Qua Tết, Đường Thư Nghi bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của Tiêu Ngọc Minh. Lúc trước đã chuẩn bị qua một cuộc hôn lễ, lần này coi như có kinh nghiệm, thuận buồm xuôi gió hơn không ít.
Bận rộn đến trước đại hôn một ngày, Đường Thư Nghi lại nói với Tiêu Hoài: "Chàng qua nói chuyện động phòng với nhi tử chàng đi."
Chuyện này, Tiêu Hoài cũng có kinh nghiệm, hắn mang theo vài quyển sách đến viện của Tiêu Ngọc Minh, ném cho hắn, sau đó nói: "Con nghiên cứu đi, đừng để ngày mai động phòng lại mất mặt."
Tiêu Ngọc Minh cũng không ngại, lúc ở trong doanh trại, những binh sĩ thô lỗ kia thường kể chuyện tục tĩu, mặc dù có vài chuyện hắn chưa trải qua, nhưng vẫn nghe qua không ít. Hắn cầm sách mở ra xem, cảm thấy còn khá mới mẻ. Tiêu Hoài thấy hắn như vậy, không nói gì xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dậy sớm, Đường Thư Nghi mặc y phục xong, nhìn gương nói: "Cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Nhị công tử nhà chúng ta cũng đã thành hôn rồi."
Đột nhiên nhớ tới lúc đầu, Tiêu Ngọc Minh tới Thanh Lâu bị nàng xách về, không nhịn được bật cười. Hỗn tiểu tử năm đó bây giờ đã trưởng thành rồi.
Tiêu Hoài hỏi nàng đang cười cái gì, nàng kể lại cho hắn nghe, Tiêu Hoài cũng cười. Sau đó, hắn nhìn nữ tử trong gương, mày mắt như tranh vẽ, dáng người yểu điệu, người đã hơn ba mươi tuổi, trông cũng chỉ như hai mươi tám hai mươi chín.
Ôm eo nàng từ phía sau, hắn nói: "Thật ra, thanh xuân của chúng ta chỉ mới bắt đầu."
Đường Thư Nghi cười lớn, được rồi, chỉ cần tâm thái trẻ, mãi mãi là thanh xuân.
Nam nữ thành hôn, tâm tình của người nhà tân lang tân nương hoàn toàn không giống nhau. Người nhà đằng nam tất nhiên vui mừng, trong nhà lại thêm người mới. Mà người nhà đằng nữ lại mang tâm tình phức tạp.
Nữ nhi trưởng thành gả cho người khác là chuyện vui vẻ, nhưng hài tử nuôi bên người nhiều năm, từ nay về sau không thể thường xuyên ở bên cạnh mình, thậm chí sau này nàng đã là người của nhà khác. Sự lạc lõng và đau thương trong lòng cũng chỉ có phụ mẫu của tân nương là rõ ràng nhất.
Đến ngày lành tháng tốt, Tiêu Ngọc Minh mặc một thân hỉ phục đỏ thắm, khiến hắn càng thêm tiêu soái hơn ngày thường. Khuôn mặt đầy ý cười đi đến Tạ gia đón tân nương của hắn. Mà Tạ nhị phu nhân nắm lấy tay Tạ Hi Hoa, không ngừng rơi nước mắt, Tạ Hi Hoa càng khóc không thành tiếng. Ngay cả hốc mắt của Tạ nhị gia cũng hơi ẩm ướt.
"Giờ lành đã đến, tân nhân kính trà." Người chủ trì nói với Tạ nhị gia.
Tạ nhị gia lau nước mắt nơi khóe mắt, đỡ Tạ nhị phu nhân nói: "Đừng bỏ lỡ giờ lành."
Tạ nhị phu nhân chỉ có thể buông lỏng tay nắm nữ nhi, sau đó tiểu nha hoàn đưa chén trà qua, Tiêu Ngọc Minh nhận lấy cung kính dâng trà nói: "Mời nhạc phụ thưởng trà."
Tạ nhị gia nhận chén trà nhấp một ngụm, sau đó Tạ Hi Hoa kính cho cho Tạ nhị gia. Tạ nhị gia nhìn nữ nhi mặc hỉ phục, trong lòng lại cảm khái, nước mắt trong mắt suýt nước trào ra.
Hắn nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Kính chi giới túc, túc dạ vô vi cô cữu mệnh [1]."
[1]
[1] Tuân theo, kính trọng phu quân, đêm tối không chối từ chuyện hôn phòng
Tạ Hi Hoa nghẹn ngào nói: "Vâng."
Sau đó đôi tân nhân kính trà cho Tạ nhị phu nhân, Tạ nhị phu nhân uống trà rồi cầm tay nữ nhi nói: "Cần mẫn, tôn kính, sớm chiều không được phạm lễ phép khuê môn."
"Không." Tạ Hi Hoa rưng rưng nước mắt cười nói.
Tạ nhị phu nhân hít sâu một hơi, "Xuất phát đi, đừng để lỡ giờ lành."
Tiêu Ngọc Minh duỗi tay đỡ tân nương của chính mình, hai người cùng ra khỏi cửa Tạ gia, một người ngồi kiệu một người ngồi trên lưng ngựa, cùng nhau đi đến phủ Định Quốc Công. Tràng hôn sự này rất long trọng, ven đường không ít người đứng ở bên đường nhìn xem.
Đến phủ Định Quốc Công, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vẻ mặt vui vẻ ngồi giữa sảnh đường, tiếp nhận quỳ bái của đôi tân nhân. Bái đường xong, không ít người tiến lên chúc mừng, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài mỉm cười đến mức muốn cứng đờ mặt.
Bên phía trong tân phòng, Tạ Hi Hoa ngồi ở mép giường, Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh ngồi bên cạnh nói chuyện. Giai Ninh mỉm cười nói: "Phụ thân mẫu thân đều là những người dễ ở chung, muội không cần lo lắng."
"Muội cũng dễ ở chung." Tiêu Ngọc Châu cười tủm tỉm nói.
Tạ Hi Hoa mỉm cười đưa cho nàng ấy một miếng điểm tâm, "Sớm đã biết muội dễ ở chung."
Ba người họ vốn là người quen, sau khi nói chuyện vui vẻ một lúc như vậy, sự lo lắng của Tạ Hi Hoa khi đến môi trường mới cũng ít đi rất nhiều. Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh ở cùng nàng ấy một lúc rồi mới rời đi, trước khi rời đi, Giai Ninh nhỏ giọng nói với Tạ Hi Hoa: "Mẫu thân bảo ta nói với muội, ngày mai không cần dậy sớm đến thỉnh an."
Tạ Hi Hoa sững sờ một lát, sau đó khuôn mặt đỏ lên. Giai Ninh thấy vậy nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nàng ấy dán vào tai Tạ Hi Hoa nói: "Phụ thân mẫu thân đều dậy muộn, sau này muội sẽ biết."
Làm nhi tức phụ ở phủ Định Quốc Công dễ chịu đến cỡ nào, sau này nàng ấy sẽ biết.
Tạ Hi Hoa đỏ mặt gật đầu, Giai Ninh vỗ vỗ tay nàng ấy, sau đó rời đi cùng Tiêu Ngọc Châu. Tạ Hi Hoa quay người phái người chuẩn bị nước để tắm, cho dù đã rất hiểu biết về phủ Định Quốc Công, nhưng nàng ấy vẫn có chút lo lắng.
Vừa tắm xong, Tiêu Ngọc Minh liền được người dìu vào. Rõ ràng là hắn uống say rồi, nhìn thấy Tạ Hi Hoa hắn liền cười hắc hắc ôm lấy người, "Cuối cùng cũng cưới được nàng về nhà."
620
Nha hoàn bà tử đều ở trong phòng, bị hắn ôm như vậy, Tạ Hi Hoa thẹn đến đỏ mặt, nhưng vẫn bảo người mau mang canh giải rượu tới đút cho hắn. Sau đó lại phái Thạch Mặc và Nghiễn Đài hầu hạ hắn đi tắm.
Tắm rửa xong, cơn say rượu của Tiêu Ngọc Minh cũng đã tan gần hết, trở về tẩm thất liền thấy tân nương của hắn đang ngồi bên mép giường, cả người mặc y phục đỏ thắm, khiến cả người nàng ấy trở nên vừa mềm mại lại yêu kiều, máu cả người hắn như muốn sục sôi lên.
Hai ba bước đến bên người nàng ấy, cười hắc hắc hai tiếng rồi nắm lấy tay của nàng ấy. Tạ Hi Hoa vừa lo lắng lại ngại ngùng, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Lúc này khuôn mặt của người bên cạnh đưa lại gần, nói bên tai nàng ấy: "Chỗ ta có hai cuốn sách, chúng ta nghiên cứu đi."
Tạ Hi Hoa: "...."
Lúc này lại nghiên cứu sách? Bình thường cũng không thấy hắn thích đọc sách bao nhiêu!
Nàng ấy đang nghi hoặc, liền thấy Tiêu Ngọc Minh không biết từ chỗ nào mò ra hai cuốn sách, sau đó mở ra. Tạ Hi Hoa cúi đầu nhìn xuống, khi nhìn thấy bức tranh trong sách, nàng ấy thẹn đến mức đỏ hết cả người, nhịn không được giơ tay lên đánh hắn.
Tiêu Ngọc Minh mỉm cười kéo nàng ấy lên giường, sau đó kéo rèm xuống.....
Tân tức phụ vào cửa kính trà, cả nhà đều tập trung ở sảnh đường. Đường An Lạc ôm bụng to, nàng ấy sắp sinh rồi. Đường Thư Nghi hỏi Đào thị đã sắp xếp bà đỡ và những thứ cần cho hài tử hay chưa.
Đào thị cười nói: "Đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ là có rất nhiều chuyện ta không hiểu, đều là nhà thông gia an bài."
Đường Thư Nghi hiểu, nữ nhân nhà bình thường sinh hài tử chắc chắn khác với nữ nhân nhà huân quý, Đào thị không biết an bài làm sao cũng rất bình thường. Chỉ cần nàng ta không thêm phiền là được rồi.
Sắc mặt Đường An Lạc đỏ ửng, cho dù mang thai nhưng giọng nói vẫn giòn tan, nhìn thôi là biết được chăm rất tốt. Tiêu Dịch Nguyên ngồi bên cạnh nàng ấy, gần như toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào nàng ấy, có thể thấy tình cảm của đôi tiểu phu thê rất tốt.
Đều nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, Đường An Lạc thành thân lâu như vậy, ánh mắt vẫn trong suốt, có thể thấy Tiêu Dịch Nguyên thật sự đối xử rất tốt với nàng ấy.
Bên này đang nói chuyện, Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa đi tới. Hai người trước tiên kính trà cho Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, nhận được hai bao lì xì lớn, sau đó chính là các trưởng bối khác. Kính trà xong lại nói chuyện một lúc, những người khác cáo từ, Đường Thư Nghi giữ Tạ Hi Hoa lại để nói chuyện.
Nói những lời như khi nói với Giai Ninh, nàng nói: "Nhà chúng ta không có quy định sáng sớm hầu hạ phụ mẫu, ta là người tản mạn, con không cần mỗi ngày đến chỗ ta thỉnh an. Chuyện ăn cơm, muốn ăn ở viện các con, con con liền mở nhà bếp nhỏ, muốn đến chỗ ta ăn cũng được, con cảm thấy thế nào thoải mái thì làm thế đó."
Tạ Hi Hoa: "...."
Nàng ấy thật sự không ngờ tới, phủ Định Quốc Công lại "không chú trọng quy tắc" như vậy.
"Thành gia rồi, các con cũng là người lớn rồi." Đường Thư Nghi lại nói: "Chuyện của các con các con tự mình xử lý, giải quyết không được lại đến tìm ta và Quốc Công gia. Về mặt tiền bạc, tháng sau liền phân một phần sản nghiệp từ quỹ chung của nhà, về sau mỗi nhà tự quản lý sản nghiệp của mình."
Tạ Hi Hoa: "..."
Đây là muốn phân gia?
Mặc dù nàng ấy ngạc nhiên, nhưng mặt ngoài vẫn bày vẻ thuận theo. Đường Thư Nghi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đoan trang của nàng ấy, không khỏi nhếch khóe môi lên, nhị nhi tức phụ này là một người rất biết giả vờ. Mặc kệ thế nào, chỉ cần bọn họ có thể sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.
Hai người lại trò chuyện một chút, Đường Thư Nghi liền bảo Tạ Hi Hoa đi về nghỉ ngơi. Mà Tạ Hi Hoa không về viện của mình, trực tiếp đến Thanh Phong Uyển. Có rất nhiều chuyện ở trong nhà này nàng ấy không hiểu lắm, vẫn nên học hỏi kinh nghiệm một chút thì tốt hơn.
Đến Thanh Phong Uyển, Giai Ninh đang may y phục cho tiểu hài tử, khi thấy Tạ Hi Hoa đi tới, vội vàng vẫy tay bảo nàng ấy ngồi xuống, sau đó mỉm cười hỏi: "Mẫu thân nói với muội rồi?"
Tạ Hi Hoa gật đầu: "Mẫu thân nói một vài chuyện trong nhà."
"Không cần nghi ngờ, mẫu thân nói đều là thật." Giai Ninh nói: "Nhà chúng ta không có nhiều quy định, nếu như muội mỗi ngày đều muốn sáng tối tới thỉnh an, phụ thân mẫu thân còn thấy không vui."
Tạ Ti Hoa vẻ mặt ngạc nhiên, Giai Ninh mỉm cười: "Bởi vì như vậy muội sẽ quấy rầy cuộc sống của phụ mẫu."
Tạ Hi Hoa sững sờ một lát, sau đó mới hiểu ra. Phu thê Định Quốc ân ái, người toàn thành Thượng Kinh đều biết đến.
Hai người trò chuyện một lúc, Tạ Hi Hoa liền cáo từ. Trên đường trở về viện của mình, trên mặt nàng ấy đều treo nụ cười. Thông qua cuộc trò chuyện với Giai Ninh, nàng ấy một lần nữa khẳng định, cuộc sống về sau của nàng ấy sẽ rất nhẹ nhàng. Chỉ cần lo tốt chuyện trong viện của mình là được rồi, trong phủ Quốc Công không tồn tại tranh đấu giữa mẹ chồng và nàng dâu, cũng không có mâu thuẫn giữa chị em dâu.
Giữa nàng ấy và Giai Ninh không có tranh chấp về mặt lợi ích, tính cách của các nàng cũng coi như hợp nhau, tất nhiên sẽ không có mâu thuẫn. Về phần mâu thuẫn giữa em chồng hẳn là cũng sẽ không có.
Đầu tiên, trước đây quan hệ giữa nàng ấy và Tiêu Ngọc Châu không tồi, tiếp theo, giữa bọn họ không tồn tại xung đột lợi ích. Phân gia rồi, mỗi người lo chính mình, cộng thêm cả nhà đều không phải là người tính toán chi li, nào xảy ra mâu thuẫn được.
Trên đường về khuôn mặt nàng ấy đều mang đầy ý cười, trở về phòng thấy Tiêu Ngọc Minh không có ở phòng, nàng ấy trực tiếp hát một khúc nhạc đệm dựa vào tháp. Hai đại nha hoàn của nàng ấy rót trà và cầm điểm tâm qua, sau đó liền bắt đầu thông báo chuyện nghe ngóng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT