121

Đường Thư Nghi thấy bộ dáng tức giận của ba huynh muội bọn họ thì rất vui mừng. Xảy ra chuyện, người một nhà cùng đứng chung một chiến tuyến hỗ trợ lẫn nhau là điều khó thấy.

“Người nọ... Hiện tại ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là người bên cạnh Trường Bình công chúa. Nhưng Thúy Vân biết bộ dáng của người nọ, có lẽ tra ra gã cũng không khó.” Đường Thư Nghi lại nói: “Sau khi ta biết được chuyện này cũng vô cùng tức giận, nhưng chỉ phẫn nộ không cũng vô dụng, các con nói xem phải làm sao bây giờ?”

Ba huynh muội đều trầm mặc, trong phòng vô cùng an tĩnh.

Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của Thúy Vân, nói là Triệu quản gia có việc muốn bẩm báo, Đường Thư Nghi bảo người tiến vào. Triệu quản gia vén rèm đi vào, cảm giác không khí trong phòng có gì đó không đúng, không khỏi cẩn thận hơn một chút.

Hắn hành lễ xong rồi nói: “Trong cung truyền ra tin tức, nói chiều hôm nay Trường Bình công bị Hoàng thượng răn dạy ở Ngự Thư Phòng, sau đó bị cấm túc trong phủ Công chúa.”

“Vì sao?” Tiêu Ngọc Châu hỏi.

“Không biết.” Triệu quản gia nói: “Chúng ta không thăm dò được chuyện xảy ra trong Ngự Thư Phòng.”

Nhóm quyền quý ở Thượng Kinh đều cài cắm một vài thám tử ở trong cung, cũng không phải là để mưu toan làm phản mà là vì động tĩnh trong cung có rất nhiều điểm sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của một gia tốc, biết sớm để phòng bị vẫn tốt hơn.

Tất nhiên phủ Vĩnh Ninh hầu cũng có thám tử ở trong cung, nhưng địa phương như Ngự Thư Phòng, bọn họ không dám cài thám tử.

“Thật ra ta cũng đoán được rồi.” Đường Thư Nghi kể lại chuyện đã nhìn thấy Tề Lương Sinh và Trường Bình công chúa sự, lại nói tiếp: “Có thể là Trường Bình công chúa xin Hoàng thượng tứ hôn cho nàng ta và Tề Lương Sinh nên mới bị Hoàng thượng răn dạy, cấm túc.”

Đây là khả năng lớn nhất, đương kim hoàng đế tuy đa nghi võ đoán nhưng cũng không ngu ngốc. Tuy phò mã có thể đảm nhận chức quan trong triều nhưng Tề Lương Sinh là Hộ bộ Thượng thư, là đại quan, sau này còn có khả năng vào Nội Các, cho dù y yêu thương Trường Bình công chúa thì cũng không thể để Tề Lương Sinh đi làm phò mã cho một công chúa nuôi dưỡng không biết bao nhiêu là trai lơ.

Như vậy sẽ không chỉ làm lạnh lòng Tề Lương Sinh mà cũng sẽ làm lạnh tâm bá quan triều đình.

Triệu quản gia đi rồi, Đường Thư Nghi nhìn ba huynh muội nói: “Hôm nay ở trà lâu, Tề Lương Sinh không hề sợ hãi sự uy hiếp của Trường Bình công chúa, nguyên nhân là vì sao?”

Trong phòng lặng im một hồi, sau đó vang lên âm thanh của Tiêu Ngọc Minh: “Bởi vì hắn biết Hoàng thượng sẽ không đồng ý để hắn làm phò mã của Trường Bình công chúa.”

Đường Thư Nghi gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vì sao?”

Lần này Tiêu Ngọc Thần nói: “Bởi vì hắn là Hộ bộ Thượng thư, có căn cơ trong triều đình, động vào hắn không chừng sẽ gây ra nhiễu loạn.”

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, nói: “Quan trọng nhất chính là hắn hữu dụng đối với Hoàng thượng, hữu dụng hơn Trường Bình công chúa. Người a, sống trên đời phải có giá trị, nếu không có giá trị hoặc giá trị không đủ lớn thì có thể phải đối mặt với sự xâu xé của vận mệnh.”

Nàng nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần, lại nói: “Nếu... Trường Bình công chúa đến trước mặt Hoàng thượng xin để con làm phò mã cho nàng ta, con nói Hoàng thượng có đồng ý hay không?”

Tiêu Ngọc Thần gắt gao nắm chặt nắm tay, trầm mặc, Đường Thư Nghi lại nói: “Ta cảm thấy Hoàng thượng có thể sẽ đồng ý, dù sao con ở trong lòng y cũng không quan trọng bằng Trường Bình công chúa. Đương nhiên, ta và ngoại công của con cũng có thể liều chết ngăn cản chuyện con phải làm phò mã. Nhưng hai người bọn ta có thể liều chết được bao nhiêu lần?”

Nàng lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh cùng Tiêu Ngọc Châu: “Các con cũng vậy, sau này cũng có thể gặp những mối nguy như thế. Hiện tại uy thế của phụ thân các con vẫn còn, Hoàng thượng có điều cố kỵ, chúng ta vẫn có thể sống có tôn nghiêm. Nhưng qua mấy năm nữa, chờ quân Tây Bắc không còn nhớ rõ Tiêu Hoài là ai, nếu các con vẫn cứ như vậy, chưa cần nói tới người khác, chỉ cần loại ngoại thích bất ngờ phất lên như Lương Kiện An cũng có thể đạp lên đầu chúng ta tác oai tác quái.”

122

Đường Thư Nghi nhìn ra cửa sổ, hành lang bên ngoài đã được treo đèn lồng, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, vừa mỏng manh vừa có chút lạnh giá.

Trong phòng yên tĩnh giống như thời gian đã ngưng đọng, Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Châu đều cúi đầu siết tay trầm mặc. Phụ thân đi, bọn họ thương tâm khổ sở, nhưng cuộc sống cũng không có gì thay đổi, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sâu xa như vậy.

Qua một hồi lâu, Đường Thư Nghi mới mở miệng nói tiếp: “Trên thế gian này không có người nào có thể tự do tự tại không có điều cố kỵ, cho dù là hoàng đế cũng không thể. Nhưng người có năng lực mạnh, nhiều người kiêng kị thì không gian tự do sẽ rộng hơn. Khất cái đầu đường chỉ có thể co cụm ăn xin trong khu vực của mình, bước qua ranh giới sẽ bị người ta xua đuổi thậm chí là đánh đập. Ngày thường ăn xin còn phải rất cẩn thận, lỡ đắc tội người khác thì có thể đến tính mạng cũng không còn.

Mà đại quan Nhất phẩm như Tề Lương Sinh, đến hoàng tử công chúa cũng không cần sợ, thậm chí là hoàng tử công chúa còn phải nỗ lực giao hảo với bọn họ. Đây là năng lực khác biệt.”

Nói xong những điều này, Đường Thư Nghi bắt đầu phẩm trà, điều nên nói đã nói, còn lại cứ để bọn họ tự mình ngẫm nghĩ.

Một lát sau, Tiêu Ngọc Thần mở miệng nói: “Mẫu thân, con đã biết.”

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, cũng không hỏi hắn biết cái gì.

“Nương, con cũng biết.” Tiêu Ngọc Minh cũng nói, sắc mặt đã không còn vẻ bất cần như lúc trước

“Con cũng biết.” Tiêu Ngọc Châu cũng nói.

Đường Thư Nghi nhìn ba người nói: “Sống ngày yên ổn phải nghĩ tới lúc gian nguy, các con có thể hiểu được là tốt. Kế tiếp chúng ta nói tới người bên cạnh Trường Bình công chúa, các con tính thế nào?”

“Tra lai lịch của gã trước đã.” Tiêu Ngọc Thần nói: “Xem gã có thù với con hay bị ai sai sử.”

Cơn phẫn nộ đi qua, đầu óc Tiêu Ngọc Thần trở nên thanh tỉnh, bắt đầu sắp xếp chuyện này rõ ràng.

“Được, cứ làm như vậy đi. Có cần người thì tới tìm Triệu quản gia.” Đường Thư Nghi thấy đã muộn, bèn mở miệng nói: “Trễ rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đứng dậy hành lễ với Đường Thư Nghi, sau đó cùng nhau đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Châu vẫn muốn chờ ở đây thêm một chút nữa.

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cùng bước ra khỏi Thế An Uyển đi về tiền viện, hai người đi song song nhưng không hề nói chuyện, nhưng bọn hắn đều biết trong lòng đối phương không hề bình tĩnh. Hai người sóng bước cùng nhau, rất nhanh đã tới Dực Nhiên Cư của Tiêu Ngọc Minh, hai người đều dừng bước, nhưng vẫn giữ vẻ trầm mặc.

Một lát sau, Tiêu Ngọc Thần nói: “Mẫu thân hẳn đã vượt qua được nỗi đau khi phụ thân chúng ta qua đời, hơn nữa ngài ấy còn có tinh thần hơn trước kia, hẳn người làm nương sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”

Tiêu Ngọc Minh vẫn trầm mặc, Tiêu Ngọc Thần lại nói: “Nhưng chúng ta vẫn chưa bước ra khỏi vòng tay che chở của phụ thân. Mẫu thân nói đúng, có một ngày uy vọng của phụ thân không còn nữa, nếu chúng ta cứ tiếp tục như hiện tại... bất kham vô dụng, vậy phải làm thế nào đây?”

“Đệ đã biết.” Tiêu Ngọc Minh nói, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Ngọc Thần thấy hắn đã nghe lọt tai lời của mình, bèn duỗi tay vỗ vai hắn, xoay người đi về viện của mình. Tiêu Ngọc Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen nhánh, hít sâu một hơi rồi đi vào viện. Nhưng hắn không về phòng ngủ mà lại đi tới thư phòng, lấy ra một thanh trường đao, mang ra sân tập luyện.

Đây là đao pháp phụ thân dạy cho hắn, trước kia mỗi khi phụ thân về Thượng Kinh, hắn sẽ luyện mấy ngày, nhưng phụ thân vừa đi hắn sẽ để nó hoang phế. Hiện tại lại bắt đầu luyện tập, quả thật có chút gian nan.

Phụ thân đã từng nói chờ hắn tròn mười ba sẽ đưa hắn tới Tây Bắc, để hắn lên chiến trường, nếu hắn nỗ lực, sau này cũng có thể trở thành đại tướng quân. Nhưng hắn còn chưa tới mười ba tuổi, phụ thân đã qua đời.

Nhớ tới quá khứ, hắn lại dứt khoát vung trường đao...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play