Phần lớn là Tiêu Ngọc Minh nói, mọi người lắng nghe. Một năm này trải nghiệm của Tiêu Ngọc Minh có thể nói là độc đáo muôn màu. Hoá ra những tên thổ phỉ kia vì Nhu Lợi Quốc chiến loạn mà tạo thành, cơ hồ đều bị hắn đánh gần hết.
Sự trưởng thành của Tiêu Ngọc Minh có thể nhìn thấy rõ, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều thấy hài lòng không thôi. Chẳng qua, mọi sự thành đều đi kèm với trả giá. Tiêu Ngọc Minh tuy nhẹ nhàng thoải mái kể lại những trải trong một năm nay, nhưng tuỳ tiện nghĩ thôi đã biết chẳng hề đơn giản như vậy.
Bây giờ Tiêu Hoài không trấn thủ trong Tây Bắc quân, tướng sĩ trong Tây Bắc quân liệu đều nghe theo tiểu soái là hắn không? Chắc chắn là không. Cho nên, hắn chỉ là muốn đứng vững chân trong Tây Bắc quân cũng không phải là chuyện dễ dàng, chứ đừng nói đến trấn áp thổ phỉ. Chỉ là, đây là chuyện hắn nhất định phải trải qua.
Ăn tối xong, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài gọi một mình Tiêu Ngọc Minh đến thư phòng.
"Có bị thương hay không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Minh miệng cười toe toét: "Đều là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng."
Đường Thư Nghi có chút không tin, nhưng nàng cũng không thể vén y phục hắn lên nhìn, liền nói: "Ngày mai bảo đại phu bắt mạch cho con."
"Vâng." Tiêu Ngọc Minh ngoan ngoãn nói, hắn biết Đường Thư Nghi đang lo lắng cho thân thể của hắn.
"Tình hình bên Tây Bắc thế nào rồi?" Tiêu Hoài hỏi.
"Tổng thể ổn định, chẳng qua có hai cái dã tâm lớn." Tiêu Ngọc Minh nói.
"Dung vương thì sao?" Tiêu Hoài hỏi.
Ở bên Tây Bắc, Dung vương là yếu tố bất ổn nhất.
Tiêu Ngọc Minh: "Dung vương tạm thời không thấy có gì dị động, chỉ là...."
"Nói đi." Tiêu Hoài nói.
Tiêu Ngọc Minh: "Dung vương dường như có ý định đưa nữ nhi vào cung."
Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi nghe xong lời này, lông mày đều nhíu chặt lại. Địa vị của Dung vương rất đặc biệt, lúc đầu Tiêu Hoài đánh bại Nhu Lợi Quốc thuận lợi như vậy, có quan hệ rất lớn đến việc Dung Vương ở trong tiếp ứng. Sau này, Vương vị của Dung vương không đổi, mà trong tay hắn có không ít binh mã. Nếu như hắn có dị biến, nói không chừng lại phải đánh một trận chiến lớn.
Qua một lúc sau, Tiêu Hoài nói: "Trước tết Dung vương sẽ đến Thượng Kinh, ta gặp mặt hắn rồi nói tiếp, nếu như hắn thật sự chấp mê bất ngộ, vậy thì đánh."
Chỉ là trận chiến này nếu có thể không đánh thì không cần đánh.
Lại trò chuyện một lúc, Tiêu Ngọc Minh rời đi, Đường Thư Nghi nói: "Mọi chuyện trước phải xem Hoàng thượng nói thế nào."
Tiêu Hoài ôm vai nàng đi vào tẩm thất nói: "Nàng yên tâm đi, chúng ta sẽ không nhìn sai người."
Chỉ cần Lý Cảnh Tập không thay lòng, bọn họ sẽ là chỗ dựa vững chắc của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Cảnh Tập liền phái thái giám đến phủ Định Quốc truyền lời, triệu kiến Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh không trì hoãn, đi theo thái giám vào Hoàng cung. Đến ngự thư phòng, Lý Cảnh Tập đang ngồi sau bàn xem tấu chương, nhìn thấy hắn lập tức đứng dậy gọi: "Nhị ca."
Nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn quy quy củ củ hành lễ với hắn: "Thần bái kiến Hoàng thượng."
Lý Cảnh Tập lập tức đỡ hắn dậy, "Nhị ca vất vả rồi."
Tiêu Ngọc Minh bị tiếng nhị ca này của hắn làm cho bất lực, nhưng hắn cũng không thể nói gì, ai bảo Lý Cảnh Tập là Hoàng thượng chứ.
Hai người ngồi xuống, Tiêu Ngọc Minh nói về trải nghiệm của mình ở Tây Bắc trong năm nay, chỉ là không tuỳ ý như khi kể ở nhà. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nói: "Dung vương lần này vào Kinh, có thể sẽ dẫn theo nữ nhi nhà hắn."
Khi hắn nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng Lý Cảnh Tập, ý tứ gì thì quá rõ ràng. Lý Cảnh Tập sững sờ một lúc, sau đó nói: "Nhị ca huynh yên tâm, tâm ý của ta sẽ không thay đổi."
Tiêu Ngọc Minh không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, dù sao hắn bây giờ cũng là Hoàng thượng, thân phận khác với ngày xưa. Cho dù chính mình nói chuyện với hắn, cũng không trực tiếp như trước nữa. Chẳng qua, này cũng nói rõ ít nhất đến trước mắt hắn vẫn là Lý Cảnh Tập của trước kia.
Hai người trò chuyện một buổi sáng, Tiêu Ngọc Minh ăn trưa ở ngự thư phòng rồi mới rời đi, buổi chiều hắn mang theo lễ vật đến Tạ gia. Đầu tiên là bái kiến Tạ lão gia tử và Tạ nhị gia, hai người thấy sự thay đổi của hắn đều vô cùng vui vẻ, nói chuyện một hồi lâu mới sắp xếp cho hắn gặp mặt Tạ Hi Hoa.
Thấy Tiêu Ngọc Minh đã cao lên hẳn một khúc, Tạ Hi Hoa đầu tiên hơi sững sờ, sau đó trêu đùa: "Nghe nói nuôi rông càng thêm khoẻ mạnh, xem ra là thật."
Tiêu Ngọc Minh cười hì hì, sau đó đưa những món quà hắn mang đến đưa cho nàng ấy, tất cả đều là đồ chơi nhỏ mà hắn thường sưu tầm. Ánh mắt Tạ Húc Hoa sáng lấp lánh mà nhìn từng món đồ chơi, những thứ này mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng mỗi món đều thể hiện tâm ý của hắn.
Tiêu Ngọc Minh còn kể cho nàng ấy nghe về những điều thú vị đã xảy ra trong một năm qua. Tạ Hi Hoa mỉm cười lắng nghe, sau đó hỏi: "Chàng có bị thương không?"
Tiêu Ngọc Minh muốn giả bộ tuỳ ý nói không bị thương, nhưng lời đến cổ họng hắn lại nuốt xuống, chỉ là hắn nói: "Đều là vết thương nhỏ."
Tạ Hi Hoa nghe vậy liền hỏi: "Vết thương ở đâu?"
"Trên người cũng có, cánh tay cũng có."
Nói rồi hắn xắn tay áo lên, lộ ra cẳng tay rắn chắc cùng với những vết sẹo nổi bật trên đó.
"Ai!" Tạ Hi Hoa kinh ngạc kêu lên, muốn đưa tay ra sờ sờ nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Nàng ấy hỏi: "Có đau không?"
Tiêu Ngọc Minh xua tay, "Không đau, chỉ là mất rất nhiều máu."
Vẻ mặt Tạ Hi Hoa mang theo đau khổ, trong lòng nghĩ lát nữa chuẩn bị một số loại thuốc bồi bổ thân thể cho hắn. Sau đó, khi Tiêu Ngọc Minh rời khỏi Tạ phủ, đi đằng sau là một chiếc xe ngựa, bên trong đều là các loại thuốc bồi bổ thân thể.
Lại qua vài ngày sau, Tạ nhị phu nhân dẫn Tạ Hi Hoa đến phủ Định Quốc Công, lại tặng vài bộ y phục và giày. Đường Thư Nghi thấy vậy nhịn không được mà trêu chọc Tiêu Ngọc Minh, nói: "Không ngờ tới nhi tử nhà ta lại được nhạc phụ nhạc mẫu yêu thích như vậy."
610
Vài ngày sau, Dung vương dẫn theo gia quyến vào Kinh. Ngày hôm đó, Đường Thư Nghi ở trong cung giảng bài cho Lý Cảnh Tập, hai người không tránh khỏi nói về Dung vương.
Lý Cảnh Tập nói: "Dung vương ban đầu là vương gia của Nhu Lợi quốc, hắn lần này đến Thượng Kinh hẳn là muốn thăm dò tình hình thành Thượng Kinh."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Ngài nghĩ thế nào?"
Lý Cảnh Tập suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hắn làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý, dù sao hắn vốn dĩ không phải là con dân Đại Càn, muốn đứng vững chân, nắm giữ thông tin trong triều đình là điều tất yếu."
"Còn gì nữa không?" Đường Thư Nghi lại hỏi.
Lý Cảnh Tập lại nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Nhu Lợi quốc đã trở thành một phần của Đại Càn, Dung vương phải thuận theo Đại Càn, phải để hắn biết bây giờ hắn là Dung vương của Đại Càn, không phải Dung vương của Nhu Lợi."
Đường Thư Nghi gật đầu tán thành, chỉ là nàng lại nói: "Dung vương phải thuận theo Đại Thiên, Đại Càn cũng phải dung nạp Dung vương, dung nạp những con dân ban đầu của Nhu Lợi. Biển dung nạp trăm sông mới có thể làm biển càng thêm rộng lớn."
Lý Cảnh Tập: "Cho nên cần ân uy kết hợp."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Đúng vậy."
.......
Dung vương đến Thượng Kinh đã dâng tấu chương từ trước, Lý Cảnh Tập ban cho hắn một toà trạch đệ từ sớm, hôm đó điều một ít thái giám cung nữ từ trong cung qua, để người nhà Dung vương sai sử.
Ngày hôm sau, Dung vương vào cung bái kiến Hoàng thượng, tiến vào ngự thư phòng, hắn cung kính hành lễ, Lý Cảnh Tập đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống đỡ người đứng lên, nói: "Đã muốn gặp mặt ái khanh từ sớm, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện."
Dung vương đứng dậy, không dấu vết đánh giá vị Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt. Mười lăm mười sáu tuổi, nhưng thân người đĩnh bạt. Dung mạo còn hơi non nớt, nhưng lời nói hành động mang theo khí thế trầm ổn.
Mặc dù ở hắn ở Tây Bắc xa xôi, nhưng cũng có thám tử ở Thượng Kinh. Biết vị tân hoàng này là một tay Định Quốc Công nâng đỡ lên, Định Quốc Công phu nhân còn là sư phụ của hắn, chỉ là không biết, vị tiểu Hoàng đế này liệu có kiêng kỵ một nhà Định Quốc Công hay không.
Quân thần hai người ngồi xuống nói chuyện, nói về vài chuyện trong nhà, cũng nói đến chuyện dân tình Tây Bắc. Có vẻ như là một cuộc trò chuyện đơn giản nhưng trong những câu nói lại chứa không ít ý thăm dò.
Dung vương ban đầu muốn hôm nay trực tiếp nói muốn để nữ nhi của mình vào cung. Nhưng sau cuộc trò chuyện, hắn tạm thời đặt suy nghĩ này xuống. Tiểu hoàng đế trước mặt này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng không dễ lừa chút nào.
Hơn nữa, cho dù vị tiểu Hoàng đế này có kiêng kỵ Định Quốc Công hay không, Định Quốc Công bây giờ có năng lực lật đổ triều đình. Cho nên, hắn muốn xem xét tình thế trước.
Mà Lý Cảnh Tập thấy hắn không nhắc đến nữ nhi, vừa thở dài một hơi vừa suy nghĩ, trong tông thất có ai có tuổi xấp xỉ với tuổi của nữ nhi nhà Dung vương hay không. Không phải chỉ là muốn liên hôn sao, tìm một người trong tông thất để liên hôn là được rồi.
Dung vương ra khỏi cung, liền gửi thiếp thư cho phủ Định Quốc Công, nói ngày mai đến cửa bái phỏng. Ngày hôm sau, hắn dẫn theo nữ nhi đến phủ Định Quốc Công.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh tiếp đãi Dung vương, còn Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu tiếp đãi nữ nhi của Dung vương - Hạ Đại Lan.
Hạ Đại Lan mười ba mười bốn tuổi, mặt tròn mắt to, mặc một trường váy ống tay rộng màu tím, trông rất anh khí. Đường Thư Nghi nói chuyện với nàng ấy một lúc, sau đó bảo Tiêu Ngọc Châu dẫn nàng ấy đi chơi.
Hai người đi viện của Tiêu Ngọc Châu trước, nói chuyện một lúc, Hạ Đại Lan hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Muội đã từng gặp qua Hoàng thượng chưa?"
Tiêu Ngọc Châu sững sờ một lát, sau đó bất động thanh sắc nói: "Muội thấy rồi."
Hạ Đại Lan hỏi: "Tướng mạo Hoàng thượng trông thế nào?"
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một hồi, "Cũng.. cũng được."
“Cũng được là có ý gì? Có đẹp bằng nhị ca muội không?” Hạ Đại Lan hỏi.
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một hồi, "Ánh mắt của mỗi người khác nhau, nói về tướng mạo, Hoàng thượng và nhị ca muội không phân thắng bại."
Hạ Đại Lan cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phụ vương muốn gả ta cho Hoàng thượng, ta cảm thấy gả cho nhị ca muội còn tốt hơn gả cho Hoàng thượng."
Tiêu Ngọc Châu: "......"
Nói chuyện trực tiếp như vậy sao?
"Cái đó..." Tiêu Ngọc Châu ngẫm nghĩ ngôn từ rồi nói: "Tỷ có khi không gả cho nhị ca muội được."
"Tại sao?" Hạ Đại Lan hỏi.
Tiêu Ngọc Châu: "Nhị ca muội đã định thân rồi, qua năm mới liền thành thân."
Lông mày Hạ Đại Lan nhíu chặt lại, "Vậy ta phải gả cho Hoàng thượng sao?"
Tiêu Ngọc Châu: "......"
Nàng ấy coi như nhìn ra, cô nương này tính tình thẳng thắn lại không có tâm cơ gì, nhưng cho dù như vậy, Tiêu Ngọc Châu cũng không nói, nàng ấy không thể gả cho Hoàng thượng. Tính nàng ấy thẳng, nhưng Dung vương lại không thẳng.
Tuy nhiên, ngoại trừ chủ đề Hạ Đại Lan gả cho ai, hai người trò chuyện rất ăn ý. Cuối cùng cả hai còn hẹn cùng nhau đến trại ngựa để cưỡi ngựa.
Cha con Dung vương ăn trưa ở phủ Định Quốc Công rồi mới rời đi. Trở lại Vương phủ, Dung vương hỏi Hạ Đại Lan, hôm nay ở phủ Định Quốc Công đã làm gì.
Hạ Đại Lan nói rõ năm rõ mười, cuối cùng nói: "Con hỏi Tiêu Ngọc Châu, muội ấy nói tướng mạo của Hoàng thượng và Tiêu Ngọc Minh không kém gì nhau, còn nói gả cho Hoàng thượng không bằng gả cho Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Châu nói, Tiêu Ngọc Minh đã định thân rồi, năm sau sẽ kết hôn, nhưng con không muốn gả cho Hoàng thượng."
Dung vương: "......"
Não của ngươi không biết vòng quanh sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT