Triệu quản gia đã sắp xếp xong, trên đường đi cửa sau cũng không gặp ai. Ra khỏi cửa sau mấy người liền lên xe ngựa đến ngõ Mai Hoa.
Hơn một khắc sau, Đường Thư Nghi đứng trước trạch tử nơi Liễu Bích Cầm ở, nghiêng trái nhìn phải đánh giá hoàn cảnh xung quanh. ngõ Mai Hoa yên tĩnh giữa phố phường náo nhiệt, Tiêu Ngọc Thần đúng là rất biết chọn chỗ.
"Gõ cửa đi." Đường Thư Nghi nói.
Trường Phong nghe lệnh gõ cửa, đợi một cửa mới mở ra, vẫn là tiểu nha hoàn kia. Thấy người đến là Trường Phong, nàng ta ngạc nhiên hỏi: "Trường Phong đại ca, sao muộn như vậy rồi ngươi lại đến đây, Đại công tử muốn gửi đồ gì cho tiểu thư nhà ta sao?"
Những lời này khiến Thường Minh đổ mồ hôi lạnh, Đường Thư Nghi lại cười đầy mỉa mai, xem ra Đại nhi tử tiện nghị này thường xuyên đưa đồ qua đây!
Trường Phong cắn răng đẩy tiểu nha hoàn ra, sau đó cúi người về phía Đường Thư Nghi nói: "Phu nhân."
Lúc này tiểu nha hoàn mới nhìn thấy Đường Thư Nghi và vài người đang đứng ở đằng sau, nghĩ đến câu phu nhân Trường Phong vừa nói, nàng ta sửng sốt hét lên một tiếng, sau đó xoay người chạy vào trong.
Thuý Trúc thấy vậy hừ một tiếng: "Không có chút quy củ nào."
Đường Thư Nghi ngược lại cũng không để ý, nàng bước vào cửa, một đám người đi theo phía sau nàng, tư thế này như thế có chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng đúng là hôm nay nàng không có ý tốt mà đến đây.
Bước vào cửa, xuyên qua ánh trăng quan sát trạch tử này một vòng. Không lớn, nhưng vô cùng tinh xảo. Hòn non bộ trong vườn, bồn hoa, ao nhỏ, tất cả xinh xắn tinh xảo. Dưới gốc hoa quế ở bên góc tây còn có một chiếc xích đu, vừa linh động lại trang nhã.
Theo kinh nghiệm của Đường Thư Nghi, phàm là thứ nàng nhìn trúng, giá trị tuyệt đối không rẻ, những đồ vật trong tiểu viện này cũng vậy. Xem ra trong tay Tiêu Ngọc Thần có rất nhiều tiền.
Lúc này, tiểu nha hoàn đang đứng trước cửa phòng ngủ của Liễu Bích Cầm, đập cửa rầm rầm: "Tiểu thư, tiểu thư, Hầu... Hầu phu nhân, Hầu phu nhân đến."
Đường Thư Nghi nhất thời không nói nên lời, cứ làm như nàng là hồng thuỷ mãnh thứ không bằng.
Trong phòng ngủ, Liễu Bích Cầm đang dựa vào đầu giường đọc sách, khi nghe thấy tiếng la hét của nha hoàn, trong lòng chấn động, nàng ta vội vàng rời giường, thu thập đơn giản rồi mở cửa, vừa mở cửa ra liền thấy phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu đã lâu chưa gặp đang đứng ở cửa.
Thường nói dưới đèn ngắm mỹ nhân, Hầu phu nhân lúc này chính là như vậy, dưới ánh nến toả ra từ những chiếc lồ ng đèn trên hành lang, càng hiện thêm vẻ ung dung tao nhã.
"Bá.. bá mẫu.” Trên mặt Liễu Bích Cầm kéo ra một nụ cười, vô cùng cứng đờ.
Khuôn mặt giống Tiêu Ngọc Thần đến sáu phần của Đường Thư Nghi Nhi, lúc này bình tĩnh không chút dao động, nhưng Liễu Bích Cầm lại cảm nhận được sự áp bạch vô hình.
Đường Thư Nghi bày ra phong thái cao quý lãnh diễm, chỉ liếc nhẹ Liễu Bích Cầm một cái, không nói một chữ nào liền lướt qua người Liễu Bích Cầm đi vào trong phòng, Thuý Trúc Thuý Vân theo sát phía sau.
Bị coi thường như vậy, Liễu Bích Cầm vừa nhục nhã xấu hổ vừa không cam lòng, nàng ta siết chặt nắm đấm, nhưng biểu cảm trên mặt lại vừa kinh hoảng vừa vô tội. Nàng ta dùng ánh mắt "hoảng sợ" nhìn Trường Phong đang đứng ở bên cạnh. Trường Phong thường xuyên đến đây với Tiêu Ngọc Thần, bọn họ coi như tương đối quen thuộc.
Hầu phu nhân đêm khuya tới đây, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, nàng ta muốn lấy một chút tin tức từ chỗ Trường Phong. Nhưng Trường Phong nhìn lên trời coi như không thấy. Liễu Bích Cầm lại nhìn về phía Thường Minh, Trường Minh cúi đầu nhìn xuống ngón chân.
Liễu Bích Cầm lộ ra vẻ bi thương uỷ khuất, sau đó xoay người đi vào phòng, mỉm cười phân phó nha hoàn: "Mau bưng trà cho bá mẫu."
Tiểu nha hoàn lập tức cầm ấm trà lên rồi rót trà, Đường Thư Nghi không uống, mà thản nhiên quan sát cách bố trí trong phòng. Rèm vải mỏng nhẹ, bàn ghế gỗ lim, đồ trang trí bằng gốm sứ tinh mỹ đầy màu sắc... Đặc biệt là san hô đỏ được bày trên bàn, vô cùng bắt mắt.
Đồ vật trong phòng này, không kém mấy thứ trong phòng nàng là bao, xem ra đại nhi tử tiện nghi của nàng đúng là ra tay rất hào phóng mà!
"Bá mẫu, muộn như vậy rồi ngài còn đến đây, là có chuyện gì sao?" Liễu Bích Cầm ngồi trên ghế nhỏ rụt rè nói.
Trà xanh, nhưng không phải loại trà hạng nhất, Đường Thư Nghi đưa ra đáng giá.
Chương 12
Lười hư tình giả ý với nàng ta, Đường Thư Nghi bình tĩnh nhìn nàng ta nói: "Ta cũng coi như là nhìn ngươi lớn lớn, bây giờ ngươi rơi vào bước đường này ta thấy cũng đau lòng. Ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở Thượng Kinh, ở đây có bao nhiêu người quen biết ngươi, vì sự an toàn của ngươi, ta đưa ngươi đi có được không?"
Trong lòng Liễu Bích Cầm khẽ mắng Đường Thư Nghi là lão yêu bà, nhưng vẻ mặt lại sửng sốt thất thố nói: "Bá... bá mẫu, ngài định đưa ta đi đâu?"
"An Mộc," Đường Thư Nghi nói: "Quê gốc tổ tiên của Đường gia ta ở An Mộc, đến đó có ngươi ngươi phải đổi tên cải họ, ta sai người ở đó sắp xếp một trạch tử cho ngươi, lại cho ngươi hai gian cửa tiệm, người Đường gia ở An Mộc cũng sẽ chăm sóc ngươi một hai, đảm bảo ngươi cuộc sống về sau của ngươi cơm áo vô ưu. Thế nào?"
Đây là giải pháp ôn hòa nhất mà nàng có thể nghĩ ra, nếu Liễu Bích Cầm không đồng ý...
Ha!
"Bá mẫu," Liễu Bích Cầm đứng dậy quỳ xuống mặt đất, nàng ta trước kia cũng là tiểu thư của đại gia tộc, tất nhiên có ngạo khí, giờ khắc nàng ta vô cùng khuất nhục mà quỳ xuống.
Nghiến răng chịu đựng tất cả sự nhục nhã, không cam lòng và phẫn nộ, nàng ta quỳ dưới chân của Đường Thư Nghi, duỗi tay kéo vạt áo của nàng khóc lóc: "Ta biết bá mẫu là vì tốt cho ta, và ta cảm tạ đại ân đại đức của bá mẫu."
"Ngươi đây là đồng ý sao?" Đường Thư Nghi cúi đầu hỏi. Nếu như có thể đồng ý thì quá tốt rồi.
Nhưng lại nghe thấy Liễu Bích Cầm khóc lóc nói: "Bá mẫu, phụ thân của ta đã không còn nữa, mẫu thân tỷ muội đều không biết đang ở nơi nào. ca ca đệ đệ bọn họ đều bị lưu đày đến biên cương, bây giờ chỉ còn lại mình ta sợ, bá mẫu, ta sợ, ta sợ phải đi đến nơi xa xôi đó. Ngài để ta ở bên cạnh ngài được không, ta nhất định sẽ nghe lời ngài nói, hu hu hu..."
Đường Thư Nghi mỉm cười, đây là không muốn rời đi. Cũng đúng, có Hầu phủ cuộc sống rực rỡ gấm hoa, vô cùng phú quý ở trước mặt, làm sao coi trọng cuộc sống tạm bợ bình thường nơi phố phường.
"Ngươi không muốn rời đi,vậy ta nói rõ cho ngươi biết." Đường Thư Nghi chán ghét kéo vạt áo đang bị Liễu Bích Cầm túm lấy ra, nói:
"Ngươi là chi nữ của tội thần, Ngọc Thần giấu ngươi ở nơi này, nếu như bị người biết được, không chỉ mình ngươi rơi vào kết cục không tốt, Ngọc Thần và Hầu phủ đều sẽ bị ngươi liên lụy. Ngươi không thể ở lại Thượng Kinh, bây giờ thu thập đồ vật rồi đi đi."
Đường Thư Nghi đứng dậy rời đi, Liễu Bích Cầm quỳ trên mặt đất lôi kéo quần y phục của nàng, "Ba mẫu, ta biết bây giờ ta không xứng với Thần ca ca, nhưng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng Thần ca ca, tình cảm nhiều năm khó lòng buông bỏ. Bá mẫu, ta không nghĩ gì khác, chỉ muốn thỉnh thoảng có thể gặp mặt Thần ca ca, biết ca ca có sống tốt hay không. Cầu xin ngài, hu hu hu… ngài cũng không muốn thấy Thần ca ca buồn bã đau lòng mà đúng không?"
Mỹ nhân quỳ trên mặt đất, yểu điệu cành tơ, khóc đến mức uất ức thê thảm, nhưng nói thẳng ra, nàng ta chỉ là không thể buông bỏ vinh hoa phú quý mà thôi.
"Ngươi và Ngọc Thần từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngày trước chỉ cần có đồ vật gì tốt hắn đều nghĩ đến ngươi đầu tiên. Nhà ngươi xảy ra chuyện, hắn không màng nguy hiểm cứu ngươi ra khỏi hố lửa, phân tình cảm này cũng không nhẹ đi?” Đường Thư Nghi hạ mắt xuống, nhìn Liễu Bích Cầm hỏi.
"Đúng vậy, ta biết tình ý Thần ca ca dành cho ta, chỉ là cho dù ta cho đi tất cả mình có cũng báo đáp được ân tình này của ca ca." Liễu Bích Cầm lại khóc, giống như bị ai bắt nạt vậy.
Đường Thư Nghi cười lạnh, sau đó nói: "Vậy ngươi tại sao lại muốn lấy oán trả ơn?"
Những lời này khiến Liễu Bích Cầm bối rối, vẻ mặt mê mang bàng hoàng: "Ta... Ta không có, sao ta có thể làm hại Thần ca ca được, trên thế giới này ca ca là người đối xử tốt với ta nhất."
"Ngươi là chi nữ của tội thần, đáng lẽ phải bị bán đi. Ngươi trước giờ vẫn luôn thông minh, cũng biết Ngọc Thần cứu ngươi, giấu ngươi ở đây có bao nhiêu nguy hiểm. Ta bảo ngươi cao chạy xa bay, rời xa Thượng Kinh, ngươi đi rồi, sẽ không liên luỵ Ngọc Thần nữa. Nhưng ngươi lại lựa chọn bám dính lấy hắn, thậm chí mưu tính vào Hầu phủ, luôn để Ngọc Thần gánh nguy hiểm cho ngươi. Ngươi không phải lấy oán báo ân thì là gì?"
Đường Thư Nghi lười nói chuyện với Liễu Bích Cầm, chuẩn bị rời đi, nhưng y phục nàng bị Liễu Bích Cầm nắm chặt. Thuý Trúc Thuý Vân thấy vậy vội vàng đi tới kéo người đi, Đường Thư Nghi vừa đi ra ngoài vừa phân phó: "Bọn họ chỉ được phép mang y phục và trang sức bình thường, còn những đồ vật khác trong viện… ghi lại cho vào kho."
Cho thể diện lại không thèm, vậy thì đừng mong lấy được thứ gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT