Hôn xong, Lương Úy còn nghe thấy tiếng tim đập dữ dội bên tai, ái tình phảng phất trong không gian yên tĩnh.
Lương Úy giả vờ bình tĩnh, đưa tay lấy điện thoại trên bàn: “Em đặt thức ăn cho anh.”
Trần Hạc Sâm giữ tay cô, Lương Úy ngước mắt nhìn anh, Trần Hạc Sâm lắc đầu: “Không cần, anh về nhà ăn sau.”
Lương Úy khẽ giọng ừ một tiếng: “Vậy anh về nhanh đi.”
Trần Hạc Sâm không cam tâm, bật cười: “Bây giờ muốn đuổi anh về à?”
Lương Úy giải thích: “Không có, em sợ anh về trễ quá, lát nữa bụng dạ không chịu nổi.”
Trần Hạc Sâm: “Không sao, anh ở lại với em một lát.”
Lương Úy nghĩ ngợi một hồi, sau đó lại lấy điện thoại, nhíu mày: “Em đặt thức ăn cho anh thì hơn, gần đây có một tiệm cháo rất ngon, em mua một phần cho anh nhé?”
Giọng điệu của cô dịu dàng, hệt như dỗ dành trẻ con, chuyện này đối với Trần Hạc Sâm cũng hơi đặc biệt, dù sao cũng rất ít người nói chuyện với anh như vậy, trong lòng Trần Hạc Sâm xúc động, anh cười: “Được rồi, nghe theo em.”
Lương Úy ngồi trên sofa, đặt cháo hải sản cho Trần Hạc Sâm, sợ không đủ ăn, cô đặt thêm sủi cảo chiên. Thanh toán xong, một tin nhắn WeChat xuất hiện, cô bấm vào xem.
Có người nhắn tin trong nhóm lớp 11/12.
Vương Đồng gửi ảnh chụp cùng anh Ba vào nhóm.
Trang Thiến: Hôm nay cậu đi gặp anh Ba à?
Thường Hưng Vũ: Hình như anh Ba phát tướng.
Vương Đồng: Coi chừng đấy, tớ chụp lại tin nhắn của cậu, đưa cho anh Ba xem. [lính hút thuốc]
Trần Hạc Sâm nói chuyện điện thoại xong, từ ban công đi vào, thấy cô ngây người nhìn điện thoại, không thể không hỏi: “Đang xem gì thế?”
Lương Úy: “Xem nhóm trò chuyện của lớp, sau khi tốt nghiệp, anh có gặp lại anh Ba không?”
Trần Hạc Sâm cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Năm nào cũng gặp.”
Lương Úy rũ mắt: “Em chưa từng gặp lại, lúc đó em chuyển trường sang thành phố Phủ, anh Ba còn nhắn tin cho em, hình như em không có lương tâm.”
Giọng điệu của Trần Hạc Sâm bình thản: “Lại suy nghĩ vớ vẩn, năm sau chúng ta cùng đi thăm anh Ba, được không?”
Lương Úy gật đầu nói “Được”, sau đó hỏi anh: “Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Trần Hạc Sâm: “Lão Ổ đấy, cậu ấy nói ngày mai sẽ bay về nước.”
Lương Úy mấp máy môi: “Anh ấy có biết bây giờ chúng ta bên nhau không?”
Trần Hạc Sâm: “Anh chưa nói với cậu ấy, đến lúc đó đi ăn sẽ nói.”
Lương Úy: “Vậy đến lúc đó anh ấy có bất ngờ không?”
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm tràn ngập ý cười: “Không có chuyện đó đâu.”
Lương Úy không để tâm ẩn ý của anh, đúng lúc chuông cửa vang lên, là thức ăn mà cô đã đặt. Cô định đứng dậy, Trần Hạc Sâm đã đặt tay lên vai cô, đứng dậy trước: “Em ngồi đi, để anh lấy.”
Lương Úy cầm điều khiển mở tivi.
Trần Hạc Sâm mở cửa, nói cảm ơn người giao hàng, cầm thức ăn đặt trên bàn trà. Anh mở túi nhựa, cháo trong hộp tràn ra một chút, Lương Úy lấy khăn giấy trên sofa đưa cho anh.
Trần Hạc Sâm nhìn cô, sau đó rũ mắt mỉm cười.
Lương Úy nhìn anh múc một muỗng cháo, hỏi anh: “Có ngon không anh?”
Trần Hạc Sâm gật đầu: “Ngon, em thử không?”
Anh lại múc một muỗng, đưa đến miệng cô, Lương Úy rũ mắt: “Em nên dùng muỗng khác thì hơn.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Ghét bỏ anh à?”
Lương Úy nói: “Không phải anh sợ bẩn sao?”
Trần Hạc Sâm cười: “Đó là hai chuyện khác nhau, anh không chê em, giữ mặt mũi cho anh, thử một miếng đi.”
Lương Úy cong môi, giữ tóc xõa hai bên vai, cúi đầu nếm thử một muỗng. Cháo hải sản ấm áp trôi xuống cổ họng, lại cảm giác có một chút ngọt ngào khó tả.
Trần Hạc Sâm lại cầm chiếc muỗng mà cô đã dùng qua, tiếp tục ăn cháo, ăn xong, Trần Hạc Sâm thu dọn bao bì: “Đến thời gian tái khám của bà ngoại rồi đấy, em nói dì mấy ngày nữa đưa bà ngoại đến tái khám.”
Lương Úy: “Em nói với mẹ rồi, mẹ nói ngày mai sẽ đưa bà ngoại đến tái khám.”
Trần Hạc Sâm dừng tay một lát: “Dì mua vé tàu lúc mấy giờ?”
Lương Úy nói: “Hơn tám giờ, anh định đón họ à?”
Trần Hạc Sâm: “Ngày mai anh không có ca trực.”
Lương Úy mím môi, nghĩ ngợi hai giây mới nói: “Em chưa nói với mẹ chuyện chúng ta bên nhau.”
Trần Hạc Sâm ừ hai tiếng, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, nửa đùa nửa thật: “Ý em là anh không được gặp người lớn sao?”
Lương Úy hoảng loạn: “Em không có ý đó.”
Khóe miệng của Trần Hạc Sâm cong lên: “Đùa thôi, ngày mai anh lái xe đưa em đi đón họ.”
Lương Úy: “Được rồi.”
Trần Hạc Sâm không ở lại trễ, ăn cháo xong, anh thu dọn bao bì, mười giờ đã rời đi.
Lương Úy cầm quần áo vào phòng tắm, nghĩ về nụ hôn ban nãy, cô khó lòng bình tĩnh. Nhớ lại mấy ngày qua bên nhau, vẫn cảm thấy không chân thật.
Cô luôn nghĩ tình yêu thầm kín của cô đã chấm dứt giữa mùa đông tăm tối của năm lớp mười một, chưa từng tưởng tượng được, đến một ngày, anh trở thành bạn trai của cô. Cứ nghĩ về chuyện đó, niềm hạnh phúc trong trái tim cô lại sục sôi như nước ngọt có ga.
Tắm xong, WeChat xuất hiện một lời mời kết bạn, cô ấy nhắn tên của mình là Tô Miểu, Lương Úy đồng ý lời mời kết bạn, cô ấy là biên kịch mà Từ Đông Thành đã giới thiệu, sẽ làm việc cùng cô.
Lương Úy gửi một tin nhắn cho cô ấy, hai người họ trò chuyện một chút. Trước mắt nói chuyện qua, đối phương là một cô gái rất dễ hòa hợp, Lương Úy thở phào nhẹ nhõm. Nói đến cải biên kịch bản, ít nhiều còn phụ thuộc vào đối phương, nếu hai người có thể hợp ý, chuyện tiếp theo cũng dễ dàng hơn.
Lương Úy trả lời tin nhắn của Tô Miểu xong, cô nhìn thời gian, đoán chừng Trần Hạc Sâm cũng sắp đến nhà, vậy nên cô gửi một tin nhắn, hỏi anh về nhà chưa. Anh nhanh chóng trả lời: Vừa về đến.
Lương Úy: Em nghỉ ngơi đây.
Trần Hạc Sâm: Được rồi, bảy giờ rưỡi ngày mai anh đón em.
Đêm qua Lương Úy đã đặt đồng hồ báo thức, lúc Trần Hạc Sâm đ ến đón cô, cô đã chuẩn bị chỉnh tề. Trần Hạc Sâm nhét một tay vào túi quần, nhìn cô: “Cứ tưởng em còn ngủ.”
Lương Úy: “Em đặt đồng hồ báo thức trước.”
Trần Hạc Sâm: “Vậy bây giờ đi nhé?”
Lương Úy gật đầu, cầm chìa khóa đi ra, Trần Hạc Sâm ghé sang nắm tay cô: “Lão Ổ mời chúng ta tối nay đi ăn.”
Lương Úy nắm tay anh: “Được rồi.”
Trần Hạc Sâm lái xe đến ga tàu, chuyến tàu của Chu Trân đến trễ mười phút. Trần Hạc Sâm đỗ xe dưới gara ngầm, xuống xe cùng cô đi đón mọi người.
Đêm qua, trước khi Lương Úy đi ngủ cô gửi tin nhắn WeChat cho Chu Trân, nói rõ mối quan hệ với Trần Hạc Sâm. Chu Trân gọi tra khảo cô, cuối cùng bà nói: “Hạc Sâm là người tốt, con ở bên cạnh thằng bé, mẹ cũng yên tâm.”
Lương Úy nói đùa: “Mẹ mới gặp anh ấy vài lần, sao lại hiểu rõ thế?”
Chu Trân nói: “Mắt nhìn người của mẹ không tốt lắm, nhưng mắt nhìn người của dì con thì rất tốt, không phải dì con cũng nói Trần Hạc Sâm tử tế à?”
Lương Úy nghĩ đến chuyện này, không nén được nụ cười.
Trần Hạc Sâm thấy nụ cười trên môi cô, anh cúi đầu hỏi: “Cười gì thế?”
Lương Úy nói: “Không có gì, chỉ thấy hình như trời sinh anh rất được người khác yêu mến.”
Trần Hạc Sâm hỏi: “Còn em thì sao?”
Mặt Lương Úy nóng bừng, trả lời: “Anh biết rồi còn hỏi.”
Trần Hạc Sâm nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Đợi gần mười phút mới thấy Chu Trân và bà ngoại bước ra. Hai người họ không hề có biểu hiện khác lạ, vẫn dùng thái độ như cũ mà đối xử với Trần Hạc Sâm.
Mọi người đến nơi anh đỗ xe, Lương Úy vô thức mở cửa ghế sau, Trần Hạc Sâm giữ tay cô, Lương Úy hoang mang nhìn anh, lại nghe anh nói: “Em ngồi ghế phụ đi, đừng chen vào ghế sau với bà ngoại và dì.”
Nói xong lời này, anh vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Lương Úy đỡ bà ngoại ngồi vào ghế sau, đóng cửa cho bà, sau đó lại mở cửa ghế phụ.
Trần Hạc Sâm ra hiệu với cô: “Thắt dây an toàn đi.”
Lương Úy kéo dây bên cạnh cửa sổ thắt vào, anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Đến bệnh viện, đầu tiên là đi chụp X-quang, sau đó mang ảnh chụp đến văn phòng của thầy Ngô, xem ảnh xong, thầy Ngô cười tủm tỉm: “Sức khỏe của bà hồi phục rất tốt, bây giờ không có vấn đề gì nữa rồi.”
Chu Trân nói: “Cảm ơn thầy Ngô, vốn dĩ tôi muốn mời thầy một bữa, nhưng sợ thầy bận rộn công việc nên không làm phiền thầy.”
Thái độ của thầy Ngô vô cùng tử tế: “Đừng khách sáo, tôi là bác sĩ, đây cũng là công việc của tôi mà, không có gì phải cảm ơn. Chưa kể học trò của tôi và con gái chị là bạn học cũ, chuyện này cũng nên giúp đỡ mà.”
Hai người nói thêm vài lời, Chu Trân đỡ bà ngoại đi ra, thầy Ngô đột nhiên gọi Trần Hạc Sâm lại. Lương Úy nghĩ thầy Ngô có chuyện muốn nói với Trần Hạc Sâm, vậy nên cô theo Chu Trân và bà ngoại ra khỏi văn phòng.
Thầy Ngô đợi cánh cửa đóng lại, sau đó lấy điện thoại từ trong ngăn kéo: “Không phải hôm nay em không có ca trực à? Đi gặp người ta đi.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Gặp ai ạ?”
Chủ nhiệm Ngô thở dài: “Sư mẫu của em nói bà ấy muốn giới thiệu bạn gái cho em, đã nói với thầy mấy lần rồi, hay là em dành thời gian đi gặp một lần, xem như giúp đỡ thầy.”
Trần Hạc Sâm nhét một tay vào túi quần, nghe thấy lời này, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Xin lỗi thầy, em không giúp được chuyện này rồi.”
Chủ nhiệm Ngô ra sức thuyết phục: “Sao không giúp được, em cứ coi như đi ăn một bữa kết giao thôi.”
Trần Hạc Sâm ngắt lời: “Thầy à, em có bạn gái rồi.”
Thầy Ngô im lặng một lát, sau đó đẩy gọng kính: “Bạn gái à, thằng nhóc này, em có bạn gái từ bao giờ, đừng lừa thầy, nếu hôm nay không nói ra được một cái tên, thầy không thả em đi đâu.”
Trần Hạc Sâm thong thả nói: “Em không dám, thật mà, là Lương Úy đấy ạ.”
Thầy Ngô ngây người mất hai giây, hình như ông nhận ra điều gì đó, giơ tay chỉ vào anh: “Được rồi, thằng nhóc này, chẳng trách sao lúc đó em lại để ý đến chuyện của bà ngoại người ta như vậy, còn nói là bạn học cấp ba, trước đây chưa từng nói đến chuyện yêu đương.”
Trần Hạc Sâm: “Đúng là em chưa nói.”
Thầy Ngô rõ ràng không tin, Trần Hạc Sâm cũng không nói thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT