Lương Úy ngồi dậy, thấy Trần Hạc Sâm vươn tay lấy bao thuốc lá, cô mím môi, nói khẽ: “Để em giúp anh.”

Cô đưa tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào, anh đã nắm lấy tay cô. Anh nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm nóng lướt qua bên tai cô, Lương Úy cảm thấy cả người nóng rực: “Em thật sự muốn giúp à?”

“Không phải anh không thoải mái sao?”

Trần Hạc Sâm cười: “Đúng là không thoải mái.”

Lương Úy di chuyển ngón tay bị anh giữ lấy, Trần Hạc Sâm nhìn cô chằm chằm, tay anh cũng bất giác thả lỏng.

Bàn tay anh to lớn, khô ráo ấm áp, bao bọc lấy tay cô. Trong bóng tối, hơi thở của anh gấp gáp, Lương Úy lờ mờ thấy anh nhíu mày, gương mặt tuấn tú xuất hiện một sắc thái mà cô chưa từng nhìn thấy. Cảm giác này vô cùng xa lạ, trong mắt cô, anh luôn là kiểu người thanh cao, không nhiễm bụi trần.

Cuối cùng, anh trầm giọng r3n rỉ, Lương Úy chớp mắt.

Vạn vật lại tĩnh lặng, chỉ có thanh âm hơi thở của anh trong không gian này.

Trần Hạc Sâm lau người sạch sẽ, rút ra mấy tờ khăn giấy lau tay cho cô, giọng anh trầm thấp: “Em đi rửa tay đi.”

Lương Úy đỏ mặt, tựa như người ngủ mơ mới tỉnh, vội vàng vào phòng tắm. Hơi nóng trên gương mặt cô vẫn chưa biến mất, nước lạnh chảy lên tay, thu hút sự chú ý của cô.

Rửa tay xong đi ra, đèn đã bật sáng. Cô khó chịu nhắm mắt, lúc mở mắt, thấy Trần Hạc Sâm quay lưng về phía cô cởi áo, lộ ra bụng dưới săn chắc. Anh mặc áo trắng ngắn tay, quay người lại, bắt gặp ánh mắt của cô.

Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Rửa tay chưa?”

Vì chuyện vừa rồi, Lương Úy không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô giả vờ cầm lấy chai nước trên bàn, vặn nắp mấy lần, nhưng vẫn không mở được. Trần Hạc Sâm đưa tay giúp cô mở nắp chai, sau đó đưa lại cho cô.

Lương Úy khẽ ngước mắt, thấy tai anh đỏ ửng, cô dừng lại một chút, Trần Hạc Sâm cười: “Em có sợ không?”

Lương Úy lắc đầu, rũ mắt uống nước: “Không có, em đâu còn là trẻ con.”

Trần Hạc Sâm bóng gió nói: “Ừ, đúng là không phải trẻ con.”

Lời này của anh mang ý tứ gì đó, tim Lương Úy lỡ mất một nhịp.

Quay lại Yến Nam được một ngày, Lương Úy và Tô Miểu đặt cùng chuyến bay đến thành phố Hoài ở phương Nam. Ngồi trên máy bay, Tô Miểu trò chuyện với Lương Úy, nhưng Lương Úy hơi lơ đãng. Ngay cả Tô Miểu cũng nhận ra gì đó khác thường, hỏi cô có thấy khó chịu ở đâu không.

Lương Úy cười khẽ: “Không có, chắc là vì đêm qua tôi ngủ không ngon lắm.”

Tô Miểu nói: “Vậy bây giờ cô chợp mắt một chút đi, tối nay đoàn phim còn mời chúng ta đi ăn, có lẽ sẽ về trễ.”

Lương Úy thấp giọng ừ một tiếng.

Mười giờ trưa, máy bay đáp xuống thành phố Hoài, họ đón xe đến khách sạn nhận phòng.

Sau khi vào phòng, Lương Úy mở vali, lấy dây sạc, cắm sạc điện thoại. Tin nhắn WeChat hiện ra, là Trần Hạc Sâm hỏi cô đã đến khách sạn chưa.

Lương Úy trả lời anh, có tiếng gõ cửa vang lên, cô ra mở cửa, là Tô Miểu: “Cô muốn ra ngoài ăn gì đó không?”

“Được, đợi tôi một chút.”

Lương Úy quay vào phòng, cầm điện thoại và sạc dự phòng, ra ngoài với Tô Miểu, Tô Miểu nói: “Trạm tỷ của Đào Dao gửi ảnh, hình như Đào Dao đã đến thành phố Hoài.”

(* Trạm tỷ: Fan lớn, cầm máy ảnh, người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội)

Mí mắt của Lương Úy giật giật: “Thật sao? Họ cũng ở khách sạn này à?”

Tô Miểu cười nói: “Không có, Đào Dao ở khách sạn năm sao, làm sao cô ấy có thể ở đây với chúng ta?”

Lương Úy cũng nghĩ vậy.

Hai người họ ăn trưa xong, Tô Miểu không về phòng mình mà vào phòng của Lương Úy ngồi trò chuyện một lát. Kịch bản đã hoàn thành, hai người họ sinh hoạt trong đoàn phim cơ bản là cũng không có gì vất vả, trừ khi trong quá trình quay phim, diễn viên có ý kiến thay đổi lời thoại, nếu không thì cũng không có vấn đề gì.

Trần Hạc Sâm gọi, Tô Miểu nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, ẩn ý nói: “Bạn trai gọi đến.”

Lương Úy gật đầu, bấm nút nghe máy.

Tô Miểu nói: “Vậy tôi về phòng trước.”

Lương Úy ừ một tiếng, tiễn Tô Miểu đến cửa, cô vừa đóng cửa phòng, Trần Hạc Sâm hỏi: “Em nói chuyện với ai thế?”

Lương Úy: “Tô Miểu đấy, bây giờ anh không bận việc gì sao?”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Anh vừa ra khỏi nhà ăn thì gọi cho em ngay.”

Hai người họ không nói chuyện lâu, Trần Hạc Sâm đã chuẩn bị làm việc. Sau khi cúp máy, Lương Úy ngồi bên giường, luôn cảm thấy suốt cuộc điện thoại này, anh có điều gì đó muốn nói với cô. Lương Úy lại cầm điện thoại, nhắn tin cho Trần Hạc Sâm, hỏi có phải vừa rồi anh muốn nói gì không.

Mấy giây sau lại nhận được tin nhắn của anh.

Trần Hạc Sâm: Có chuyện muốn nói với em, nhưng nói trực tiếp thì tốt hơn. Mấy ngày nữa anh được nghỉ, sẽ đến đó nói chuyện với em.

Lương Úy không nghĩ nhiều, trả lời “Được rồi”.

Buổi tối đoàn phim đi ăn, đạo diễn Từ Đông Thành đã đặt phòng riêng. Đinh Hành nhỏ hơn Lương Úy một tuổi, không thể hiện dáng vẻ ngôi sao, cậu ấy mặc áo hoodie xám và quần thể thao đen, giống hệt như sinh viên đại học. Ngôn từ và cử chỉ đều vô cùng lễ phép, gặp Lương Úy và Tô Miểu, cậu ấy luôn miệng gọi họ là hai vị biên kịch.

Cậu ấy trò chuyện vài lời với họ, sau đó đi tìm đạo diễn Từ Đông Thành. Tô Miểu hào hứng: “Cậu ấy tốt thật.”

Lương Úy nói: “Đúng là rất lễ phép.”

Tô Miểu: “Thật ra tôi cũng thích ngoại hình của cậu ấy, hy vọng bộ phim này sẽ làm cậu ấy nổi tiếng, thằng bé này cũng vất vả rồi.”

Hai người họ nói chuyện, cửa phòng lại bị đẩy mở.

Lương Úy cúi đầu trả lời tin nhắn của Diêu Tri Gia, Tô Miểu chạm vào cánh tay cô: “Đào Dao đến rồi.”

Ngón tay cầm điện thoại của Lương Úy giật giật, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa.

Đào Dao đội mũ lưỡi trai đen, tóc dài buông xõa trên vai, mặc áo khoác kẻ màu xanh và quần đen, làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp, vóc dáng cao gầy, dù cho cô ấy che chắn bản thân kỹ càng như vậy, khí chất vẫn vô cùng xuất chúng.

Đột nhiên Lương Úy hốt hoảng, nghe Tô Miểu thở dài bên cạnh: “Ngôi sao thì mãi là ngôi sao, trời sinh đã xinh đẹp, ngưỡng mộ quá.”

Vào thời khắc Lương Úy nhìn thấy Đào Dao, cô lập tức nhớ về bản thân mình của năm cấp ba, sau khi biết được Trần Hạc Sâm thích Đào Dao, cô đã ngồi bên bàn, không kiềm lòng được, lén lút mở điện thoại tìm kiếm weibo của cô ấy.

Đột nhiên Lương Úy cảm giác không khí trong phòng loãng ra, ngột ngạt, khó thở. Nhưng cô biết tất cả những điều đó chỉ là ảo giác. Trong suốt quãng đời cấp ba ảm đạm của mình, cô luôn ngưỡng mộ Đào Dao, có những khoảnh khắc ý nghĩ lướt qua trong tâm trí cô, ao ước chính mình có thể trở thành cô ấy, chứ không phải là Lương Úy tẻ nhạt như vậy.

Cứ mỗi bảy năm, cơ thể con người sẽ thay đổi toàn bộ tế bào, nhưng tại sao thời khắc này nhìn thấy Đào Dao một lần nữa, nỗi tự ti đã bị kiềm nén từ rất lâu lại nhanh chóng phồng to như quả bóng bay, tựa như sắp làm nổ tung mọi thành lũy mỏng manh, nuốt chửng chính mình.

Tô Miểu thấy Lương Úy hơi phân tâm: “Tôi chỉ nói là tôi ngưỡng mộ, cô không nhất thiết phải ngưỡng mộ đâu, thật ra mà nói, lần đầu nhìn thấy cô, tôi cũng ngây ngốc một lúc mà.”

Lương Úy gượng cười: “Thật sao?”

Tô Miểu nói: “Còn có thể giả được à? Nếu cô trở thành diễn viên, chắc cũng sẽ rất nổi tiếng.”

Lương Úy cười.

Bên kia, Đào Dao tháo khẩu trang, ngọt ngào mỉm cười với Từ Đông Thành: “Xin lỗi, đạo diễn Từ, trên đường bị kẹt xe.”

Từ Đông Thành cười: “Không sao, ngồi xuống đi.”

Thật ra, Lương Úy và Đào Dao không hề nói chuyện trong suốt bữa ăn. Ngoại trừ lúc bắt đầu, Từ Đông Thành giới thiệu Lương Úy và Tô Miểu với hai diễn viên chính, Đào Dao nhìn sang, ánh mắt dừng lại mấy giây trên gương mặt cô, sau đó họ cũng không hề giao tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play