Xuân đi thu đến, chớp mắt đã trôi qua ba năm, đêm trước tết trung thu, Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh ở Tây Bắc cùng với Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu ở trong cung, đều nhận được thư từ Đường Thư Nghi bọn họ, nói rằng bọn họ có thể về Thượng Kinh trước tết trung thu.
Sau khi Tiêu Ngọc Thần nhận được thư, lập tức bảo Giai Ninh sắp xếp dọn dẹp trong phủ từ trong ra ngoài một phen, đặc biệt là Thế An Uyển. Tiêu Ngọc Minh lập tức lên đường về Thượng Kinh. Lý Cảnh Tập và Thái hoàng thái hậu vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt mấy ngày nay đều không hề giảm xuống.
Tiêu Ngọc Thần và Lý Cảnh Tập đều phái người đến đường chính cách ngoại thành Thượng Kinh ba mươi dặm đợi, ngay khi vừa nhìn thấy bóng dáng Đường Thư Nghi bọn họ, lập tức báo cáo.
Vào ngày mùa thu không khí mát mẻ này, người của phủ Định Quốc Công và người trong cung đứng canh ở quán trà ven đường, từ xa nhìn thấy đoàn xe đi tới, lập tức đứng dậy nhìn. Đợi người chậm rãi đến gần, họ bước lên phía trước chào hỏi, biết là đoàn xe của phủ Định Quốc Công, lập tức quay lại báo cáo. Khi Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đến cổng thành, liền nhìn thấy một nhóm người đến nghênh đón bọn họ.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Châu xuống xe, Tiêu Ngọc Thần bọn họ vội vàng đi tới hành lễ với Tiêu Hoài, chỉ là Tiêu Hoài lại hành lễ với Lý Cảnh Tập trước. Lý Cảnh Tập nhận cái hành lễ của hắn, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu cũng bước lên phía trước hành lễ: "Hoàng thượng."
Lý Cảnh Tập vội vàng duỗi tay ra muốn đỡ nàng ấy, nhưng đang ở bên ngoài không thích hợp, chỉ có thể giơ tay lên rồi lại đặt xuống, "Miễn lễ, Ngọc Châu...."
Thiên ngôn vạn ngữ trong lúc nhất thời cái gì cũng không nói thành lời.
Bên này, phu thê Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh hành lễ với Tiêu Hoài xong, liền hỏi: "Thân thể mẫu thân có khoẻ hay không."
Tiêu Hoài liếc nhìn xe ngựa, sau đó nói: "Mẫu thân các con rất tốt, nhưng muội muội của các con còn nhỏ quá, không thể đụng gió."
........
Mấy người Tiêu Ngọc Thần đều sửng sốt đến mức không biết nên nói gì, "muội muội", bọn họ nghe thấy là hai chữ này sao?
Tiêu Hoài nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, khụ một tiếng nói: "Chúng ta về nhà rồi nói đi."
Mọi người phản ứng lại, vội vàng cùng nhau về nhà. Đến cổng phủ Định Quốc Công, ánh mắt đám người Tiêu Ngọc Thần chứa đầy háo hức đứng ở bên xe, chờ mẫu thân và muội muội của bọn họ xuống xe.
Thấy rèm cửa được vén lên, Đường Thư Nghi khoác trường bào màu tím sẫm bước xuống xe, nàng nở nang hơn ngày trước không ít, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, nhìn là biết thân thể khoẻ mạnh, bọn họ đều yên tâm.
Vài người đang chuẩn bị hành lễ, liền thấy nàng quay người, ôm một tiểu oa oa ra. Vài người Tiêu Ngọc Thần đầu tiên sững sờ một lát, sau đó lập tức vây quanh bọn họ. Bộ dáng tiểu oa oa mới hơn ba tháng, trắng nõn mềm mại, đôi mắt to tròn nhìn bọn họ.
"Nương, đây là muội muội của bọn con?" Giọng nói của Tiêu Ngọc Minh rất nhỏ, như sợ dọa đến muội muội của bọn họ.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Ừm."
"Con.... Con muốn ôm.” Tiêu Ngọc Minh duỗi tay ra muốn ôm, nhưng lại bị Tạ Hi Hoa đánh một cái, "Chàng tay chân vụng về, để ta ôm."
Nói rồi nàng ấy ôm lấy tiểu oa oa, Tiêu Ngọc Minh nghiêng người qua bên cạnh nhìn. Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh cũng đi tới, bộ dáng cũng muốn ôm. Đường Thư Nghi thấy vậy mỉm cười nói: "Mau đi vào thôi."
Đoàn người cùng nhau đi vào, trên đường mỗi người đều muốn ôm một lần. Đến Thế An Uyển, nhi tử của Tiêu Ngọc Thần - Tiêu Trác Lâm và nữ nhi của Tiêu Ngọc Minh - Tiêu Hoa Sở đang ở trong viện ngóng trông.
Nhìn thấy Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Châu, hai người đều có chút mất tự nhiên, lúc Đường Thư Nghi bọn họ rời khỏi Thượng Kinh, hai hài tử vẫn còn đang cười, tất nhiên không có ký ức.
Vào phòng, một nhà ba người Tiêu Ngọc Thần và một nhà ba người Tiêu Ngọc Minh dập đầu trước mặt Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, hai người lập tức bảo họ dậy, đồng thời ôm tôn tử tôn nữ vào lòng. Hai hài tử ban đầu hơi căng thẳng, nhưng bây giờ được gia gia nãi nãi ôm, một chút căng thẳng cũng không có, còn nghiêng đầu nhìn về phía tiểu oa oa.
Tiêu Trác Lâm hỏi: "Đó là muội muội sao?"
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Không, là cô cô."
Hai tiểu bằng hữu đều ngạc nhiên đến mức mở miệng, trong nhận thức của chúng, cô cô hẳn là người lớn, hoá ra tiểu oa oa cũng có thể làm cô cô sao! Hai đứa trợn tròn mắt nhìn về phía tiểu oa oa, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đặt hai đứa xuống, hai đứa nhanh chóng chạy đến chỗ tiểu oa oa.
Lúc này, Tiêu Ngọc Thần đang dạy Lý Cảnh Tập cách ôm hài tử, "Hoàng thượng, ngài phải đỡ lấy eo của nó.... đúng, là như vậy..."
Tiêu Trác Lâm và Tiêu Hoa Sở nhón chân lên nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, gấp đến mức nhăn mặt nhỏ lại. Giai Ninh và Tạ Hi Hoa thấy vậy, liền bế hai đứa lên nhìn tiểu cô cô của bọn họ.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy bọn họ quanh quanh tiểu oa oa thì khóc không được cười cũng không xong, Tiêu Hoài nói: "Được rồi, đến giờ Tiểu Quai đi ngủ rồi."
Mọi người quay người lại, Tiêu Ngọc Minh hỏi: "Muội muội tên Tiểu Quai?"
Tiêu Hoài gật đầu: "Biệt danh là Tiểu Quai, tên chính là Tiêu Ngọc Ngôn."
630
Tiêu Tiểu Quai đã ngủ ngon giấc, mọi người ngồi nói chuyện cùng nhau. Ra đi ba bốn năm mới về, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói với nhau. Mãi cho đến khi trời đã tối đen, Đường Thư Nghi mới bảo Lý Cảnh Tập hồi cung, Tiêu Ngọc Châu đi tiễn hắn về. Đến lúc này, hai người mới có cơ hội ở chung với nhau.
"Đi tới hoa viên một lát đi." Lý Cảnh Tập thấp giọng nói.
Tiêu Ngọc Châu ừ một tiếng, hai người đi song song với nhau tới hoa viên, người hầu đi theo xa xa đằng sau. Đi chưa được vài bước, Tiêu Ngọc Châu cảm giác bàn tay mình bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy, trái tim không khỏi nhảy lên một cái.
Gần bốn năm xa cách, hai người như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nhau, nhưng giờ phút này không ai trong bọn họ mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng cảm nhận sự yên tĩnh ở nơi này.
Nắm tay nhau đi vào trong hoa viên, người hầu đi theo chỉ đứng ở cửa hoa viên để chờ, hai người đi đến gần núi giả thì dừng lại, bọn họ nhìn nhau. Bốn năm qua đi, trên người thiếu nữ đã thiếu đi sự ngây ngô, nhiều thêm dáng vẻ yêu kiều duyên dáng của một đại cô nương, nàng rực rỡ như ánh nắng rạng đông khiến người khác không thể nhìn thẳng. Còn thiếu niên trước đây, bây giờ đã dần trổ mã thành một nam tử cao lớn, dáng người cường tráng, khuôn mặt tuấn lãng.
Hai người nhìn nhau, chớp mắt một cái, Tiêu Ngọc Châu phì cười, đánh vỡ cảm giác xa lạ cửu biệt trùng phùng giữa bọn họ. Lý Cảnh Tập cũng cười lên, cánh tay hắn ôm Tiêu Ngọc Châu vào lồng ngực, sau đó nói ở bên tai nàng: "Ngọc Châu, chúng ta thành thân đi."
Tiêu Ngọc Châu cũng vươn tay nhẹ ôm thắt lưng hắn, nhẹ nhàng ừm một tiếng. Mấy năm nay, tuy rằng bọn họ không ở kinh thành, nhưng bọn họ biết rất nhiều chuyện trong kinh thành. Trong vài năm này, Lý Cảnh Tập đã gần như nắm hoàn toàn chuyện triều chính trong tay. Tuy hắn không chuyên chính, nhưng những quyết sách mà hắn đưa ra hầu như không khiến ai chất vấn.
Một, là bởi vì những quyết sách hắn đưa ra hầu như đều chính xác. Hai, là bởi vì uy nghiêm của hắn. Hoàng đế thiếu niên đã dần trưởng thành thành một Hoàng đế đủ tư cách. Mới đầu còn có vài người nhắc đến chuyện tuyển tú, nhưng hai năm nay đã không còn ai nhắc tới nữa.
"Ngày mai ta và phụ mẫu sẽ cùng nhau tiến cung." Tiêu Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn hắn. "Để thương nghị chuyện hôn sự."
Lý Cảnh Tập nghe được lời này, hắn vui vẻ nhếch môi cười. Giờ phút này trên người hắn nào còn có hình tượng một Đế vương uy nghiêm cơ trí cơ chứ, bộ dáng hoàn toàn như một tiểu tử mới mọc tóc. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy hắn như vậy cũng nở nụ cười.
Hai người tựa vào nhau nói chuyện thêm chốc lát, trời càng lúc càng tối, lúc này Lý Cảnh Tập mới ra về. Hai người đứng ở cửa phủ, lưu luyến không rời mà chia tay, Lý Cảnh Tập như được ăn một viên kẹo ngọt, vui vẻ trở về cung.
Hắn trực tiếp đi tới Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu vẫn đang ở đó chờ hắn. Sau khi hắn lễ ngồi xuống, hắn nói: "Sư phụ và Định Quốc Công đều khỏe, ngày mai bọn họ sẽ dẫn Ngọc Châu và Tiểu Quai tới bái kiến người."
Thái hoàng thái hậu vui vẻ một hồi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bà hỏi: "Tiểu Quai là ai?"
Trên mặt Lý Cảnh Tập bất giác nở một nụ cười sủng nịnh: "Tiểu Quai là tiểu nữ nhi của sư phụ và Định Quốc Công, vừa được hơn ba tháng. Con chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ nào dễ thương đến vậy, đôi mắt đặc biệt to tròn, làn da trắng như tuyết vậy..."
Khi Thái hoàng thái hậu nghe được lời này của hắn, bà đứng bật dậy, âm thanh run rẩy hỏi: "Tiểu nữ nhi của Định Quốc Công sao?"
Lý Cảnh Tập không nghĩ rằng bà sẽ kích động đến vậy, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, mũi con bé rất giống Định Quốc Công, những cái khác thì giống sư phụ."
"Ha ha ha ha..."
Thái hoàng thái hậu nở nụ cười, sau đó hỏi rất nhiều chuyện về Tiểu Quai. Lý Cảnh Tập cảm thấy Thái hoàng thái hậu quá mức chú ý đến Tiểu Quai. Đúng lúc này, Thái hoàng thái hậu lại nói: "Ai gia muốn nhận tiểu nữ nhi của Định Quốc Công làm tôn nữ, phong con bé là công chúa."
Lý Cảnh Tập sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó lập tức nói: "Tốt."
Thái hoàng thái hậu vừa cười vừa nói: "Ai gia sẽ suy nghĩ kỹ phong hào cho tiểu công chúa, lát trở về con chọn cho con bé một mảnh đất phong thật dồi dào."
"Được." Lý Cảnh Tập lập tức trả lời.
Thái hoàng thái hậu không kìm chế được mà đắm chìm trong sự vui sướng khi biết mình cuối cùng cũng có tôn nữ. Lý Cảnh Tập thấy bà ấy như thế, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Tổ mẫu, còn chuyện thành thân của con và Ngọc Châu."
Thái hoàng thái hậu sửng sốt, sau đó nói: "Ai da, ta quên mất chuyện hôn sự của hai người các con."
Lý Cảnh Tập: "..." Ở trong lòng tổ mẫu, ta đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Ngày mai sau khi phu thê Định Quốc Công tới, ta sẽ thương nghị chuyện hôn sự với bọn họ." Thái hoàng thái hậu nói.
Trên mặt Lý Cảnh Tập mang theo ý cười: "Tôn nhi muốn thành thân trước năm mới."
Thái hoàng thái hậu nghe xong thì nhíu mày: "Nếu muốn thành thân trước năm mới, thời gian có chút gấp."
Lý Cảnh Tập mím môi, sau đó nói: "Đồ cưới của Ngọc Châu không cần phải chuẩn bị những thứ như đồ dùng gia đình, thời gian hẳn là đủ."
Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai thương nghị chuyện hôn sự với phu thê Định Quốc Công, ta sẽ tận lực sắp xếp hôn sự trước khi qua năm."
Lý Cảnh Tập đứng dậy hành lễ rời đi, đêm nay đã định là một đêm không ngủ của hai tổ mẫu tôn nhi bọn họ. Một người là bởi vì có tôn nữ mà hưng phấn, người còn lại là vì rất nhanh sẽ được thành thân nên kích động.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Ngôn tiến cung. Vừa tới cửa cung, bọn họ đã nhìn thấy đại thái giám bên cạnh Thái hoàng thái hậu đứng chờ ở cửa, hắn nhìn thấy bọn họ, lập tức hành lễ rồi nói: "Thái hoàng thái hậu đã chờ Quốc công gia và Đế sư từ sớm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT