Liễu Bích Cầm niết khăn tay đứng trước cửa, nhìn Tiêu Ngọc Thần được Trường Phong vội vàng đỡ lên xe ngựa, vẻ mặt không khỏi hiện đầy lo lắng.
Tiêu Ngọc Thần vén rèm lên, vẫy tay với nàng ta: "Mau trở về đi, đừng để bị cảm lạnh."
Liễu Bích Cầm mỉm cười đồng ý, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần cũng tràn đầy không nỡ, nhưng vẫn phải bảo Trường Minh đánh xe đi.
Liễu Bích Cầm nhìn xe ngựa đi ra khỏi ngõ Mai Hoa, thu hồi vẻ không nỡ và lo lắng trên mặt, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với nha hoàn bên cạnh: "Trở về thôi."
Nha hoàn đáp lại một tiếng, đưa tay đóng cửa lại rồi gài then cửa vào.
Liễu Bích Cầm là nữ nhi của tội thần, đáng lẽ phải bị bán đi, nhưng chính Tiêu Ngọc Thần vận dụng quan hệ, giấu nàng ta ở nơi này, cho nên thời gian rảnh rỗi nàng ta cũng không dám ra ngoài. Đầu tiên không nói đến chuyện có liên luỵ Tiêu Ngọc Thần hay không, nếu như có người phát hiện nàng ta sẽ bị bắt đi. Đến lúc đó không chỉ đơn giản là bị bán.
Đi vào tiểu hoa sảnh, ngồi vào bàn ăn, Liễu Bích Cầm không còn cảm giác muốn ăn, nha hoàn thấy vậy nói: "Hầu phu nhân đúng là kẻ nịnh hót, lúc đầu cách dăm ba hôm lại bảo ngài qua hầu phủ chơi, hận không thể ngay lập tức cưới ngài về. Nhưng vừa mới xảy ra chuyện, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt. May mà đại công tử còn nhớ đến ngài."
Liễu Bích Cầm vặn vẹo chiếc khăn tay trong tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, "Trên đời này không phải ai cũng như vậy sao, phủng cao giẫm thấp, Hầu phu nhân cao quý cũng giống như vậy."
"Nhưng trong lòng đại công tử có ngài, làm phụ mẫu có thể không chiều theo ý hài tử nhà mình được chứ?" Giọng điệu của nha hoàn mang theo vài phần đắc ý, cho dù Hầu phu nhân chán ghét tiểu thư của nàng ta, bây giờ không phải cũng chẳng làm gì được tiểu thư hay sao?
Liễu Bích Cầm cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhưng ngoài miệng lại nói: "Sau này toàn bộ Hầu phủ đều là của Thần ca ca, ai dám không chiều theo ý chàng ấy?"
Nha hoàn cười sung sướng: "Tiểu thư nói đúng."
Trong lòng Liễu Bích Cầm dễ chịu hơn rất nhiều, đứng dậy đi vào phòng trong. Chỉ cần chiếm được trái tim của Tiêu Ngọc Thần, Hầu phu nhân có gì đáng sợ?
Bên này, Trường Minh đánh xe ngựa chạy nước đại trở về phủ Hầu phủ, Tiêu Ngọc Thần bị chấn động mạnh đến mức suýt nữa nôn ra ngoài. Hắn được Trường Phong dìu xuống xe ngựa, sau đó rảo bước về viện của Đường Thư Nghi. Khi đến nơi, Đường Thư Nghi đã ăn cơm xong, đang thì thầm nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu.
"Đại công tử." Tiểu nha hoàn đứng canh ngoài cửa thấy Tiêu Ngọc Thần tới, lập tức hành lễ.
Tiêu Ngọc Thần đi thẳng vào sảnh đường, hành lễ với Đường Thư Nghi: "Mẫu thân."
Đường Thư Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó sững sờ. Trong sách đã nhiều lần nhắc đến, nam phụ Tiêu Ngọc Thần ngoại hình thuộc hàng nhất đẳng, đó cũng là lý do khiến kiếp trước Ngô Tĩnh Vân si mê hắn. Nhưng khi nhìn thấy người thật, Đường Thư Nghi vẫn rất ngạc nhiên, lớn lên như này đúng là quá đẹp trai.
Mặt trắng như ngọc, dung mạo tinh xảo, sống mũi cao thẳng, môi đỏ như son, thật sự còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân bình thường, nhưng lại không hề có một chút nữ tính. Cộng thêm dáng người thon dài, tư thế đ ĩnh bạt, đúng thật là một vị công tử như ngọc.
Nếu như đặt ở giới giải trí thời hiện đại, cho dù không biết một chút gì, dựa vào khuôn mặt này cũng có thể nổi tiếng cả đời.
"Mẫu thân." Tiêu Ngọc Thần thấy mẫu thân nhìn hắn đến xuất thần, lại gọi thêm một tiếng nữa.
Đường Thư Nghi tỉnh táo lại, sau đó vẻ mặt trở nên nặng nề, đứng dậy nói: "Đi theo ta."
Vẻ ngoài đẹp đẽ làm người ta mềm lòng, nhưng Đường Thư Nghi là ai? Lặn lộn từ tầng thấp nhất của một công ty đa quốc gia trèo lên đến vị trí cao nhất, trái tim từ lâu đã cứng như đá, làm sao có thể mềm lòng vì vẻ ngoài của một người?
Đại nhi tử có vẻ ngoài quá mức đẹp đẽ này lại là đầu sỏ gây hoạ, nếu như không uốn thẳng lại, cái nhà này sớm muộn gì cũng xong đời.
Tiêu Ngọc Thần đi theo bên người Đường Thư Nghi, vừa nhìn liền biết con đường này dẫn đến từ đường. Trong lòng hắn có chút phẫn nộ, không phải hắn chỉ qua chơi với Cầm muội muội một lúc thôi sao, tại sao mẫu thân lại làm đến mức này?
"Mẫu thân, ngài chính mắt nhìn Cầm muội muội lớn lên, nàng ấy là người như thế nào ngài cũng hiểu rõ." Tiêu Ngọc Thần cố gắng thuyết phục Đường Thư Nghi: "Liễu gia bại rồi, ngài muốn ta hứa hôn với Ngô nhị tiểu thư, ta cũng đã đồng ý rồi, mong ngài có thể đồng ý để Cầm muội muội vào phủ."
Đường Thư Nghi dừng lại bước chân, thản nhiên nhìn hắn, khuôn mặt thiếu niên mười bảy tuổi vẫn còn mang chút tính trẻ con, rõ ràng là được bảo vệ quá mức. Ở thời hiện đại mười bảy tuổi cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn sống trong bao bọc nhung lụa, chưa nếm qua đau khổ nhân gian.
Chương 8
Nhưng giáo dục ở thời cổ đại thì khác, đặc biệt là việc giáo dục tinh anh của những thế gia đại tộc, bọn họ càng chú trọng bồi dưỡng đến phương diện quyền mưu tâm cơ. Bọn họ ba tuổi vỡ lòng, năm tuổi học thơ, bảy tám tuổi bắt đầu tiếp xúc kinh sử, bảy tám tuổi thậm chí còn có thể tham gia thi cử. Mà trong đầu Tiêu Ngọc Thần chỉ toàn phong hoa tuyết nguyệt.
"Mẫu thân, Cầm muội muội vẫn luôn nhớ đến ý tốt của ngài, nàng ấy..."
"Câm miệng!"
Đường Thư Nghi không muốn nói chuyện người chỉ biết đến yêu đương này, quay đầu tiếp tục đi về phía từ đường, Tiêu Ngọc Thần chỉ đành phải đi theo.
Căn cơ của Tiêu gia chưa cắm rễ ở Thượng Kinh này được bao lâu, mấy chục năm về trước vẫn là kẻ nhà quê chân lấm tay bùn. Sự hưng thịnh của Tiêu gia do một tay gia gia của Tiêu Ngọc Thần Tiêu Thành mở ra. Ông ấy đi theo Tiên hoàng giành giang sơn, sau đó được phong làm Vĩnh Ninh hầu, tước vị cha truyền con nối.
Từ đường Tiêu gia rất lớn, nhưng trên bàn chỉ có ba cái bài vị, lão hầu gia, lão hầu phu nhân và phụ thân của Tiêu Ngọc Thần Tiêu Hoài.
Trời đã tối, cho dù có đã thắp vài ngọn nến, căn phòng vẫn có chút tối tăm. Trong căn phòng trống, mẫu tử hai người trầm lặng đứng trước ba bài vị. Đường Thư Nghi một lần nữa thật sự chấp nhận thân phận hiện tại của mình, Tiêu Ngọc Thần lại không cho là vậy.
Đường Thư Nghi nhìn thấy vẻ mặt không xem trọng của hắn, híp mắt lại, nghiêng người nhìn hắn bình tĩnh nói: "Quỳ xuống."
"Mẫu thân, ngài đây là muốn làm gì?" Tiêu Ngọc Thần cảm thấy Đường Thư Nghi chuyện bé xé ra to, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy.
Đường Thư Nghi không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn hắn. Cho dù chỉ như vậy, Tiêu Ngọc Thần lại cảm thấy một loại áp lực vô hình, hắn mím môi dưới, lấy chiếc khăn do Liễu Bích Cầm làm ra đưa cho Đường Thư Nghi: "Đây là Cầm muội muội làm cho ngài, nàng ấy vẫn luôn nghĩ đến lòng tốt của ngài, đây là tâm ý của nàng ấy với người."
Đường Thư Nghi nhận lấy chiếc khăn, hạ mắt xuống nhìn thấy phía trên có một viên hồng bảo thạch đang phát ra ánh sáng lung linh mờ ảo, rất đẹp, nhưng đây không phải là thứ mà một chi nữ của tội thần nên có.
"Viên ngọc này thật đẹp." Đường Thụy nói.
Tiêu Ngọc Thần cho rằng nàng thích chiếc khăn này, thở phào nhẹ nhõm nói: "Đây là quà sinh thần của ta tặng cho Cầm muội muội, nàng ấy yêu thích không rời tay. Đây là tâm ý của nàng ấy dành cho người."
Đường Thư Nghi nhíu mày, sao nghe đâu đây thoang thoảng mùi trà!
Tất cả mọi chi phí ăn mặc của Liễu Bích Cầm đều lấy từ Hầu phủ, bây giờ làm khăn tặng cho Hầu phủ phu nhân nàng, mặt trên đính một viên bảo thạch do hài tử của nàng tặng, còn nói đây là tâm ý của nàng ta.
Muốn làm ai ghê tởm đây?
"Tâm ý?" Đường Thư Nghi thật sự có chút tức giận, "Liễu Bích Cầm bây giờ đồ ăn, cái mặc, chỗ ở, đồ dùng có cái nào không dùng đến tiền của Hầu phủ chúng ta. Nàng ta lấy tiền của Hầu phủ ta, rồi làm đồ vật cho ta, làm sao? Ta còn phải cảm ơn nàng ta à?"
"Mẫu thân, tâm ý của một người làm sao có thể đi so sánh với tiền bạc được? Ngài không thể... không thể...."
Hắn không thể nói ra những lời phía sau, nhưng Đường Thu Nghi lại nói ra: "Không thể cay nghiệt như vậy đúng không?"
Tiêu Ngọc Thần không lên tiếng, đó chính là những gì hắn đang nghĩ. Đường Thư Nghi thấy hắn quật cường mím môi, bộ dáng như thể nàng là người cố tình gây sự thì cười lạnh.
"Quỳ xuống." Đường Thư Nghi lại nói.
Mệnh lệnh mẫu thân không thể làm trái, Tiêu Ngọc Thần bất đắc dĩ quỳ xuống. Đường Thư Nghi đứng trước mặt hắn, nhìn xuống vẻ mặt quật cường của hắn nói: "Tiêu Ngọc Thần, ngươi cũng thông thạo thi thư, ta hỏi ngươi, chứa chấp chi nữ của tội thần, đáng tội gì?"
Tiêu Ngọc Thần không ngờ Đường Thư Nghi lại hỏi như vậy, hắn sững sờ một lúc rồi nói: "Mẫu thân, chuyện của Liễu gia không liên quan gì đến Cầm muội muội."
"Vậy ta hỏi ngươi, Liễu Ngọc Sơn là cha của Liễu Bích Cầm đúng không?" Đường Thư Nghi lại lạnh lùng hỏi.
"Đúng." Tiêu Ngọc Thần không thể phủ nhận.
"Vậy thì, chứa chấp chi nữ của tội thần thì đáng tội gì?" Đường Thư Nghi lại hỏi.
Tiêu Ngọc Thần quỳ ở đó, cúi đầu không lên tiếng, giống như một pho tượng đá, nhưng Đường Thư Nghi có thể cảm nhận được sự cố chấp và quật cường toát ra từ người hắn.
Lấy một chiếc ghế bành lớn ngồi xuống trước mặt Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi lại nói: "Để ta nói cho ngươi biết, ngươi chứa chấp Liễu Bích Cầm sẽ gây ra hậu quả gì."
"Tiêu Ngọc Thần, đích trưởng tử của Vĩnh Ninh hầu, thế tử của Vĩnh Ninh hầu," giọng điệu của Đường Thư Nghi nghiêm túc lạnh lùng, khí tức mạnh mạnh mẽ, giống như một nữ vương. Tiêu Ngọc Thần vô thức kéo căng tinh thần.
"Mỗi một động tác của ngươi đều đại biểu cho phủ Vĩnh Ninh hầu, ta, đệ đệ ngươi, muội muội ngươi, số mệnh của tất cả mọi người trong Hầu phủ, đều có quan hệ mật thiết với ngươi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT