Khi Lương Úy bước vào phòng, Tống Hàng Hàng đang ngồi trên ghế bên cửa ra vào, cúi đầu nhìn điện thoại, thấy cô vào, mắt cô ấy sáng rỡ: “Cậu đến rồi, tớ không biết làm gì, chỉ biết chơi điện thoại, chán quá.”

Lương Úy nhìn xung quanh, thấy bên cạnh Tống Hàng Hàng còn có mấy nữ sinh trong phòng. Lương Úy ngồi ghế trống bên cạnh Tống Hàng Hàng: “Lý Chanh chưa đến à?”

“Chưa.”

Lương Úy và Tống Hàng Hàng ngồi tán gẫu đến bảy giờ hai mươi, khi đó, nhân tài của lớp mới lần lượt tiến vào, ngoại trừ Trần Hạc Sâm.

Lương Úy thong thả ngồi cùng bàn với Tống Hàng Hàng, Lý Chanh và vài bạn bè khác, Tống Hàng Hàng ăn súp hải sản trước: “Mẹ ơi, tớ đói muốn chết, chờ đến giờ ăn, biết vậy tớ đã ăn gì đó lót dạ trước rồi.”

Lý Chanh cúi đầu, uống một ngụm nước ép: “Lần sau tham gia tiệc tri ân cuối cấp, cậu cũng phải chịu cảnh này thôi.”

“Còn hơn một năm nữa mới đến, nhưng cũng nhanh thôi, năm sau đã là năm cuối cấp rồi.” Tống Hàng Hàng đột nhiên nói, “Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu muốn làm gì nhất?”

Lý Chanh nhìn quanh, thấp giọng nói: “Thật ra tớ muốn khi tốt nghiệp có thể đến quán bar một lần.”

Tống Hàng Hàng “Ồ” một tiếng: “Chị Chanh, không ngờ chị cuồng nhiệt vậy đấy.”

“Không có, tớ chỉ muốn trải nghiệm cảm giác đó thôi.” Lý Chanh hơi ngại ngùng, lại chọc chọc Lương Úy, “Cậu thì sao?”

Lương Úy không nghe cuộc trò chuyện của họ, hơi lơ đãng: “Sao?”

“Sau khi thi đại học, cậu muốn làm gì đầu tiên?”

Hai cặp mắt nhìn cô chằm chằm, Lương Úy suy nghĩ miên mang, cô trầm mặc một lát, ngay khi Lý Chanh và Tống Hàng Hàng nghĩ cô sẽ đưa ra câu trả lời đặc biệt, Lương Úy chỉ nói: “Ngủ một ngày một đêm?”

Tống Hàng Hàng thất vọng: “Bạn học Lương Úy, câu trả lời của cậu nhàm chán quá đi.”

Lý Chanh cũng phụ họa: “Đúng đấy, còn tưởng cậu suy nghĩ lâu như vậy sẽ đưa ra được câu trả lời rất quan trọng.”

Lương Úy ngây người một lát, dời mắt: “Thật ra tớ cũng không có gì đặc biệt muốn thực hiện.”

Trong thời gian này, Lương Úy và Tống Hàng Hàng đi đến phòng vệ sinh, khi cô bước ra, Tống Hàng Hàng còn chưa ra, Lương Úy đến cửa đợi cô ấy, lấy điện thoại ra, định gửi một tin nhắn cho Tống Hàng Hàng, đột nhiên có mùi thuốc lá tràn ngập.

Lương Úy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lý Vệ: “Trùng hợp quá.”

Lương Úy gật đầu, không biết nói gì. Thật ra cô và Lý Vệ không thân thiết với nhau chút nào, nhưng trong những lần gặp mặt, cậu ấy luôn chủ động bắt chuyện với cô.

“Lý Vệ, chú gọi anh đấy.”

Giọng nói quen thuộc, Lương Úy cũng quay đầu, Lý Uyển bước về phía họ, ánh mắt kinh ngạc: “Lương Úy, sao cậu đến đây?”

“Lớp tớ ăn liên hoan.”

Lý Uyển nói: “Có phải phòng 302 không?”

Lương Úy gật đầu, nói: “Còn cậu, cậu cũng ăn liên hoan lớp à?”

“Không có.” Mặt Lý Uyển bực bội, “Họ hàng nhà tớ mời tớ đi ăn, không từ chối được.”

Lúc này, Tống Hàng Hàng ra khỏi phòng vệ sinh: “Lương Úy, cậu có nhìn điện thoại không? Vừa rồi lớp trưởng nhắn vào nhóm, hỏi bọn mình đi đâu, họ ăn xong cả rồi, đang đến KTV, chúng ta mau đến đó thôi.”

Lương Úy nói gì đó với Lý Uyển rồi nhanh chóng rời đi cùng Tống Hàng Hàng.

Lý Vệ nhét tay vào túi, nhìn bóng dáng Lương Úy, Lý Uyển bắt gặp ánh mắt của cậu ấy: “Nhắc cho anh nhớ, cậu ấy có người mình thích rồi.”

Hai người họ quay về phòng, hầu hết bạn học đều đã rời đi, Lý Chanh vẫn ngồi chỗ cũ chơi điện thoại chờ họ, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cô ấy đứng dậy: “Các cậu quay lại rồi, nhanh lên, mọi người đang đợi bọn mình cùng đi đến KTV đấy.”

Vài người xuống cầu thang, sau lưng họ là mấy nữ sinh cùng lớp.

“Lớp trưởng, Trần Hạc Sâm sẽ không đến KTV sao?”

“Ồ, cậu thật sự muốn học ủy đến chứ gì?”

“Soái ca không phải gu của tớ, sao cậu không hỏi thử xem?”

“Anh Vũ vừa hỏi, nghe nói cậu ấy đang đến.”

“Vậy sao cậu ấy không đến quán ăn?”

“Hình như gia đình cậu ấy sắp xếp ăn tối với một giáo sư y khoa.”

“Trời ơi, không phải gia đình học ủy rất quyền lực sao?”

“Dù sao cũng rất giàu.”

Đôi lời vang bên tai, cảm giác tiếc nuối vì cậu không đến dần dần tan biến.

Nghe tiếng trò chuyện sau lưng, Lý Chanh thấp giọng, bí ẩn nói: “Thật ra, tớ cũng mong lát nữa học ủy đến.”

Dường như Tống Hàng Hàng đột nhiên phát hiện ra điều gì đó: “Xùy, cậu cũng có ý đồ với học ủy, vậy mà lần trước còn nói tớ.”

“Gì chứ, tớ nghe Triệu Nam nói học ủy hát rất hay, không phải lát nữa đến KTV à, tớ cũng muốn có cơ hội nghe qua.”

Tống Hàng Hàng tò mò: “Thật sự rất hay sao?”

“Không phải hồi lớp 10, Triệu Nam cũng học cùng lớp với cậu ấy sao? Cậu ấy từng hát một lần trong bữa liên hoan trước Tết, nữ sinh lớp 10/1 phấn khích, tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội ghi âm.”

“Có phải người tài giỏi thì điểm nào cũng tài giỏi không?” Tống Hàng Hàng thở dài.

Thời gian không còn sớm, tiệm KTV mà Vương Đồng định đến nằm phía bên kia con đường, bảng đèn neon của KTV lập lòe giữa màn đêm.

Nam sinh đi trước đột nhiên quay đầu hỏi: “Lớp trưởng, đến phòng nào?”

“2039.”

“Không phải đã nhắn trong nhóm lớp rồi à? Còn hỏi nữa.”

“Tôi không xem nhóm lớp.”

Hành lang chật hẹp tối tăm tràn ngập tiếng trò chuyện học sinh, 2039 là phòng trong cùng trên tầng hai, đèn phòng bật mở, mấy đ ĩa thức ăn nhẹ đã được bày biện trên bàn cẩm thạch đen.

Phòng của Vương Đồng là phòng lớn nhất trong tiệm, nhưng hơn nửa lớp có mặt, căn phòng đột nhiên trở nên chật chội một chút, di chuyển khó khăn, vài học sinh còn đứng bên cửa, không vào.

Khi Vương Đồng bối rối, Thường Hưng Vũ nói: “Lớp trưởng, phòng đối diện cũng là của bọn mình.”

Vương Đồng nói: “Tớ chỉ đặt một phòng.”

“Anh Sâm đặt đấy, cậu ấy nói không đến ăn liên hoan được, xem như bồi thường.”

Hai phòng cộng lại, không gian lập tức mở rộng. Lương Úy và Lý Chanh không sang phòng bên kia, Tống Hàng Hàng nằm chơi xếp gạch trên điện thoại, nói: “Không biết học ủy sẽ vào phòng nào.”

Lý Chanh nắm chặt tay: “Hy vọng cậu ấy đến chỗ bọn mình.”

Nửa tiếng sau, Trần Hạc Sâm đ ến, chào hỏi trước, cũng không dừng bước, vào thẳng phòng bên kia, phòng bên kia hầu hết là nam sinh, vậy nên mấy nữ sinh cũng không muốn sang. Bây giờ Trần Hạc Sâm đ ến, tình hình hơi khác một chút, vài nữ sinh không ngồi yên được, âm thầm đi ra.

Tống Hàng Hàng bình chân như vại: “Chắc là họ sang phòng đối diện.”

Lương Úy vô thức nhìn về phía cánh cửa đã đóng, Lý Chanh nói: “Hay chúng ta sang đó nhìn thử?”

Tống Hàng Hàng nói: “Quên đi, như vậy thì mưu tính quá, Lương Úy, cậu muốn hát không?”

Lương Úy lắc đầu.

Ánh mắt Tống Hàng Hàng hào hứng muốn thử: “Ha ha, tớ muốn hát một chút, nhưng hát không hay lắm.”

Lý Chanh: “Có gì đâu, đến KTV để trút bỏ nỗi lòng, đâu phải đi xem biểu diễn solo. Cậu muốn hát bài nào, tớ bấm cho, lớp trưởng còn dám hát.”

Lớp trưởng Vương Đồng đang nói chuyện với nữ sinh khác, nghe vậy cũng không tức giận, véo véo eo cô ấy: “Lý Chanh, cậu không được công kích người khác.”

Lý Chanh cười khúc khích: “Lớp trưởng, tớ sai rồi.”

Lý Chanh và Tống Hàng Hàng chạy đến ngồi bên bàn chọn nhạc.

Lương Úy lấy điện thoại từ túi áo khoác ra nhìn, đã hơn chín giờ. Cô lại nhìn về phía cửa, nội tâm giằng xé, sau đó đứng dậy, rời đi.

Hành lang mở đèn mờ mờ, cửa phòng đối diện không đóng kín, chừa một khe hở, tiếng nhạc sống động truyền từ trong ra, Lương Úy khẽ nhíu mày.

Lúc này, có người bên trong mở cửa ra, Lương Úy thoáng nhìn qua vai Thường Hưng Vũ, nhưng đèn chính trong phòng đã tắt, chỉ có vài ánh đèn nhấp nháy, không nhìn rõ ai là ai.

Thường Hưng Vũ không đóng cửa, hất cằm vào trong: “Cậu muốn vào không?”

Lương Úy dời mắt, giả vờ bình tĩnh: “Cậu hiểu lầm rồi, tớ muốn vào phòng vệ sinh.”

Thường Hưng Vũ nói: “Tưởng cậu giống mấy nữ sinh khác, đi theo anh Sâm chứ.”

Lương Úy khẽ cười, thay đổi đề tài: “Cậu đi đâu thế?”

Thường Hưng Vũ nói: “À, Trần Hạc Sâm gọi tôi ra quầy trước uống nước.

Khi hướng mắt về phía ánh sáng, Lương Úy thấy Trần Hạc Sâm đang dựa người vào quầy bar.

Ánh mắt Thường Hưng Vũ nghi hoặc: “Thế thôi à, sao cậu không mang vào?”

Trần Hạc Sâm: “Cậu mang vào đi.”

Thường Hưng Vũ ngây người một lát: “Cậu không vào à?”

“Tôi nghe điện thoại, cậu vào trước đi.”

Thường Hưng Vũ không ép.

Lương Úy vào phòng vệ sinh rồi quay lại, khi đi ngang qua quầy bar, cô không thấy Trần Hạc Sâm, chỉ nghe hai nhân viên nữ ở quầy trò chuyện lớn tiếng: “Học sinh trung học bây giờ đẹp quá.”

“Cô nói nam sinh ban nãy đấy à? Đúng là đẹp thật.”

“Thời tôi đi học mà có nam sinh như thế, chắc chắn tôi cũng yêu sớm rồi. Cô nhìn nam sinh ban nãy đi, chắc là nhiều nữ sinh cùng lớp yêu thầm cậu ấy lắm.”

“Thật ra hồi cấp ba, tôi cũng thích một chàng trai, chắc chắn cậu ấy không đẹp trai bằng nam sinh ban nãy, nhưng thời đó tôi rất nhút nhát, không dám nói chuyện với ai, bây giờ lại hối tiếc, nếu ngày đó thổ lộ với cậu ấy, cũng không biết có thể bên nhau hay không, nhưng dù sao cũng phải can đảm một lần. Thôi, không nói nữa, nói nhiều lại mất đi thanh xuân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play