Ánh mắt y tá sáng rỡ: “Trời ơi, cô và bác sĩ Trần là bạn học à?”
Lương Úy gật đầu.
Y tá nói: “Hồi cấp ba, có phải bác sĩ Trần rất nổi tiếng không? Nghe bác sĩ Dương ở bệnh viện bọn tôi nói, năm đó bác sĩ Trần thi đại học, là thủ khoa môn tự nhiên dở Yến Nam, đại học B tìm anh ấy để tuyển sinh, nhưng anh ấy từ chối, lại báo danh ngành y của đại học Q.
Lương Úy cong môi, thật thà nói: “Rất nổi tiếng.”
“Tôi biết, người ưu tú thì thật sự ưu tú từ nhỏ đến lớn.” Y tá cười, một tay che miệng, thì thầm, “Bác sĩ Trần cũng rất nổi tiếng ở bệnh viện chúng tôi, nhiều người nhà bệnh nhân đến đây xin thông tin liên lạc, bác sĩ Đàm khoa nhi ——”
“Tinh Tinh, lại tán dóc với người nhà đấy à? Đã bảo cô đi đổi thuốc cho bệnh nhân số 26, đổi chưa?” Y tá trưởng bước về bàn y tá.
Lương Úy không vội rời đi, cô đợi y tá trưởng đến gần, nói cảm ơn: “Cảm ơn đã cho tôi mượn túi chườm nóng đêm qua.”
Y tá trưởng trạc tuổi Chu Trân, mỉm cười nói: “Không có gì, tôi còn một cái ở đây, nếu cô cần dùng thì cứ giữ lấy, buổi tối ngủ ở bệnh viện dễ bị lạnh tay lạnh chân lắm.”
Hóa ra anh nói với y tá là cô bị lạnh, Lương Úy cười khẽ: “Không cần đâu, lát nữa về nhà, tôi mang thêm chăn đến.”
Lương Úy không nói chuyện lâu với y tá, bấm thang máy xuống lầu mua bữa sáng cho bà ngoại. Trong thang máy có người nhà của bệnh nhân, mùi hương hỗn tạp.
Đến tầng trệt, thang máy mở ra, Lương Úy theo dòng người ra khỏi thang máy.
“Trần Hạc Sâm, anh ăn sáng chưa? Chưa thì tôi mua thêm một phần cho anh.”
Giọng đàn ông trầm thấp: “Tôi ăn rồi.”
Người phụ nữ bên cạnh hơi tiếc nuối: “À, anh ăn rồi sao, vậy thôi, tôi hỏi xem trong khoa có ai chưa ăn, sẵn tiện mua luôn cho người đó.”
Ánh mắt của Lương Úy nhanh chóng hướng về phía động tĩnh đó, thấy góc mặt của Trần Hạc Sâm và cô nàng bác sĩ thấp hơn anh một cái đầu, cột tóc đuôi ngựa, đứng cạnh anh.
Dường như Trần Hạc Sâm nhận ra điều gì đó, dừng lại một lát, nhìn về phía dòng người ra khỏi thang máy bên cạnh.
Cô nàng bác sĩ đã bước vào thang máy, bấm nút giữ cửa: “Sao thế?”
Trần Hạc Sâm suy tư dời mắt, bước vào thang máy: “Không có gì.”
Lương Úy mua cơm cuộn cho người lớn tuổi, chỉ mua cho mình một ly sữa đậu nành, buổi sáng thường ngày cô không muốn ăn, ăn cũng ít. Lương Úy quay về khu khám bệnh, đi ngang qua bàn y tá. Cô y tá ban nãy tán dóc với cô lại chặn cô, nói: “Cô à, cô muốn ăn dâu không?”
Tinh Tinh lấy ra quả dâu đỏ mọng từ chiếc hộp trong suốt, đưa về phía cô, Lương Úy cúi đầu lấy hai quả: “Cảm ơn.”
Y tá nói: “Nghe nói cô là biên kịch.”
Lương Úy gật đầu: “Tôi mang thức ăn cho bà ngoại trước đã, nói chuyện sau nhé.”
“Được rồi.”
Lương Úy về phòng bệnh, bà ngoại đang ăn chuối, Lương Úy đặt sữa đậu nành lên bàn cạnh giường, xé bọc đũa dùng một lần, đưa cho bà ngoại.
Bà ngoại nhìn cô: “Con ăn chưa?”
Lương Úy mở túi: “Con uống sữa đậu nành.”
Giọng bà ngoại không vui: “Uống sữa đậu nành thì làm sao no được, con phải ăn thêm, gầy quá rồi.”
Bệnh nhân giường bên cũng nói với bà: “Cháu ngoại của dì đúng là gầy thật, người trẻ bây giờ suốt ngày hô hào giảm cân, mỗi ngày chỉ ăn rau xanh, không biết mấy món đó có gì ngon nữa.”
Lương Úy cười.
Buổi chiều, Chu Hiểu Lôi xử lý xong chuyện ở thành phố Phủ nên quay lại. Lương Úy dành thời gian về nhà tắm rửa, thang máy đi đến tầng năm thì dừng lại, cửa thang máy mở ra.
Trần Hạc Sâm và một bác sĩ nam bước vào, trong thang máy không có nhiều người. Ngoại trừ họ, chỉ còn Lương Úy và một người nhà bệnh nhân tầm 40 tuổi. Trần Hạc Sâm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía cô, thong thả hỏi: “Về nhà à?”
Lương Úy ừ một tiếng, để ý thấy bác sĩ nam bên cạnh Trần Hạc Sâm cũng lặng lẽ liếc nhìn cô, ánh mắt thích thú.
Sau đó, trong thang máy cũng không còn tiếng trò chuyện.
Khi thang máy đến tầng ba, Trần Hạc Sâm và bác sĩ nam kia đi ra, Lương Úy nghe vị bác sĩ kia hỏi Trần Hạc Sâm: “Cô ấy là ai thế? Trông xinh đẹp quá.”
Lương Úy không nghe Trần Hạc Sâm trả lời, thang máy đóng lại, chặn mọi âm thanh từ bên ngoài.
Trần Hạc Sâm nhìn Dương Hâm, bình thản nói: “Anh hỏi làm gì?”
Dương Hâm cố chấp: “Trả lời tôi trước đi.”
Trần Hạc Sâm nói: “Bạn học cấp ba.”
Dương Hâm: “Có phải cậu nhờ chủ nhiệm Ngô đích thân làm phẫu thuật là vì cô ấy không?”
Trần Hạc Sâm hỏi lại: “Ca phẫu thuật đó vốn dĩ có nhiều rủi ro, thay khớp háng giữa tình trạng xuất huyết não, bao nhiêu bác sĩ có thể làm được?”
“Cũng đúng.” Dương Hâm gật đầu, “Bạn học của cậu có bạn trai chưa? Hay là giới thiệu cho tôi đi?”
Trần Hạc Sâm nhíu mày: “Tôi không biết.”
Lương Úy về đến nhà, Chu Trân đang nấu ăn trong bếp, mùi thức ăn tràn ngập căn phòng, Chu Trân nghe thấy tiếng động, thò đầu nhìn ra: “Dì con đến bệnh viện chưa.”
“Dạ rồi, dì đang trông chừng bà ngoại, con về nhà tắm rửa.”
Lương Úy mang dép, đặt quần áo mặc rồi của bà ngoại ngoài ban công, Chu Trân ra khỏi nhà bếp: “Cứ để quần áo ở đó đi, lát nữa mẹ giặt, con đi tắm trước đã, sau đó ra ăn cơm. Lát nữa mẹ mang canh cá đến bệnh viện, tối nay con ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Lương Úy nói: “Dạ, không sao, để con mang canh cho bà ngoại, mẹ ở nhà chăm sóc ông ngoại đi.”
Chu Trân gật đầu: “Cũng được, bây giờ con đi tắm đi.”
Lương Úy vào phòng tắm, mở tủ lấy áo len trắng và quần jean, vào phòng tắm mở vòi sen, gội đầu. Trong lúc sấy tóc, cô ghé sát vào gương, nhìn ngắm sắc mặt mình. Hai ngày nay ở bệnh viện, cô để mặt mộc không trang điểm, may mà da khỏe, trông cũng không tiều tụy lắm.
Ăn xong, Lương Úy tô son, đón xe đến bệnh viện. Chu Hiểu Lôi đã vào phòng tắm, lau người cho bà ngoại. Lương Úy đặt canh trên bàn, mở nắp bình thủy, phát hiện trong bình không còn nước. Cô lại cầm bình ra ngoài rót nước.
Phòng nấu nước đã có người, Lương Úy đứng chờ một lát. Lấy nước xong, người nhà bệnh nhân vặn nắp, quay đầu cười với cô: “Tôi xong rồi, cô đến lấy nước đi.”
Lương Úy nhét điện thoại vào túi quần, mở nắp, nhấn vòi nước, rót nước nóng vào bình.
Lúc này, ngoài hành lang có động tĩnh.
Lương Úy nín thở lắng nghe một lát, hình như có người cãi nhau, còn có mấy lời “đánh nhau” vào tai cô. Cô tắt vòi nước, cầm bình thủy đi ra. Một nhóm người chen chúc đứng trước bàn y tá, hiện trường hỗn loạn, có ai đó gọi lớn: “Bảo vệ đâu? Gọi bảo vệ nhanh lên.”
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen bị khống chế, nhưng vẫn tìm cách thoát ra, vượt qua đám đông đánh một bác sĩ nam. Bác sĩ đưa tay che trán, giữa ngón tay chảy máu đỏ thẫm. Lương Úy nhìn kỹ, phát hiện bác sĩ này chính là người đã đứng cạnh Trần Hạc Sâm trong thang máy trưa nay.
Người đàn ông trung niên tức giận chỉ vào bác sĩ, như chọc vào mắt anh ta: “Mày con mẹ nó sao lại có thể trở thành bác sĩ, phẫu thuật xong, tình trạng còn tệ hơn, không biết chữa thì đừng chữa.”
Bác sĩ kiềm chế đã lâu, không thể không giơ tay, đẩy tay của người đàn ông kia: “Chỉ cái gì? Trước khi xuất viện còn tốt, các người không nghe theo lời bác sĩ, phải nằm trên giường dưỡng bệnh, vẫn đi ra công trường làm việc, bây giờ lại đến tìm tôi?”
Người đàn ông trung niên bị bác sĩ đẩy tay mạnh, cơn giận vừa hạ xuống lại sôi sục, trừng mắt giận dữ, hất tay người đang giữ hắn lại, cầm một cây gậy dài trên đất, chạy đến.
Vốn dĩ Lương Úy muốn tránh chuyện này, nhưng có người trong đám đông va vào cô, cô mất trọng tâm, suýt nữa ngã xuống, bình nước trong tay cô rơi xuống đất, âm thanh nặng nề, nước nóng văng ra tung tóe.
Âm thanh đó đột ngột phát ra, người đàn ông kia cũng dừng tại, đúng lúc bảo vệ đến, giữ tay người đàn ông.
Hiện trường hỗn loạn tạm thời được khống chế.
Ngoài bảo vệ, Trần Hạc Sâm cũng đến.
Người đàn ông chửi bậy, Trần Hạc Sâm nhìn tình hình, lạnh lùng nói: “Tinh Tinh, gọi cảnh sát đi.”
Người đàn ông trung niên: “Muốn gọi cảnh sát thì gọi cảnh sát đi, tưởng tao sợ à? Là do bác sĩ bọn mày kém cỏi!”
Gương mặt Trần Hạc Sâm cứng rắn: “Lúc đó, ba ông vừa phẫu thuật xong, còn chưa đến một tuần, các người muốn tiết kiệm tiền, làm ầm ĩ đòi xuất viện, sau đó cũng làm thủ tục xuất viện, đã dặn dò phải nghỉ ngơi ở nhà, các người có làm theo lời bác sĩ không?”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên vô định, ông ta vẫn tranh cãi: “Sao mày biết bọn tao không làm theo lời bác sĩ, là bọn mày phẫu thuật có vấn đề!”
Trần Hạc Sâm cười nhàn nhạt, nụ cười không chạm mắt: “Vậy thì cũng không còn gì để nói. Khi nào đăng ký giám định sai sót y khoa thì sẽ rõ.”
Lương Úy đứng bên ngoài đám đông, bình tĩnh nhìn anh, có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận, gương mặt nghiêm nghị, ánh nhìn xa xăm. Ngay cả một người tử tế như anh, đôi lúc cũng không thể nén giận.
Lương Úy hơi phân tâm, Trần Hạc Sâm đã đến gần cô, nhìn cô một lượt: “Có bỏng không?”
Lương Úy vô thức giấu tay sau lưng, lắc đầu: “Không có.”
Trần Hạc Sâm nhìn mảnh vỡ kim loại trên sàn: “Phải bồi thường cho em rồi.”
Lương Úy không nghe rõ lời anh nói, hoang mang ngẩng đầu: “Sao?”
Trần Hạc Sâm hất cằm về phía bình thủy trên sàn.
Lương Úy hiểu ngay: “Không sao, tôi tự mua một cái là được.”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, vươn tay dọn dẹp mảnh vỡ, đột nhiên cổ tay bị chụp lại, hơi ấm truyền đến mu bàn tay, đôi mi Lương Úy run rẩy, tim đập liên hồi.
Anh kéo cô đứng dậy, bình thản thu tay về: “Đừng dọn nữa, lát nữa sẽ có người dọn.”
Lương Úy ngây ngốc gật đầu.
Khi quay lại phòng bệnh, Chu Hiểu Lôi hỏi: “Vừa rồi bên ngoài ầm ĩ gì thế?”
Lương Úy chưa kịp trả lời, bệnh nhân giường bên cạnh đã nói: “Người nhà bệnh nhân đến bệnh viện gây rối, định đánh bác sĩ.”
Chu Hiểu Lôi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Người phụ nữ thở dài: “Người già trong nhà anh ta phẫu thuật, mấy ngày trước ầm ĩ đòi xuất viện. Bác sĩ không còn cách nào khác, đành phải làm thủ tục xuất viện cho ông ấy, con ông ấy không nghe lời bác sĩ dặn, phải nằm trên giường dưỡng bệnh, vết thương không hồi phục, anh ta đến bệnh viện gây chuyện thôi. Ở đâu có chuyện ầm ĩ, ở đó có người đến xem mà.”
Đột nhiên bà ngoại nói: “Không nghe lời bác sĩ thì đến bệnh viện làm gì?”
Chu Hiểu Lôi cười: “Mẹ nói đúng đấy.”
Bà cười: “Thật à?”
Chu Hiểu Lôi nói: “Mẹ muốn uống nước không? Con rót cho mẹ.”
Chu Hiểu Lôi đứng dậy, đi đến bàn cạnh giường lấy bình thủy, nhưng không thấy đâu, dì ngước nhìn Lương Úy: “Úy Úy, con thấy bình thủy đâu không?”
Lương Úy: “Dì nhỏ, vừa rồi con làm rơi bình, bây giờ con xuống cửa hàng tiện lợi mua cái mới.”
Chu Hiểu Lôi đứng thẳng dậy, lo lắng hỏi: “Sao lại rơi, con có bị bỏng không?”
Lương Úy lắc đầu: “Con không sao, bây giờ con đi mua, sẵn tiện mua thêm hai chai nước khoáng.”
Người phụ nữ giường bên nói: “Trong ấm của dì còn nước, rót cho bà uống trước đi.”
Lương Úy rời phòng bệnh, mảnh vỡ bình thủy trước bàn y tá đã được dọn sạch, sàn gạch men cũng được lau sáng bóng.
Trận ầm ĩ vừa rồi giống như một giấc mơ ngắn ngủi, Lương Úy cúi đầu, nâng cánh tay, chạm vào cổ tay mà đầu ngón tay của Trần Hạc Sâm đã nắm lấy, tựa như hơi ấm còn vương trên da.
Lương Úy sắp xếp những ý nghĩ của mình.
Lương Úy xuống lầu, chọn một bình thủy hơi đắt tiền, đi đến tiệm thuốc bên cạnh mua thuốc trị bỏng. Lúc bình thủy rơi xuống đất, vài giọt nước bắn lên mu bàn tay cô, bây giờ hơi đỏ lên một chút, cảm giác bỏng rát lan ra từng chút, nhưng vẫn chịu được.
Lương Úy mua thuốc trị bỏng và bình thủy quay về, Chu Hiểu Lôi nói: “Con về rồi à, sao vừa rồi con không nghe máy?”
Lương Úy lấy điện thoại ra nhìn, màn hình tắt ngóm, bấm nút nguồn cũng không thấy gì: “Dạ, hết pin.”
Chu Hiểu Lôi nói: “Ban nãy bác sĩ Trần đến, đưa cho con bình thủy mới và thuốc trị bỏng.”