nhìn gương mặt trước mắt cô, đột nhiên nhớ về lần đầu tiên gặp anh.
Thật ra lần đầu tiên cô gặp anh không phải là khi anh đến lớp tìm Ổ Hồ Lâm. Vào kỳ nghỉ hè nóng nực dài đằng đẵng trước đó, cô đã gặp anh.
Hai ngày trước khi công bố điểm chuẩn cấp ba, cô tham dự một bữa tiệc sinh nhật của bạn cấp hai, bữa tiệc kết thúc, cô đi bộ về nhà, ngang qua một cửa hàng tiện lợi.
Đêm giữa hè, không khí nóng nực yên tĩnh.
Trước đó cô ăn bánh ngọt, lại đi bộ gần mười phút dưới ánh đèn đường, đường đi không có gió, tóc dính vào gáy cô, cổ họng khô rát, cô li3m đôi môi khô khốc, bước vào cửa hàng tiện lợi trước mặt.
Cửa hàng tiện lợi bật đèn sáng trưng, bên trong không có khách hàng nào khác, chỉ có một người phụ nữ trung niên ngồi sau quầy thanh toán chơi điện thoại.
Lương Úy vòng qua kệ hàng, đột nhiên nghe tiếng chó sủa, cô nheo mắt, nhìn về phía động tĩnh. Chó con lông trắng ngồi sau quầy, nhìn cô sủa vang, cũng không biết đó là giống chó gì.
Người phụ nữ thấp giọng mắng con chó: “Khỉ đầu chó, đừng sủa.”
Có lẽ gương mặt của cô bộc lộ nỗi sợ quá rõ ràng, người phụ nữ lại mỉm cười với cô: “Nó bị cột lại rồi, đừng sợ.”
Lương Úy gật đầu dạ một tiếng, sau đó đi về phía tủ lạnh, cũng vì chênh lệch nhiệt độ, cửa tủ lạnh đọng một lớp hơi nước mỏng, Lương Úy nắm chặt tay cầm, đầu ngón tay chạm vào mặt kính mờ mờ, để lại dấu vân tay trên đó.
Cô cúi đầu lựa chọn, đầu ngón tay lướt qua mấy chai nước, đột nhiên phát hiện một nhúm lông xù chạm vào mắt cá chân, cô nhìn xuống. Lương Uý lùi về sau ngay tức khắc, áp lưng lên cửa kính tủ lạnh phía sau, chó con ngây thơ nhìn cô chằm chằm.
Lòng bàn tay của Lương Úy ướt đẫm mồ hôi, cả người cứng đờ, mãi đến khi một đôi chân mang giày thể thao trắng và ống quần xanh xuất hiện trong tầm mắt của cô, người đó ngồi xổm xuống, vươn tay ôm con chó.
Lương Úy thở phào nhẹ nhõm.
Chàng trai trước mặt cô ôm chó đứng dậy, cậu rất cao, hơn cô một cái đầu. Người phụ nữ vội vàng chạy đến, ôm con chó trong tay chàng trai, nhìn về phía Lương Úy: “Con sợ à?”
Ánh mắt của chàng trai cũng hướng về phía cô, trái tim của Lương Úy vô cớ lỡ mất một nhịp, chàng trai nhướng mày nhìn cô, giọng nói chan chứa ý cười: “Cậu sợ chó.”
Là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Lương Úy mím môi, gật đầu, cầm chai nước trong tay, đi đến quầy thanh toán.
“Ừ, chưa có kết quả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là sẽ vào trường Trung học số 1.”
Bàn tay không cầm điện thoại buông thõng bên người, dáng đứng của cậu thong thả, cậu mặc áo thun đen, lúc cúi đầu chọn nước trong tủ lạnh, lưng cong lên thành một đường cong nhẹ nhàng.
Lương Úy âm thầm dời mắt, đi ra cửa, cách một lớp kính, nhìn thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của chàng trai giữa mấy kệ hàng, Lương Úy mới nhận ra mình quên cảm ơn cậu.
Ngay lúc này, người đó đang nằm bên cạnh cô, có thể chạm tay vào. Đầu ngón tay của cô chậm rãi lướt qua đường nét gương mặt anh, mãi đến khi mi mắt anh chuyển động, cô mới đột ngột thu tay về.
Trần Hạc Sâm mở mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh, lười biếng nói: “Em dậy rồi à?”