Sau này nàng ta thành thân với Lương Kiện An, nhưng Lương Kiện An trái một tiểu thiếp phải một di nương, nàng ta từng khóc nháo nhưng lại bị Quý phi trong cung răn dạy một trận, nói nàng ta không có khí độ của phu nhân đại gia.
Ha hả!
Sau này nàng ta cũng mặc kệ, Lương Kiện An thích nạp bao nhiêu tiểu thiếp thì nạp. Nhưng nàng ta bắt đầu nói xấu Tiêu Hoài và phủ Đường quốc công trước mặt Lương Kiện, khuyến khích Lương gia đối nghịch với phủ Vĩnh Ninh hầu. Lúc ấy nàng ta cho rằng, sau lưng Lương gia có Quý phi, Tiêu Hoài căn bản không đáng sợ.
Nhưng nàng ta không ngờ lúc Nhị hoàng tử giao đấu với Tiêu Hoài lại chưa từng thắng được một lần, Đường Thư Nghi vẫn vẻ vang làm một Hầu phu nhân.
Sau này Tiêu Hoài chết trận, nàng ta nghĩ rằng bản thân sẽ rất vui, nhưng sự thật lại không như vậy, vì Tiêu Hoài chết đi, nàng ta còn về nhà mẹ đẻ khóc rống một hồi. Nàng ta làm sao dám khóc vì Tiêu Hoài ở Lương gia.
Tuy Tiêu Hoài chết không làm nàng ta vui vẻ nhưng chuyện Đường Thư Nghi trở thành quả phụ lại khiến nàng ta cao hứng. Đặc biệt là lúc nghe tin hai tiểu thiếp của Tiêu Hoài ở tây bắc được đưa về phủ, nàng ta đã vui sướng mất mấy ngày. Nàng ta cho rằng sau này có thể nhìn thấy Đường Thư Nghi bị chê cười, có thể cao cao tại thượng trước mặt nàng.
Nhưng lần đầu tiên bọn họ giáp mặt sau khi Tiêu Hoài chết lại là tình huống nàng ta phải đi xin lỗi Đường Thư Nghi. Lúc này nàng ta là một kẻ thất bại hoàn toàn.
Đường Thư Nghi chính là khắc tinh của nàng ta.
Bước chân muốn đi tìm Đường Thư Nghi tính sổ khựng lại, Lương nhị phu nhân quay đầu lại nhìn Mạnh Hán Sinh tóc bạc trắng, nói: “Tổ phụ, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Mạnh Hán Sinh gian nan bò dậy, một cước vừa rồi của Nhị hoàng tử gần như đã muốn lấy mạng lão ta.
Lương nhị phu nhân tiến lên đỡ lão ngồi xuống, lại nói: “Tổ phụ, ngài nghĩ biện pháp đi.”
Lương Kiện An cũng tràn ngập mong đợi nhìn về phía Mạnh Hán Sinh, hiện tại người có thể nghĩ ra cách chỉ có lão.
Mạnh Hán Sinh nhíu mày nghĩ nghĩ nói: “Cho dù chuyện này là phủ Vĩnh Ninh hầu dựng lên nhưng cũng không cần chĩa mũi nhọn về phía bọn họ, hiện tại mấu chốt là Đại hoàng tử và Thái phó, phủ Vĩnh Ninh hầu để sau rồi nói.”
Lương Kiện An và Lương nhị phu nhân đều cắn răng gật đầu, tuy rằng bọn họ rất không cam lòng nhưng cũng biết việc nào nặng việc nào nhẹ.
“Ta lập tức quay về tìm kiếm nhược điểm của Thái phó và Đại hoàng tử, xem có thể dùng thế lực bắt ép bọn họ hay không.” Mạnh Hán Sinh nói xong bèn đứng dậy đi về nhà, cứu Lương Kiện An cùng Nhị hoàng tử cũng chính là cứu lão ta, lão không thể nào không liều chết bôn ba.
Đương nhiên, trước khi đi còn lôi theo Mạnh Thành Thiên đang nằm gục dưới đất như một vũng bùn.
“Có phải ngươi lại làm chuyện gì với phủ Vĩnh Ninh hầu không? Nếu không tại sao bọn họ lại đột nhiên nhằm vào chúng ta?” Mạnh Hán Sinh đi rồi, Lương nhị phu nhân chỉ vào Lương Kiện An hỏi.
Lương Kiện An vốn dĩ đã vì Mạnh Hán Sinh mà bớt giận Mạnh gia, hiện tại lại thấy thái độ của nàng ta, hỏa khí lập tức nổi lên.
Hắn ta giơ tay gạt tay Lương nhị phu nhân nói: “Nói ta? Sao ngươi không nói đệ đệ vụng về ngu ngốc như heo của ngươi kìa, bẫy rập đơn giản như vậy mà cũng nhảy vào.”
Cái này cũng đúng, Mạnh Thành Thiên lớn hơn Liễu Bích Cầm năm sáu tuổi, hai nhà lại không thân thiết, trước giờ hắn ta không có cơ hội nhìn thấy Liễu Bích Cầm, đương nhiên không quen biết.
“Tiêu Ngọc Minh kia đột nhiên đòi so tài săn hồ ly với hắn, vừa nghe đã biết là có bẫy, hắn cứ tin như vậy à.” Lương Kiện An khinh miệt nói: “Còn nữa, phủ Vĩnh Ninh hầu có một thôn trang ở Tây Sơn, có lẽ trước đây Liễu Bích Cầm đã bị bọn họ giấu ở đó. Cái tên đồ đệ heo giống của ngươi, trước khi đưa người về kinh cũng không thèm hỏi xem chủ nhân của thôn trang đó là ao?”
Lương nhị phu nhân không còn lời gì để nói, chỉ có thể hận đệ đệ nhà mình thật là ngu như heo.
Kỳ thật, lúc ấy Mạnh Thành Thiên cũng có hỏi thăm. Hoang sơn dã lĩnh, bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nhân, trong lòng hắn ta vẫn có chút nghi ngờ. Nhưng vì bị mỹ nhân lấp đầy tâm trí nên hắn ta cũng không dò hỏi cẩn thận, chỉ biết chủ nhân của thôn trang họ Quan. Hắn ta ngẫm nghĩ, thấy địch nhân không có nhà nào họ Quan nên cũng an tâm.
Chỉ có thể nói hắn ta bị sắc đẹp làm mù mắt.
Lần này Lương Kiện An cũng không đùn đẩy, bắt đầu cau mày, nhớ xem gần đây bản thân có làm gì phủ Vĩnh Ninh hầu không. Thật ra ngày nào hắn ta cũng suy nghĩ cách đối phó phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng đã tung không ít chiêu nhưng lại không có chiêu nào có tác dụng.
Suy nghĩ một hồi lâu, hắn ta mới do dự nói: “Không phải là chuyện ta bảo Khổng Văn Triết nhắc tới chuyện nạp Tiêu Ngọc Thần làm trai lơ trước mặt Trường Bình công chúa chứ?”
Chuyện này là sau khi biết Tiêu Ngọc Thần và Ngô gia nhị tiểu thư từ hôn, hắn ta mới bắt đầu thiết kế. Nhưng Trường Bình công chúa lại vì chuyện muốn Tề Lương Sinh làm phò mã mà bị Hoàng thượng răn dạy cấm túc, Khổng Văn Triết còn nói với hắn ta Trường Bình công chúa hiện tại thích người thành thục ổn trọng, không thích Tiêu Ngọc Thần nên cự tuyệt. Hắn ta cảm thấy chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Nếu là vì chuyện này thì làm sao người phủ Vĩnh Ninh hầu lại biết được? Dù sao Trường Bình công chúa cũng đã từ chối mà đúng không?
Lương Kiện An nghĩ trăm lần cũng không ra.
Bên này Lương nhị phu nhân nghe hắn ta nhắc tới Khổng Văn Triết thì hỏi: “Khổng Văn Triết? Là biểu đệ của Khổng di nương ngươi luôn đặt trên đầu quả tim đấy à?”
Lương Kiện An không trả lời, nhưng Lương nhị phu nhân lại cho rằng hắn ta cam chịu, bèn đứng dậy đi về phía sân viện của Khổng di nương. Lương Kiện An lập tức đuổi theo: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Biểu đệ của nàng ta sắp hại chết ngươi, ngươi còn che chở nàng ta đúng không.” Lương nhị phu nhân nói.
“Chuyện này liên quan gì đến nàng ấy?”
“Hôm nay ta phải đánh chết nàng ta.”
...
Phu thê hai người lại bắt đầu khắc khẩu...
...
184
Nhị hoàng tử vội vàng đến hình bộ, đến cửa hình bộ, hắn phóng nhẹ bước chân, làm như không quá khẩn trương.
Quan viên hình bộ nhìn thấy hắn ta liền vội vàng hành lễ, hắn ta nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó "tuỳ ý" hỏi: "Nghe nói bắt được đào phạm, là nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn."
Vài vị quan viên hình bộ đều cúi đầu không lên tiếng, hai vị hoàng tử đấu nhau trên lôi đài, bọn họ không muốn dính líu tới.
Nhị hoàng tử thấy vậy thì hừ một tiếng, chỉ vào một quan viên khoảng hai mươi tuổi nói: "Ngươi."
Quan viên vừa mới khai thông quan hệ mà vào hình bộ, ngày đầu tiên nhậm chức gặp phải loại chuyện này, đang lo lắng không thôi, bây giờ lại bị hoảng tử chỉ định, hắn ta hoảng sợ đến mức không nói lên lời. Còn may mà có viên quan bên cạnh giải vây giúp hắn ta, vị viên quan kia nói: "Nửa canh giờ trước, Kỳ đại nhân quả thật mang một nữ đào phàm về, hạ quan nghe nói hình như là họ Liễu."
"Kỳ đại nhân." Nhị hoàng tử nhắc đi nhắc lại ba chữ này, sau đó hỏi: "Kỳ Thiên Lỗi?"
Vị quan viên kia nói: "Vâng."
Nhị hoàng tử hừ một tiếng, Kỳ Thiên Lỗi là tôn nữ tế của Thái phó, cũng là biểu tỷ phu của Đại hoàng tử.
"Người ở đâu?" Nhị hoàng tử hỏi.
"Phòng thẩm vấn số hai."
Nhị hoàng tử bước nhanh tới, giờ khắc này hắn ta cũng không giả vờ trấn định nữa. Nếu Kỳ Thiên Lỗi thật sự ra tay thành công, đây sẽ là một phiền toái lớn. Nhưng hắn ta vẫn chậm một bước, khi đi tới cửa phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy Kỳ Thiên Lỗi từ bên ngoài đi ra, đang phân phó với người bên cạnh: "Tìm một chỗ chôn cất đi."
Lúc này, hắn nhìn thấy nhị hoàng tử, vội vàng hành lễ. Nhị hoàng tử đẩy hắn ra lao vào phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo ngã trên mặt đất, trước ngực còn cắm một con dao. Hai tay nàng ta nắm chặt lấy con dao, bộ dáng như là tự sát.
"Nàng ta... Nàng ta đây là..."Nhị hoàng tử quay đầu hỏi Kỳ Thiên Lỗi, hắn ta không nghĩ tới, Kỳ Thiên Lỗi bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, có được khẩu cung xong trực tiếp làm cho chết không đối chứng.
"Nhị hoàng tử chắn hẳn là biết nữ tử này nhỉ?" Kỳ Thiên Lỗi hỏi lại.
Trong lòng Nhị hoàng tử vừa hoảng vừa loạn, hắn ta không biết Kỳ Thiên Lỗi đang cầm khẩu cung như thế nào. Thật ra, nữ nhi Liễu gia đã chết, trước khi nàng ta chết đã nói cái gì, còn không phải do Kỳ Thiên Lỗi định đoạt sao.
Hắn ta bắt chính mình bình tĩnh lại, chỉ vào Kỳ Thiên Lỗi nói: "Kỳ Thiên Lỗi ngươi to gan, dám giết hại nhân chứng, là Thái phó bảo ngươi làm như vậy, hay là Đại hoàng huynh ta?"
Kỳ Thiên Lỗi khoảng ba mươi tuổi, đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, chút tạp kỹ này của nhị hoàng tử hắn không thèm bỏ vào trong mắt. Chỉ thấy hắn cung kính nói: "Nhị hoàng tử, hạ quan không biết ngài đang nói cái gì, ta xét xử vụ án bình thường, tại sao lại liên quan đến Thái phó và Đại hoàng tử?"
Nhị hoàng tử nhìn hắn thật sâu, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi rời đi. Hắn ta vội vã hồi cung, muốn thương lượng đối sách với mẫu phi của hắn ta.
Vào cung, nhìn thấy Lương quý phi, cả người hắn ta suy sụp ngồi xuống ghế, hữu khí vô lực nói: "Mẫu phi, cái hố cữu cữu làm ra lần này ta không san bằng được."
Vẻ mặt Lương quý phi cũng mất đi sự trấn định trước giờ, nàng ta hỏi: "Phủ Vĩnh Nĩnh hầu tại sao đột nhiên lại tạo ra chuyện này chứ?"
"Nhi thần cũng không biết," Nhị hoàng tử nói: "Phỏng chừng vẫn còn ôm hận trong lòng chuyện lần trước, đồng thời muốn vứt bỏ gánh nặng nữ nhi Liễu gia này đi."
Lương quý phi cau mày, phân phó người đến Lương phủ mời Lương nhị phu nhân đến hỏi thăm tình hình, sau đó nói với Nhị hoàng tử: "Ngươi không cần lo lắng, thật sự không được chỉ có thể dùng át chủ bài."
Ánh mắt Nhị hoàng tử sáng lên, "Mẫu phi, ngài có át chủ bài gì?"
Hoàng quý phi hừ cười một tiếng, đến gần nhị hoàng tử thì thầm: "Chuyện của Minh phi, là do Mẫn phi một tay thao tác, ta có chứng cứ."
Mẫn phi là mẫu thân của Đại hoàng tử.
Nhị hoàng tử kinh ngạc trừng to hai mắt như muốn rơi ra ngoài, năm đó Minh phi ở trong hậu cung có được sự sủng ái không ai sánh bằng, nhưng khi nàng ấy đang trên đỉnh cao danh vọng, lại lộ ra nàng ấy có quan hệ tình cảm với thị vệ, còn bằng có chứng, Hoàng thượng nổi giận lôi đình, trực tiếp đâm chết. Nếu không phải Thất hoàng tử do nàng ấy sinh ra giống Hoàng thượng đến bảy phần, vị Thất hoàng tử đó nói không chừng cũng đã bị mang tiếng dã chủng.
Vụ việc đó có thể nói đã làm chấn động triều dã, không nghĩ tới thế mà lại do người một tay thao tác.
"Mẫu phi, trong tay ngài có nhược điểm của bà ta, tại sao không..."
"Ngu xuẩn!" Lương quý phi ngắt lời hắn ta nói: "Ngươi có từng nghĩ tới chuyện, nếu phụ hoàng ngươi biết Minh phi là bị oan, Thất hoàng tử đó sẽ thế nào?"
Sắc mặt Nhị hoàng tử bừng tỉnh, "Phụ hoàng ta hẳn là cảm thấy mắc nợ hắn, nói không chừng..." sẽ cho hắn Hoàng vị.
"Ta thấy, tiểu Thất kia mặc dù tuổi nhỏ, nhưng là người biết nhẫn nhịn có tính toán. Nếu như Hoàng thượng coi trọng hắn, sau này chắc chắn sẽ trở thành một rắc rối lớn." Lương quý phi lại thở dài, nói: "Cho nên, điểm yếu có thể gi ết chết Mẫn phi này, nếu không đến thời khắc mấu chốt, ta sẽ không lấy ra."
Mà giờ khắc này, vẻ mặt của Nhị hoàng tử mang theo vài phần tàn nhẫn, "Ngược lại không bằng bây giờ liền làm lão Thất..."
"Đợi trước đã." Lương quý phi nói: "Bây giờ tiểu tể tử kia không làm nên chuyện gì đáng sợ, chúng ta giải quyết xong chuyện hiện tại rồi nói."
Lúc này, bên ngoài truyền đến một thông báo, nói Lương Lương nhị phu nhân đã đến, Lương quý phi bảo nàng ta vào. Sau khi Lương nhị phu nhân tiến vào, nàng ta hành lễ với Lương quý phi trước, nhưng lần này Lương quý phi không như thường lệ lập tức cho nàng ta đứng dậy, mà nhàn nhàn nhìn nàng ta, đến khi nàng ta sắp không thể chống đỡ được nữa, mới cho đứng dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT