Mà lần này, phe Đại hoàng tử luận tội Lương Kiện An chứa chấp nữ nhi của tội thần, cũng nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn, thủ pháp gần như đều giống nhau, nếu nói hai chuyện này không liên quan đến nhau, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Nhưng cho dù bọn họ dò hỏi như thế nào, Đường Quốc Công cũng là một hỏi ba không biết.
Tề Lương Sinh ngược lại có chút phàn đoán, hắn trở về nhà, gọi Tề Nhị đến trước mặt hỏi: "Hai ngày trước, ngươi đi làm gì với Tiêu Ngọc Minh?"
Tề Nhị vốn tưởng rằng hắn định hỏi về việc mình lẻn ra ngoài, vẻ mặt mở mịt hỏi: "Ra ngoài? Ta không đi ra ngoài!"
Tề Lương Sinh: ".... Vậy chuyện Lương Kiện An chứa chấp nữ nhi của tội thần, toàn bộ người của Thượng Kinh này đều biết, ngươi còn nói ngươi không ra ngoài?"
Lần này, Tề Nhị thật sự có chút bối rối, hắn nói: "Chuyện của Lương Kiện An, làm sao có thể có liên quan gì đến ta."
Tề Lương Sinh đã mất hết kiên nhẫn, nghiêm giọng quát lớn: "Nói, mấy ngày trước ngươi đi làm gì với Tiêu Ngọc Minh?"
Thấy phụ thân mình thật sự tức giận, lần này Tề Nhị không dám lừa giả hồ đồ nữa, liền nói cho hắn nghe chuyện Tiêu Ngọc Minh cá cược với Mạnh Thành Thiên, cũng như chuyện sau đó bọn họ săn bắn ở Tây Sơn, và cuối cùng là chuyện Mạnh Thành Thiên mang mỹ nhân về Kinh.
Nghe xong, Tề Lương Sinh coi cũng chuyện gì cũng đều hiểu, đây chính là cái bẫy mà phủ Vĩnh Ninh hầu đã giăng ra cho Mạnh Thành Thiên và Lương Kiện An. Hơn nữa, đây hẳn là mưu kế của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, hắn không thể không lần nữa lau mắt mà nhìn lại nàng.
Sau đó hắn nhìn lại hỗn thê ma vương nhà mình, nói: "Vậy Tiêu Ngọc Minh đã làm việc giúp gia đình, còn làm rất tốt, ngươi nhìn ngươi xem, ngoài gây chuyện thị phi ra còn có thể làm cái gì?"
Tề Nhị rất kỳ lạ, tại sao cha hắn lại đột nhiên khen ngợi Tiêu Ngọc Minh, còn nói Tiêu Ngọc Minh giúp đỡ gia đình, còn làm rất tốt, hắn đã làm gì? Mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn không dám hỏi. Cúi đầu xuống di di ngón chân lên sàn nhà, hắn nói: "Cha, người thấy, nếu như ta kinh doanh thì sao?"
Tề Lương Sinh vừa nghe vậy liền vô thức cau mày lại, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn khẽ dãn mày ra nói: "Chuyện này để ta suy nghĩ."
Nhi tử này văn không biết võ không hay, làm kinh doanh có lẽ cũng được.
Lúc này, giọng nói của ma ma thiếp thân Tề lão phu nhân từ bên ngoài truyền đến, "Lão gia, lão phu nhân nói nhớ Nhị công tử."
Nghe vậy, cơn giận của Tề Lương Sinh lại dâng lên cao. Hắn vừa mới gọi tới hỏi vài câu, mẫu thân hắn lập tức sai người đến đón tên tiểu tử này, chính là sợ hắn lại làm gì tiểu súc sinh này.
Nhưng đó là thân nương của hắn, hắn có thể làm gì?
Đứng dậy mở cửa, thấy ma ma vẻ mặt mang ý cười đứng ngoài cửa, nhìn thấy hắn liền hành lễ nói: "Vừa rồi lão phu nhân tìm Nhị công tử, không tìm được người đâu, còn đang lo lắng, hoá ra là người đang ở chỗ lão gia ngài."
Tề Lương Sinh bình tĩnh ừ một câu, "Đưa người đi đi."
Vị ma ma kia đáp lại một tiếng, sau đó nói: "Lão gia, lão phu nhân cũng nhờ lão nô nói với ngài một tiếng, chuyện hôn nhân của ngài không thể chậm trễ được nữa, ngài ấy thấy cô nương Triệu gia cũng không tồi."
Trong lòng Tề Lương Sinh càng không vui, nhưng không biểu hiện ra, hắn bình tĩnh nói: "Khi nào trở về ta sẽ nói chuyện này với mẫu thân."
Ma ma biết hắn đang trốn tránh, nhưng bà ấy chỉ là một nô tỳ, cũng không thể nói gì, lại hành lễ với Tề Lương Sinh, sau đó dẫn Tề Nhị đi. Tề Lương Sinh trở lại thư phòng, cầm chén rót vài chén trà thảo dược, trong lòng mới thấy thoải mái hơn một chút.
Bên phía Đường Thư Nghi, sau khi ăn sáng xong, tính toán Đường Quốc Công cũng sắp hạ triều rồi, liền đến phủ Đường Quốc Công. Hai người thảo luận về cuộc tranh luận giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử một hồi, sau đó Đường Quốc Công nói thêm một chút về tình hình trong triều, cuối cùng nói:
"Chuyện này, thật ra mọi người đều biết phía sau có bóng dáng của phủ Vĩnh Ninh hầu, lần này có chút người cũng biết ngươi không dễ chọc vào, sau này các ngươi hành sự nên tận lực điệu thấp."
"Nữ nhi biết." Vốn dĩ Đường Thư Nghi cũng nghĩ như vậy, dù sao Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh vẫn chưa trưởng thành.
Đường Quốc Công hài lòng gật đầu, lại nói: "Đợi Ngọc Thần và Ngọc Minh lớn lên, ngươi liền nhẹ nhàng."
Ông ấy cũng thấy đau lòng cho nữ nhi nhà mình, vừa làm cha lại vừa làm nương.
"Nữ nhi cũng không cảm thấy khổ, chuyện như này, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ." Đường Thư Nghiêm túc nói.
Đường Quốc Công cười lớn, vẻ mặt kiêu ngạo.
Hai ngươi lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đến hậu viên. tìm Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân nói chuyện. Đường Quốc Công có năm nhi tử, ba đích tử và hai thứ tử. Đường Thư Bạch, Đường Thư Kiệt và Đường Thư Minh ở bên ngoài là cùng một mẫu thân với Đường Thư Nghi, tự nhiên cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Cho nên, mỗi lần Đường Thư Nghi đến phủ Quốc Công, đều tìm Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân nói chuyện.
Trên đường đến viện Đường đại phu nhân, Đường Thư Nghi gặp được Đường nhị phu nhân, hai người đi bộ đến viện Đường đại phu nhân. Trên đường đi, Đường nhị phu nhân thấp giọng hỏi Đường Thư Nghi: "Nghe nói nữ nhi Liễu gia kia chết rồi?"
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, Nhị phu nhân lại hỏi: "Ngọc Thần bây giờ thế nào?"
"Ngọc Thần vẫn như thường lệ, đang ở nhà đọc sách." Sắc mặt Đường Thư Nghi như thường nói. Cho dù là thân tẩu tử, nàng cũng không muốn nàng ấy biết, Tiêu Ngọc Thần vì Liễu Bích Cầm mà khóc lóc đau khổ.
Nhưng Nhị phu nhân nghe nàng nói xong, trong lòng liền vui vẻ, nói: "Ngọc Thần đứa nhỏ này, từ nhỏ ta đã rất thích rồi."
Đường Thư Nghi nghe xong cũng không nghĩ nhiều, Tiêu Ngọc Thần khi còn nhỏ đã rất đẹp trai, được yêu thích là chuyện bình thường. Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến viện Đường đại phu nhân, đến nơi cô tẩu ba người lại trò chuyện chuyện trong nhà một lúc, Đường Thư Nghi mới trở về phủ Vĩnh Ninh hầu.
Sau khi nàng rời đi, Đường nhị phu nhân nói với Đường đại phu nhân: "Đại tẩu, nữ nhi Liễu gia kia chết rồi, như vậy Tiểu Ngọc và Ngọc Thần có thể rồi đi."
Đường phu nhân thở dài trong lòng, nhưng dù sao cũng không phải thân khuê nữ của chính mình, nếu như nàng ấy cứ ngăn cản, liền giống như trong lòng nàng ấy có ý nghĩ xấu. Sau khi suy nghĩ một lát, nàng ấy nói: "Ngươi tự mình xem đi, dù sao ta thấy cũng không được tốt."
"Vậy ta lại suy nghĩ lại xem sao." Đường nhị phu nhân nói.
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng nàng ấy vẫn chưa chết tâm.
188
Mặc dù Đường nhị phu nhân nói với Đường đại phu nhân sẽ suy nghĩ lại, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy Tiêu Ngọc Thần rất phù hợp với nữ nhi nhà mình.
Đầu tiên, hai người môn đăng hộ đối. Mặc dù Tiêu Ngọc Thần là thế tử, nữ nhi của nàng là thứ nữ của thứ tử phủ Quốc Tông, nhưng quan vị của tướng công nhà họ cũng không thấp! Lại nói, hai người là thân biểu huynh muội, cho dù có mâu thuẫn cãi vã nào, cũng dễ dàng tha thứ cho nhau. Nàng ấy và phu quân của nàng ấy không phải chính là như vậy sao. Còn nữa chính là, nữ nhi nàng ấy gả qua đó, sẽ không bị mẹ chồng bắt nàng, tính tình của Đường Thư Nghi nàng ấy cũng biết, hào phòng tốt bụng.
Dù sao, mối hôn sự này nàng ấy thấy chỗ nào cũng tốt.
Nghĩ như vậy, nàng ấy liền đến viện của Đường ngũ tiểu thư Đường An Lạc. Thấy nàng ấy đang đá cầu với hai tỳ nữ, mỉm cười nói: "Nữ hài đâu, ngày ngày đá đá nhảy nhảy giống cái gì chứ?"
Đường An Lạc thu trái cầu vào, lôi kéo cánh tay nàng ấy nói: "Người cũng không phải không biết tính khí của ta, ta không ngồi yên được."
Đường nhị phu nhân lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi mịn trên trán nàng ấy, trong lòng thở dài, cũng vì tính tình hoạt bát không thích câu nệ này của nữ nhi, nàng ấy mới nghĩ đến chuyện gả nữ nhi vào phủ Vĩnh Ninh hầu. Đều là chí thân, mới không vì vậy mà xét nét nàng ấy.
"Ngươi cũng phải nên học nữ hồng một chút," Đường phu nhân bắt đầu cằn nhằn: "Mặc dù ta không hy vọng ngươi tinh thông, nhưng cũng không thể đến mức quá tệ, về sau gả đi còn không biết làm đôi tốt cho phu quân."
"Ai da, nương, ta đang học mà." Đường An Lạc cười nói.
Mẫu nữ hai người vào trong phòng ngồi xuống, Đường nhị phu nhân phu nhân bảo nha hoàn và bà tử đi, hỏi Đường An Lạc: "Lạc Nhi à, ngươi thấy biểu ca Ngọc Thần thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?" Nói đến đây, Đường An Lạc nhớ tới chuyện mình vừa nghe được, nắm lấy cánh tay Đường nhị phu nhân, chớp chớp đôi mắt to nói: "Ta nghe nói Liễu Bích Cầm chết rồi, Ngọc Thần biểu ca thế nào rồi? Có khóc không?"
Đường nhị phu nhân: "......." Ta nói đến cái này sao?
"Cô mẫu của người vừa qua đây, nói hắn rất tốt, hiển nhiên cũng không thích nữ nhi Liễu gia kia lắm." Đường nhị phu nhân quay đầu lại, nhìn vào mắt nữ nhi hỏi: "Nương muốn hỏi ngươi, ngươi thấy nếu như ngươi thành hôn với Ngọc Thần biểu ca của ngươi thì thế nào?"
Đường An Lạc nghe nàng ấy nói xong, sững người một hồi, sau đó cười lớn, vừa cười vừa nói: "Nương, người nghĩ thế nào vậy? Với tính khi của Ngọc Thần biểu ca, chắc chắn mỗi ngày đều nghiêm mặt trách mắng ta..."
Nói rồi, nàng ấy duỗi thẳng thắt lưng, vẻ mặt nghiêm túc, học theo dáng vẻ của Tiêu Ngọc Thần nói: "Biểu muội, đi đường phải quy quy củ củ, không thể nhìn đông ngó tây. Biểu muội, nữ tử không thể cười to như vậy, phải đoan trang. Biểu muội, nữ tử không thể như thế này.... Biểu muội, nữ tử không thể như thế kia…"
Đường nhị phu nhân: ".... Chính vì tính khí của ngươi như vậy, ta muốn ngươi gả vào phủ Vĩnh Ninh hầu. Đều là chí thân, sẽ không quá khắt khe với ngươi."
"Ta không muốn." Đường An Lạc mím môi nói: "Hắn trước kia thích Liễu Bích Cầm như vậy, ta mới không thèm có một phu quân trong lòng có nữ tử khác, cho dù nữ tử đó chết rồi cũng không được."
"Hắn với với nữ nhi Liễu gia kia, chưa hẳn đã như chúng ta nghĩ." Nhị phu nhân nhẹ nhàng thuyết phục: "Ngươi khác với các ca ca của ngươi, bọn họ là nam tử, thành hôn có thể đưa tức phụ vào nhà bọn họ. Mà ngươi là nữ tử, thành hôn xong phải sinh hoạt trong một gia đình khác. Nếu như không quen thuộc với gia đình đó, phải đi thích nghi với bố mẹ chồng, tẩu tử em dâu, thân thích của cả gia đình. Nhưng nếu như ngươi gả vào nhà cô mẫu ngươi thì lại khác, nội trạch phủ Vĩnh Ninh hầu rất đơn giản, cỗ mẫu ngươi cũng thích ngươi, ngươi cũng hoà hợp với Ngọc Châu, đến lúc đó cuộc sống nhất định sẽ rất thoải mái."
"Ta không muốn." Đường An Lạc vẫn lắc đầu, "Nương, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gả cho Ngọc Thần biểu ca."
"Nếu không thì như này, ngươi đến nhà cô mẫu ngươi nhiều một chút, gặp mặt Ngọc Thần nhiều hơn."
"Nương!" Đường An Lạc không vui, này không phải bắt nàng ấy phải chủ động sao?
Đường nhị phu nhân vội vàng trấn an: "Nương không có ý bảo ngươi nịnh bợ cô mẫu ngươi và Ngọc Thần, nương muốn ngươi gặp mặt Ngọc Thần nhiều hơn một chút, tìm hiểu sâu hơn một chút, nếu như đến lúc đó ngươi còn nói không nguyện ý, nương tuyệt đối sẽ không bắt ngươi nữa."
Đường An Lạc phồng má lên tức giận: "Kiếp sau ta nhất định sẽ đầu thai làm nam tử."
Đường nhị phu nhân: "Được rồi, kiếp sau ngươi đầu thai làm nam tử, nhưng kiếp này ngươi là nữ tử, vẫn phải gả cho người khác. Cứ như vậy đi, ngày mai ngươi nhớ đến nhà cô mẫu ngươi đấy!"
Nói rồi nàng ấy đứng dậy đi ra ngoài, khi đến cửa lại quay đầu lại, nói nhỏ với Đường An Lạc: "Nương bảo ngươi gặp mặt Ngọc Thần nhiều một chút, nhưng là gặp mặt bình thường, không phải tiếp xúc riêng tư, hiểu không?"
"Ta biết rồi, ta biết rồi." Đường An Lạc bất lực nói.
Đường nhị phu nhân yên tâm, vẻ mặt mang đầy ý cười rời đi. Bản thân nàng ấy gả cho biểu ca, ngoại trừ chuyện Đường Thư Kiệt có vài thiếp thất, cuộc sống của nàng ấy cũng coi như suôn sẻ. Cho nên, nàng ấy cũng muốn gả nữ nhi cho Tiêu Ngọc Thần.
Đương nhiên, Đường An Lạc không chỉ là mình Tiêu Ngọc Thần là biểu ca, mà nàng ấy thấy thân thế và tướng mạo của Tiêu Ngọc Thần là tốt nhất, nàng ấy tự nhiên muốn nữ nhi của mình gả cho người biểu ca tốt nhất.
Bên nàng ấy thì yên tâm, nhưng lại không biết, Đường An Lạc trong phòng vừa cầm một cái búa nhỏ đập hạnh đào, vừa nói với nha hoàn bên cạnh: "Ngày mai chúng ta đến phủ Vĩnh Ninh Hầu hầu, đến tìm Ngọc Châu chơi. Ngọc Thần biểu ca là ai? Ta không biết."
.......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT