63

Khóa mở, Tiêu Ngọc Minh mở cửa, Đường Thư Nghi và Nam Lăng bá phu nhân một trước một sau đi vào. Nam Lăng bá phu nhân vừa vào trong thì ánh mắt đã chạm phải hòn non bộ ở góc Đông Nam, nghe nói này mỗi cục đá trên hòn non bộ này đều đã được cao tăng ở núi Phổ Đà khai quang.

Tất nhiên nàng ấy không tin những lời đồn đãi đó, nhưng mà hình như Vĩnh Ninh hầu phu nhân không hề giống như trước đây, càng ngày càng thú vị, sau này có thể tới lui nhiều hơn. Nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ mấy cái này, chuyện quan trọng nhất lúc này là bắt tên nghiệp chướng kia về.

“Ở phòng nào?” Nam Lăng bá phu nhân hỏi Tiêu Ngọc Minh.

Tiêu Ngọc Minh giơ tay chỉ về hướng đông sương phòng, Nam Lăng bá phu nhân nhấc chân hùng hổ bước qua đó, Đường Thư Nghi bước theo sau. Vừa tới nơi, Nam Lăng bá phu nhân lập tức giơ tay đẩy cửa, chỉ thấy trong phòng vô cùng hỗn độn.

Trái cây bày biện bừa bộn trên bàn, dưới đất toàn là hạt dưa, vỏ dưa, xác trái cây vương vãi khắp nơi. Lại nhìn vào trong, chỉ thấy một thân ảnh xanh lam nằm trên đó, tiếng ngáy rung trời.

Những ngày bỏ nhà trốn đi thế này thật sự quá thoải mái.

Tiêu Ngọc Minh đã nhận mệnh, cũng không muốn cứu vãn gì nữa, hắn đứng trốn ngoài cửa.

Nam Lăng bá phu nhân đen mặt, cắn răng đi đến trước giường, đứng yên chớp mắt một cái rồi thay đổi sắc mặt, sau đó bắt đầu vò khăn khóc: “Ngươi nói sao số ta lại khổ như vậy a, liều sống liều chết lại sinh ra một thứ nghiệp chướng như vậy, ông trời để ta chết quách đi cho xong a...”

Nàng ấy khóc như mưa, bi thiết thê thảm, người không biết chắc cũng bị nàng ấy làm cho rơi lệ. Tiêu Ngọc Minh lại một lần lãnh ngộ kỹ năng diễn xuất tinh vi của Nam Lăng bá phu nhân, Đường Thư Nghi cũng không thể không tán thưởng.

Động tĩnh lớn như vậy, Nghiêm Ngũ tất nhiên là bị gọi tỉnh, nhìn thân mẫu đang khóc tới mức muốn ngất đi của mình, hắn lồm cồm bò dậy, lại nhìn tình cảnh trong phòng, đau khổ nói: “Rồi rồi, con về nhà với ngài.”

Nam Lăng bá phu nhân lập tức thu nước mắt xoay người đi ra ngoài, lúc bước đến bên cạnh Đường Thư Nghi, nàng ấy còn cười nói: “Hôm nay quả là phiền quá, hôm khác ta sẽ đích thân tới cửa cảm tạ.”

“Ngươi đừng khách khí.” Đường Thư Nghi cười đáp, hôm nay nàng đúng là mở rộng tầm mắt.

Nghiêm Ngũ ủ rũ cụp đuôi đi theo Nam Lăng bá phu nhân ra cửa, vừa bước ra lại nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đang đứng đó, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này a?”

Tiêu Ngọc Minh còn có thể nói gì đây?

Hắn nói: “Nương ngươi té xỉu ở nhà ta.”

Nghiêm Ngũ: “...” Nương đúng thật có thể làm ra chuyện như vậy a.

Đoàn người cùng nhau rời khỏi tòa nhà, ai về nhà nấy.

Đường Thư Nghi cùng Tiêu Ngọc Minh ngồi chung một chiếc xe nghe, dọc theo đường đi Đường Thư Nghi đều trầm mặc, không hỏi ngọn nguồn câu chuyện, cũng không hề răn dạy Tiêu Ngọc Minh. Mà nàng càng như vậy thì lòng Tiêu Ngọc Minh lại càng không yên.

Chuyện nương xử lý chuyện của đại ca hắn và Liễu Bích Cầm, tuy hắn không tham dự nhưng cũng biết không ít. Rõ ràng phong cách làm việc của nương hắn bây giờ không giống trước kia, vừa sắc bén vừa quả quyết, lúc thu thập bọn họ cũng không hề nương tay. Đầu gối của đại ca hắn là minh chứng tốt nhất.

Dọc đường đi hắn cứ trộm nhìn Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi cảm giác được, nhưng vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nhìn hắn một cái.

Một lúc sau đã về tới nhà, Đường Thư Nghi không đến hậu viện mà lại đến thư phòng của Tiêu Hoài ở tiền viện.

Trong ký ức của nàng, lúc Tiêu Hoài còn tại thế, thư phòng của hắn một ngày hai mươi bốn giờ đều có người gác, người bình thường không được phép vào, kể cả Đường Thư Nghi và ba hài tử cũng vậy. Sau khi Tiêu Hoài qua đời, thư phòng này cũng không còn người gác, nhưng cũng không dễ để cho ai muốn vào thì vào.

64

Hiện tại Đường Thư Nghi muốn vào tất nhiên sẽ không có ai ngăn cản. Nàng đẩy cửa ra, thấy bố cục trong phòng đại khí sang sảng, kệ sách dựa vào hai mặt tường cao chứa đầy sách. Án thư lớn đặt ở chính giữa, trong cùng là một cái bình phong, bên trong hẳn là phòng nghỉ.

Đường Thư Nghi đứng trước kệ sách quét mắt nhìn những quyển sách trên đó, phần lớn là về binh pháp, ngoài ra còn có mấy tác phẩm lịch sử kinh điển. Dù là võ tướng nhưng hẳn là Tiêu Hoài đã đọc không ít sách. Thu lại ánh mắt, nàng đến chỗ ghế dựa sau án thư, ngồi xuống.

Tiêu Ngọc Minh đứng cách nàng một cái bàn, tư thế đứng đã không còn cà lơ phất phơ như trước. Từ khi bước vào thư phòng này, hắn lập tức không giống trước đây, có lẽ là có liên quan tới Tiêu Hoài. Xem ra lựa chọn giáo dục nhị nhi tử ở thư phòng của Tiêu Hoài là quyết định sáng suốt.

Đường Thư Nghi thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Con học tay nghề mở khóa này ở đâu?”

Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn mũi chân: “Mấy ngày hôm trước học ở chỗ một thợ làm khóa.”

“Tại sao muốn học mở khóa?” Đường Thư Nghi lại hỏi.

Tiêu Ngọc Minh: “Muốn giấu Nghiêm Ngũ giấu ở ngõ Mai Hoa, con không lấy được chìa khóa tòa nhà kia, nên... học mở khóa, có kỹ năng sẽ không thiệt thân mà.”

Đường Thư Nghi tức cười, hay cho câu có kỹ năng không thiệt thân.

“Tại sao lại chọn tòa nhà ở ngõ Mai Hoa?” Đường Thư Nghi hỏi lại.

“Dưới ngọn đèn thì tối.” Tiêu Ngọc Thần nói: “Mọi người đều biết tòa nhà ở ngõ Mai Hoa kia, phụ mẫu của Nghiêm Ngũ sẽ không nghĩ Nghiêm Ngũ trốn ở đó.”

Vì hành động của Lương gia mà gần như những nhà quyền quý ở Thượng Kinh đều biết phủ Vĩnh Ninh hầu có một tòa nhà ở ngõ Mai Hoa.

Đường Thư Nghi: “...”

Nếu đem tâm cơ này dùng vào những chuyện có ích thì tốt biết bao.

“Tại sao Nghiêm Ngũ muốn trốn nhà?” Đường Thư Nghi hỏi tiếp.

Tiêu Ngọc Minh thành thật đáp: “Phụ thân hắn ngày nào cũng ép hắn đọc sách, muốn hắn thi khoa cử.”

Đường Thư Nghi lại im lặng, đột nhiên ép một học tra phải học hành chăm chỉ rồi tham gia khoa cử, quả thật là khó xử người ta. Cái này phải tùy theo khả năng mà dạy! Nhưng mà bỏ nhà đi chỉ vì gia trưởng ép học hành thì có chút khó hiểu.

“Các ngươi đúng là vì huynh đệ không tiếc mạng.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh, thấy vẻ mặt ngầm chấp nhận của hắn, lại nói: “Nhưng ta cảm thấy còn phải tùy vào tình huống nữa.”

Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói vậy lại rất khó hiểu, Đường Thư Nghi nhìn hắn nghiêm túc nói: “Huynh đệ của con muốn nhảy vào hố lửa, chẳng lẽ con lại chẳng tiếc mạng muốn nhảy theo hắn sao?”

“Con không có.” Tiêu Ngọc Minh gân cổ, bộ dáng không muốn chịu thua.

Đường Thư Nghi nhíu mày, tiểu hài nhi trong thời kỳ phản nghịch không dễ dạy!

“Nghiêm Ngũ rời nhà trốn đi, sau đó có tính toán gì không? Dựa vào cái gì để sống? Sau này hắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với phủ Nam Lăng bá hay muốn nằm gai nếm mật, cố gắng phấn đấu áo gấm về làng? Nếu muốn áo gấm về làng thì đã nghĩ làm sao để đạt được điều đó chưa? Thi văn hay thi võ, hoặc là tòng quân, lập công lao hãn mã trên chiến trường?”

Đường Thư Nghi liên tiếp bày ra vấn đề, Tiêu Ngọc Minh gục đầu, nhưng vẫn cố chấp bĩu môi.

“Hay là hắn nghĩ bản thân chỉ cần trốn mấy ngày, khiến người trong nhà sốt ruột rồi thỏa hiệp, để hắn tiếp tục ăn nhậu chơi bời như trước.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói: “Tiêu Ngọc Minh, ăn chơi cả đời chính là thứ mà con muốn sao?”

Tiêu Ngọc Minh cúi đầu không nói lời nào, Đường Thư Nghi đứng lên nói: “Ở thư phòng của phụ thân con suy nghĩ cho kỹ, con muốn một cuộc đời như thế nào.”

Sau đó nàng vòng qua án thư đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Minh, nghiêm túc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì cứ trực tiếp nói với ta, đừng có nghĩ tới chuyện trốn đi. Ở nhà này, kết quả của việc bỏ nhà đi chỉ có hai, một, nếu đi rồi thì đi luôn đừng quay lại, hai, nếu trở về thì tự đánh gãy chân đi, sau này vĩnh viễn đừng bước chân ra khỏi phủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play