Nếu đêm nay Trần Hạc Sâm không đột nhiên nhắc đến Lương Quốc Đống, thật ra cũng lâu rồi, Lương Úy không còn nghĩ về ông ấy.

Từ năm cô học lớp 12, Chu Trân và Lương Quốc Đống ly hôn, Lương Úy chưa từng liên lạc lại với ông ta, kể cả ngày lễ, hai cha con cũng chưa từng gọi nhau hay gửi lời chúc mừng.

Kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, cô về nhà, Chu Trân và Chu Hiểu Lôi đang nói chuyện trong phòng khách, Lương Úy cũng biết được, Lương Quốc Đống đưa ông bà nội đến sống cũng người phụ nữ kia.

Dì nhỏ nghe xong, cười mỉa một tiếng: “Lúc đó không liên lạc được với Lương Quốc Đống, chị thì nằm viện. Em lái xe đến nhà họ, hỏi họ có biết Lương Quốc Đống đang ở đâu không. Họ còn bao che cho Lương Quốc Đống, nói không biết. Cha mẹ như vậy mới nuôi dạy ra một đứa con vô trách nhiệm như Lương Quốc Đống.”

Chu Trân thở dài: “Muốn mắng Lương Quốc Đống thì mắng đi, nhưng đừng nói đến họ, dù sao cũng là người lớn.”

Chu Hiểu Lôi: “Chị à, chị vẫn còn nói đỡ cho họ sao? Lúc chị sinh Úy Úy, họ đối xử với chị như thế nào? Chị đang ở cữ mà còn phải chu cấp tiền sinh hoạt cho họ, sinh ra một đứa cháu gái thì không đáng tiền, nhà họ Lương có ngai vàng thừa kế à?”

Chu Trân: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Lương Úy sắp xếp những suy nghĩ của mình, cầm điện thoại nhắn tin WeChat cho Trần Hạc Sâm, hỏi anh về nhà chưa. Lương Úy cầm điện thoại chờ một lát, anh không trả lời, có lẽ vẫn đang lái xe.

Lương Úy sạc điện thoại, cả người và tóc ám mùi lẩu, không dễ chịu mấy. Lương Úy vào phòng ngủ, cầm theo đồ ngủ vào phòng tắm.

Một tiếng sau, sấy tóc xong, Lương Úy kiểm tra tin nhắn điện thoại ngay lập tức, Trần Hạc Sâm trả lời cô hai mươi phút trước.

Trần Hạc Sâm: Về rồi.

Lương Úy: Hôm nay đường sá đông đúc lắm sao? Hình như anh lái xe gần hai tiếng?

Trần Hạc Sâm: Tôi về nhà ba mẹ, đường đi hơi xa.

Trần Hạc Sâm: Chưa chuẩn bị đi ngủ à?”

Lương Úy: Ngủ đây, anh ngủ ngon nhé.

Trần Hạc Sâm: [cười], ngủ ngon.

Vốn dĩ Lương Úy định về thành phố Phủ trước Tết mấy ngày để đón Tết với Chu Trân, nhưng đã xác định thời gian họp lớp 11/12 là ba ngày trước Tết, kế hoạch ban đầu của cô bị xáo trộn. Lương Úy đành phải về thành phố Phủ sớm hơn mấy ngày để ở bên Chu Trân và ông bà ngoại, sau đó quay lại Yến Nam vào cuối tuần để đi họp lớp.

Trong thời gian này, buổi sáng, cô và Chu Trân đến siêu thị mua đồ dùng hàng ngày rồi về nhà, đi thang máy gặp phải dì Lý, lần trước dì Lý muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô, vừa nhìn thấy cô, dì Lý đã hỏi Chu Trân: “Đây là Lương Úy à?”

Chu Trân gật đầu nói: “Phải, hai ngày trước, con bé từ Yến Nam quay về.”

Dì Lý cười, nhìn Lương Úy thêm mấy lần nữa, sau đó thăm dò: “Lương Úy, nghe mẹ con nói con vẫn chưa tìm được bạn trai, hay dì giới thiệu cho con nhé?”

Lương Úy im lặng không nói.

Dì Lý nhiệt tình: “Điều kiện của người này rất tốt, là người lần trước định giới thiệu cho con, mẹ con nói con có việc bận, không thể gặp mặt, nhưng thằng bé vẫn muốn gặp con.”

Lương Úy cười, định từ chối, lại nghe Chu Trân nói: “À, hôm đó chưa nói rõ với chị, con bé thối này có đối tượng rồi, chỉ là nó giấu diếm không nói, làm phiền chị rồi, ngại quá, hôm nào tôi mời chị một bữa.”

Dì Lý mỉm cười nhìn Lương Úy: “Có gì đâu, nhưng bạn trai của Lương Úy làm gì?”

Chu Trân nói: “Là bác sĩ chỉnh hình ở Bệnh viện số 6, vừa rồi bà ngoại nó bị gãy chân, cũng nhờ có bạn trai nó giúp đỡ.”

“Bệnh viện số 6 sao?” Ánh mắt của dì Lý sáng rỡ, “Chắc là thằng bé ưu tú lắm.”

Chu Trân: “Rất ưu tú, bề ngoài cũng ưa nhìn, điều kiện gia đình tốt, còn là bác sĩ, tôi cũng thích thằng bé lắm.”

Từ đầu đến cuối, Lương Úy không nói một lời, mãi đến khi vào nhà, cô mới kiềm lòng không được mà bật cười: “Mẹ, từ khi nào mà con có bạn trai làm ở Bệnh viện số 6 thế?”

Chu Trân: “Lúc đó mẹ không tìm được cớ, chỉ tạm thời nghĩ cách lấp li3m cho qua. Đâu thể nói với dì Lý là con không muốn tìm đối tượng. Như vậy mọi người sẽ nghĩ, trước đó mẹ nhờ dì ấy giới thiệu đối tượng chẳng qua là đùa cợt với dì ấy. Mẹ nghĩ kỹ rồi, con muốn tìm thì tìm, mẹ không hối thúc con nữa.”

Lương Úy mỉm cười bất lực.

Chu Trân lại đổi chủ đề, nhìn Lương Úy chằm chằm: “Con thật sự không có quan hệ gì với Hạc Sâm sao?”

Lương Úy: “Dạ, không có.”

Chu Trân: “Hôm qua con đi tắm, mẹ tìm mãi mà không thấy điện thoại của mẹ đâu, vậy nên mẹ lấy điện thoại của con gọi WeChat vào điện thoại mẹ, thấy thằng bé nhắn tin cho con, còn gửi ảnh mèo.”

Mấy ngày nay ở thành phố Phủ, cô thường xuyên liên lạc với Trần Hạc Sâm. Đêm qua còn gửi ảnh mèo, là mèo mướp, Lương Úy vừa tắm xong thì nhìn thấy.

Lương Úy: Dễ thương quá, anh nuôi à?

Trần Hạc Sâm: Không phải, nó ở gần khu nội trú.

Lương Úy: Nó có cào không?

Trần Hạc Sâm: Con mèo này ngoan lắm, không cào ai đâu, lần sau sẽ dẫn em đi xem.

Lương Úy: Được.

Không chỉ nói những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày, đôi lúc Trần Hạc Sâm còn hỏi thăm tình hình hiện tại của bà ngoại, Lương Úy nhìn ánh mắt dò xét của Chu Trân chột dạ nói: “Anh ấy gửi nhầm.”

Chu Trân nửa tin nửa ngờ.

Ở thành phố Phủ một tuần, cuối cùng cũng đến ngày họp lớp. Châu Văn Tấn tình cờ phải đến Yến Nam tham gia một cuộc họp, Lương Úy đi nhờ xe của Châu Văn Tấn, đến Yến Nam vào khoảng mười giờ trưa.

Lương Úy về đến nhà, còn chưa mở vali, cứ để nó nằm một góc. Điện thoại hiện lên một tin nhắn, lớp trưởng Vương Đồng gửi địa chỉ vào nhóm WeChat, là nơi mà tối nay sẽ họp lớp.

Vương Đồng gửi tin nhắn, thành viên trong nhóm lần lượt trả lời.

Thường Hưng Vũ: Các cậu phải đến đúng giờ đấy, ai đi trễ thì phải phát bao lì xì vào nhóm.

Hứa Đông: Vậy thì tôi phải đến đúng giờ thôi.

Triệu Văn: Năm nay Trần Hạc Sâm vẫn đến chứ?

Thường Hưng Vũ: Trừ năm ngoái thì năm nào cậu ấy không đến? Triệu Văn à, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn nhớ nhung Trần Hạc Sâm sao?

Triệu Văn: Ừ, tôi nhớ mãi không quên.

Triệu Văn: @THS, nếu bây giờ học ủy không có người mình thích, sao không cân nhắc đến bạn học cũ là tôi?

Hàng mi của Lương Úy khẽ run rẩy, một tin nhắn khác xuất hiện trên WeChat. Cô tắt nhóm trò chuyện, thấy Lý Chanh lại thêm cô vào một nhóm nhỏ, ngoài hai người họ, còn có Tống Hàng Hàng.

Lý Chanh: Chiều nay chúng ta đến trường đi dạo một vòng đi.

Lương Úy nheo mắt, tuy tốt nghiệp xong, cô thuê căn nhà này ở Yến Nam, nhưng cũng chưa từng quay về trường Trung học số 1 Yến Nam. Cô ngây người một lát, nhóm nhỏ ba người lại xuất hiện một tin nhắn.

Tống Hàng Hàng: Được, được, Lương Úy, cậu cũng đến đi, từ năm lớp 12 chuyển trường, cậu chưa từng quay lại, đúng không?

Lương Úy: Ừ, tớ chưa từng quay lại.

Lý Chanh: Vậy chiều nay cậu có đi không?

Lương Úy: Mấy giờ?

Lý Chanh: Ba giờ đi, đi dạo một tiếng, sau đó đón taxi đến buổi họp lớp.

Lương Úy: Được rồi.

Lương Úy thoát nhóm nhỏ, lại vào nhóm lớp, lướt qua lịch sử trò chuyện, không thấy Trần Hạc Sâm trả lời Triệu Văn, Lương Úy trấn tĩnh lại.

Hơn một giờ chiều, Lương Úy đón xe đến trường Trung học số 1 Yến Nam.

Taxi đang chạy trên con đường phía trước trường Trung học số 1, Lương Úy quay đầu nhìn ra cửa sổ, dãy cửa hàng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Lương Úy hơi bối rối, làm thế nào mà cô từ một học sinh cấp ba lại trưởng thành như bây giờ?

Xe dừng trước cổng trường, Lương Úy trả tiền, sau đó xuống xe.

Bây giờ đang vào kỳ nghỉ đông, sân trường vắng lặng, có một khoảng không trống trải, hơi trầm mặc im ắng

Người đàn ông trong phòng bảo vệ thò đầu ra cánh cửa sổ hé mở, nhìn cô: “Con muốn vào đi dạo sao?”

Lương Úy khẽ cười: “Được không ạ?”

Chú bảo vệ nhấn vào khóa cửa, cửa điện tự động nâng lên, ông ấy nói: “Được chứ, con cũng là học sinh của trường Trung học số 1 Yến Nam à? Con tốt nghiệp khóa nào?”

Lương Úy nói: “Dạ, khóa 2009.”

Chú bảo vệ uống một ngụm trà: “Mấy ngày trước, khóa 2003 cũng đến trường. Mấy đứa học sinh các con, hồi đi học thì không thích ngồi ở trường, tốt nghiệp xong lại lần lượt về đây, cũng không biết làm gì.”

Lương Úy mỉm cười, im lặng không nói, bước vào, nghe tiếng gió rít.

Phần cổ lộ ra, hơi lạnh một chút, Lương Úy túm chặt áo khoác, bước đến khu phòng học lớp 11, lên mấy chục bậc thang, đi đến cửa lớp 11/12.

Cửa lớp 11/12 bị khóa, cửa sổ phòng học đã lâu không mở, không khí không lưu thông, trên cửa kính còn đọng hơi nước, Lương Úy nhìn vào trong, thấy khung cảnh lớp học quen thuộc, bây giờ lại hơi khác một chút.

Đúng lúc điện thoại trong túi rung lên, Lương Úy cầm điện thoại, thấy tin nhắn WeChat. Cô bấm vào, Lý Chanh và Tống Hàng Hàng đến cổng trường không thấy cô nên nhắn tin hỏi cô đâu. Nhưng điều cô chú ý chính là tin nhắn của Trần Hạc Sâm trong nhóm lớp.

THS: Bây giờ tôi có người mình thích rồi.

——————-

Lời của tác giả:

Chưa về bên nhau nhanh vậy đâu! Anh Vệ còn chưa xuất hiện mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play