615

"Tổ phụ, Định Quốc Công coi Khang Lạc quận chúa như bảo bối, làm sao có thể để nàng ấy vào cung? Hậu cung của Hoàng đế là nơi ăn thịt người, phu thê Định Quốc không thể nào không biết."

Phạm đại công tử khẩn cầu nói: "Định Quốc Công phu nhân là đế sư, có thể thấy học thức uyên bác. Khang Lạc quận chúa là do một tay nàng dạy dỗ, tài năng và tâm trí cũng không bình thường. Hơn nữa với địa vị của Định Quốc công, nếu hai nhà chúng ta kết hợp, tuyệt đối giúp ích lớn với Phạm gia chúng ta."

Hắn ta biết nói cái gì mới có thể đánh động một người làm gia chủ như gia gia nhất.

Phạm gia chủ quả nhiên trầm tư, Phạm đại công tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này một giọng nói truyền đến: "Không được."

Phạm gia chủ và Phạm đại công tử đều nhìn về phía cửa, thấy Phạm đại phu nhân bước vào. Nàng ấy hành lễ với Phạm gia chủ rồi nói: "Lúc trước con đã thăm dò ý tứ của phu thê Định Quốc Công, bọn họ từ chối rồi."

"Mẫu thân," Phạm đại công tử nhìn Phạm đại phu nhân nói: "Lúc đó phu thê Định Quốc Công không biết sau này con sẽ ở lại Thượng Kinh, bọn họ hẳn là cảm thấy An Cẩm cách Thượng Kinh quá xa."

Phạm đại phu nhân thở dài: "Con là bị tình yêu làm lu mờ tâm trí, cho dù phu thê Định Quốc Công từ chối vì lý do gì, đều là từ chối. Hơn nữa, bây giờ rõ ràng Hoàng thượng có ý với Khang Lạc quận chúa, thành Thượng Kinh nhiều quý nữ như vậy, chúng ta vì sao phải vì chuyện này mà đối đầu với Hoàng thượng?"

Phạm gia chủ gật đầu: "Mẫu thân cháu nói đúng, chuyện này đến đây là được rồi. Ngày mai cháu khởi hành về An Cẩm đi, hai năm sau lại về Thượng Kinh."

Đây là thái độ mà họ dành cho Hoàng thượng.

"Cháu không muốn!" Phạm đại công tử cầu xin: "Tổ phụ, mẫu thân, cho dù Hoàng thượng có ý với Khang Lạc quận chúa, nhưng chỉ cần Định Quốc Công nguyện ý kết thân với chúng ta, Hoàng thượng lại có thể làm gì?"

Phạm gia chủ ngẫm nghĩ một hồi: "Được rồi, nếu như Định Quốc Công không đồng ý, cháu phải chết tâm, ngoan ngoãn trở về An Cẩm."

Phạm đại công tử gật đầu: "Vâng."

Ngày hôm sau, Phạm gia chủ đến bái phỏng Tạ gia chủ trước. Tạ gia liên hôn với phủ Định Quốc Công, có rất nhiều chuyện hiểu rõ hơn người bên ngoài. Hơn nữa, ông ấy cũng muốn thông qua chuyện này, hiểu rõ quan hệ thật sự giữa Định Quốc Công và Hoàng đế.

Gặp mặt hàn huyên xong, Phạm gia chủ trực tiếp nói về ý đồ đến, Tạ gia chủ nghe xong liền nói: "Chúng ta giao tình nhiều năm, có một số chuyện ta không giấu ngươi, không ngoài dự liệu, đích nữ Định Quốc Công sẽ là Hoàng hậu, mà hậu cung sau này của Hoàng thượng chỉ có mình nàng ấy."

Phạm gia chủ sửng sốt một lát, nghĩ rằng Định Quốc Công không có thiếp thất, mà đương kim Hoàng thượng là do một tay hắn nâng lên, liền hiểu rõ. Lúc này lại nghe Tạ gia chủ nói: "Ngươi đã gặp mặt Hoàng thượng chưa?"

Phạm gia chủ gật đầu: "Đã gặp rồi."

Tạ gia chủ hỏi: "Thấy thế nào?"

Phạm gia chủ: "Không ngoài dự liệu, tương lai sẽ là một thế hệ minh quân."

Tạ gia chủ gật đầu, sau đó nói: "Hoàng thượng khi còn nhỏ ở lãnh cung không người chỉ dạy, cơ duyên xảo hợp quen biết Định Quốc Công phu nhân, hắn có thể nói là được Định Quốc Công phu nhân vỡ lòng chỉ dạy đến ngày hôm nay. Ngươi có từng nghe nói câu chuyện của Định Quốc Công phu nhân chưa?"

Phạm gia chủ: "Nghe nói một hai."

Cho dù lúc trước Phạm gia chủ không ở Thượng Kinh, nhưng vẫn có người ở Thượng Kinh. Chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở Thượng Kinh, ông ấy cơ bản đều biết.

"Định Quốc Công phu nhân đầu tiên không nói đến học thức, nhưng nàng mặc dù là nữ nhân, nhưng hành sự quả quyết mà không thiếu tàn nhẫn." Tạ gia chủ lời nói thấm thía: "Hoàng thượng do nàng dạy ra sẽ mềm yếu sao? Hơn nữa còn có một Định Quốc Công."

Phạm gia chủ im lặng, qua một lúc lâu mới nói: "Ngày mai liền để Phạm Lê trở về An Cẩm."

Tạ gia chủ vỗ vỗ Phạm gia chủ: "Hoàng thượng là minh quân, đối với chúng ta với bách tính đều là chuyện may mắn. Về phần hậu cung của Hoàng thượng có mấy người, có quan hệ gì với chúng ta chứ? Gia tộc giống như chúng ta, không cần dùng nữ tử để duy trì thịnh vượng của gia tộc."

Phạm gia chủ gật đầu nhưng trong lòng lại nói, ngươi nói thì hay lắm, nhà ngươi không phải cũng liên hôn với Định Quốc Công từ sớm rồi sao? Chẳng qua ông ấy thật sự không có suy nghĩ muốn đưa nữ nhi trong nhà vào cung, chỉ là bỏ lỡ đích nữ của Định Quốc Công quả thật rất đáng tiếc.

Hai người lại trò chuyện một lúc, Phạm gia chủ về nhà, sau đó mệnh lệnh Phạm đại công tử ngày mai liền xuất phát về An Cẩm, trong vòng hai năm không được phép đến Thượng Kinh. Phạm đại công tử đương nhiên không cam lòng, nhưng hắn ta không cam lòng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Ngày hôm sau, Phạm đại công tử vừa rời khỏi Thượng Kinh không lâu, Lý Cảnh Tập liền nhận được tin tức. Hắn bình đạm ừm một tiếng, sau đó tiếp tục xem tấu chương. Dù sao, chỉ cần các yếu tố ảnh hưởng đến mối quan hệ của hắn và Ngọc Châu, hắn sẽ dùng mọi cách để diệt trừ.

Đường Thư Nghi cũng nhanh chóng biết được tin tức này, gồm cả chuyện Lý Cảnh Tập truyền Phạm gia chủ vào cung nàng cũng biết. Quan hệ giữa hai chuyện này, tuỳ tiện nghĩ một chút liền biết.

Nàng mỉm cười nói với Tiêu Hoài: "Hoàng thượng hành sự càng ngày càng có quy tắc, bây giờ còn có thể trực tiếp ra chiêu với nhân vật như Phạm gia chủ."

"Là phu nhân dạy giỏi." Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi chán ghét liếc nhìn hắn, tiếp tục nhìn xuống sổ sách trong tay, một lúc sau nàng nói: "Năm nay các khoản bên phía Hồ Quang Hạ chàng tính đi."

Có người làm việc, nàng không thể làm mệt chính mình. Về sau nàng thật sự có thể sống một cuộc sống về hưu dưỡng lão.

Tiêu Hoài tất nhiên sẽ không từ chối, nhưng hắn ôm lấy eo Đường Thư Nghi, miêng đặt bên tai nàng nói: "Ta muốn phần thưởng."

616

Đường Thư Nghi hừ một tiếng: "Chàng muốn phần thưởng gì?"

Tiêu Hoài lại thì thầm vào tai nàng, sau đó nhận được cái đánh nhẹ của nàng.

Bên ngoài, Triệu quản gia nói với Thuý Vân Thuý Trúc: "Dung vương đến, thông báo với Quốc Công gia một tiếng."

Thuý Vân Thuý Trúc có chút rối rắm, hai người nhìn về phía thư phòng, mơ mơ hồ hồ thấy Quốc Công gia và phu nhân hai người dựa sát vào nhau, loại tình huống này ai dám vào thông báo?

Nhưng Triệu quản gia là cha chồng của Thuý Vân, hắn đã nói, Thuý Vân phải bấm bụng đi. Nàng ấy đi đến bên ngoài thư phòng nhẹ giọng nói: "Quốc Công gia, phu nhân, Dung vương đến."

Đường Thư Nghi đẩy Tiêu Hoài ra, "Mau đi đi, nói không chừng muốn chàng đi làm mai."

Tiêu Hoài hừ một tiếng, Tề Lương Sinh kia một lần nhìn thấy hắn, đều trầm mặt bày ra dáng vẻ đáng ghét kia, hắn mới không thèm đi. Đường Thư Nghi đoán được suy nghĩ của hắn, liền nói: "Không được từ chối, đến lúc đó chàng không muốn đi nói thì ta đến nói với Tề lão phu nhân."

Tiêu Hoài không nói gì, đứng dậy đi tới tiền sảnh. Cho dù có không muốn nhìn thấy khuôn mặt thối kia của Tề Lương Sinh đến thế nào, chuyện mai mối này hắn cũng phải làm. Đến tiền sảnh, Dung vương đang uống trà trong phòng khách, hai người coi như là người quen cũ, hàn huyên mấy câu Dung vương liền nói rõ ý đồ đến.

"Nhi tử của Tề đại nhân thế nào?" Dung vương hỏi.

Tiêu Hoài không giấu diếm, lại nói ra tình huống của Tề Nhị, sau đó tổng kết lại: "Mặc dù hài tử đó văn không biết võ chẳng hay, nhưng tâm địa thiện lương, làm việc cũng có trách nhiệm."

Dung vương ừm một tiếng, không khác những gì hắn nghe ngóng được. Tính cách của nữ nhi hắn rất phù hợp với người như nhị thế tổ này, cả đời ăn sung mặc sướng, còn không cần suy nghĩ quá nhiều đến chuyện gia tộc, quan trường, rất tốt. Hơn nữa, chỉ cần Tề Lương Sinh không đổ, mối hôn sự này rất tốt.

"Vậy phiền ngươi dẫn đường cho hai đứa nó." Dung vương chắp tay.

"Được." Tiêu Hoài đồng ý không chút do dự, "Ngày mai ta đến Tề phủ bái phỏng."

Dung vương hài lòng, cười lớn nói: "Nghe nói Hồ Quang Tạ rất tốt, cũng không thấy nghe ngươi mời ta đi thăm quan một phen."

"Ngày mốt đi, ngày mốt hạ triều sớm chúng ta cùng đi." Tiêu Hoài nói.

Hai người nói xong, Dung vương cáo từ rời đi. Tiêu Hoài lại trở lại Thế An Uyển, nhìn thấy Đường Thư Nghi nói: "Quả nhiên là muốn nhờ ta mai mối."

Đường Thư Nghi nhìn xuống sổ sách nói: "Vậy chàng mai mối cho tốt, không thể vì ân oán giữa các người, làm lỡ nhân duyên của hài tử."

Tiêu Hoài có chút bất mãn, "Là hắn nhìn thấy ta liền nhăn mặt."

Đường Thư Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Ừm, Quốc Công gia của ta đại lượng, không chấp nhặt hắn."

Tiêu Hoài: "..."

Được rồi, hắn đại lượng.

Ngày hôm sau, Tiêu Hoài ăn sáng xong liền đến Tề phủ, lúc trước đã hạ thiếp thư, Tề Lương Sinh ở sảnh đường đợi hắn, sắc mặt bình đạm. Tiêu Hoài thấy vậy, tất nhiên cũng không cho hắn sắc mặt tốt, cũng bày ra vẻ mặt lãnh đạm. Loại tình huống này tất nhiên cũng không có những lời hàn huyên khách sáo, ngồi xuống chỉ có cùng nhau im lặng.

"Tuổi của Hoà Quang cũng không còn nhỏ nhỉ?" Tiêu Hoài nói.

Tề Lương Sinh: "Đúng vậy, đã đến tuổi kết hôn."

Hắn biết chuyện giữa Tề Nhị và Hạ Đại Lan, hắn cũng đã hỏi Tề Nhị, hắn không có ý kiến.

Tiêu Hoài: "Ngươi thấy đích nữ của Dung vương thế nào?"

Tề Lương Sinh: "Không tệ."

Tiêu Hoài: "Nếu đã như vậy, vậy thì xem bát tự, đến cửa cầu thân đi."

Tề Lương Sinh: "Được."

Tiêu Hoài: "Vậy được, ta cáo từ."

Tề Lương Sinh bảo quản gia tiễn khách. Quản gia đứng bên ngoài cạnh mặt đầy hắc tuyến, lần đầu tiên nhìn thấy mai mối vừa nghiêm túc lại tuỳ ý như vậy, người mai mối và chủ nhà đều không có ai cười, hai ba câu liền nói xong chuyện mai mối.

Tiêu Hoài đến Tề gia nói chuyện mai mối, mặc dù hắn và Tề Lương Sinh không vừa mắt nhau, nhưng hai người họ như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, ngày thường hợp tác cũng không có vấn đề gì, cho nên Đường Thư Nghi không hề có chút lo lắng nào. Nhưng nàng không ngờ tới, Tiêu Hoài đi được một lúc liền trở về.

Nàng tò mò hỏi: "Hôm qua không phải đã gửi thiếp thư rồi sao? Tề đại nhân không có nhà?"

"Ở nhà, hắn đồng ý hôn sự, hai ngày nữa xem bát tự rồi cầu thân." Tiêu Hoài ngồi xuống bên người nàng.

Đường Thư Nghi: "Chàng đi cũng mới hơn một khắc, đã mai mối xong rồi?"

Tề phủ và phủ Định Quốc Công cách nhau không xa, nhưng nếu Tiêu Hoài cưỡi ngựa, đi đi về về cũng phải tầm mười phút. Thời gian còn lại còn không đủ để hàn huyên, sao có thể nói xong chuyện mai mối?

Tiêu Hoài đại khái kể cho nàng nghe cuộc nói chuyện giữa hắn với Tề Lương Sinh, Đường Thư Nghi nghe xong cũng không biết nên nói gì? Người làm cha với người làm mai mối này đúng là không phải tuỳ ý bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, nói xong chuyện hôn sự là được rồi.

Nàng còn nói: "Hài tử Hoà Quang kia mặc dù không có thành tựu gì lớn, nhưng tính tình lương thiện, gả cho nó cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt."

Là nhị thế tổ, chỉ cần an phận biết đủ, cuộc sống có khi còn tốt hơn những người theo đuổi mục tiêu cao xa.

Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Ngày mai Dung vương đến Hồ Quang Tạ, ta cũng gọi Tề Lương Sinh tới, hai người làm quen, sau này có chuyện gì bọn họ tự mình nói chuyện."

Đường Thư Nghi: "...Chàng làm mối như này đúng là làm đến đỡ lo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play