597

Đến Thế An Uyển bước vào sảnh đường, Đường Thư Nghi mỉm cười mời Lam phu nhân ngồi xuống, Dung thị đương nhiên không có chỗ ngồi, hai mắt nàng ta đỏ hoe đứng sau lưng Lam phu nhân.

"Thật sự xin lỗi, làm phiền ngài rồi." Lam phu nhân vẻ ngượng ngùng nói.

Đường Thư Nghi xua tay: "Không sao, chỉ là ta nghe di nương của quý phủ quỳ trước cửa phủ ta nói, cầu ta cứu Tam cô nương nhà ngài, là vì sao chứ?"

Lam phu nhân càng xấu hổ hơn, nàng ấy liếc nhìn Gia Ninh đang ngồi bên cạnh Đường Thư Nghi, nói: “Có thể nói riêng với ngài không."

Giai Ninh nghe nàng ấy nói vậy, hai tay lại siết chặt vào nhau. Đường Thư Nghi cau mày, nhìn Giai Ninh nói: "Con và Ngọc Châu đến thư phòng đọc sách trước đi."

Giai Ninh nặn ra một nụ cười, sau đó cùng Tiêu Ngọc Châu rời đi. Tiêu Ngọc Châu thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, liền hỏi: "Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?"

Giai Ninh lắc đầu: "Không sao, chỉ là cảm thấy Lam gia này làm việc thật sự không có quy củ."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Chuyện trong nhà mình đánh đến nhà người khác, đúng là đủ mất mặt."

Giai Ninh mỉm cười, nhưng lại siết chặt bàn tay.....

Trong sảnh đường, sau khi Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu rời đi, không đợi Lam phu nhân lên tiếng, Dung thị tiến lên hai bước rồi phịch một tiếng quỳ xuống: "Cầu Quốc Công phu nhân cứu mạng Tam tiểu thư nhà ta."

Đường Thư Nghi liếc nhìn nàng ta, sau đó nhìn Lam phu nhân nói: "Cái này..."

Vẻ mặt Lam phu nhân tràn đầy ý ngượng ngùng, "Ta.. Ta cũng không nói ra được."

Lúc này Dung thị vừa khóc vừa nói: "Quốc Công phu nhân, Tam tiểu thư nhà ta yêu sâu đậm Tiêu thế tử, khăng khăng không phải Tiêu thế tử không gả. Lão gia nhà ta không đồng ý, hôm qua nàng thắt cổ tự vẫn, nếu như không phát hiện sớm, đã mất mạng rồi. Bây giờ nàng lại tuyệt thực… cầu Quốc Công phu nhân để nàng hầu hạ Thế tử đi, hu hu hu...."

Đường Thư Nghi thực sự chấn kinh rồi, nàng thật sự không nghĩ tới, một tiểu thư nhà đại quan nhị phẩm lại dùng cách tự sát bức người nhà gả mình làm thiếp, rốt cuộc có bao nhiêu nước chui vào đầu nàng ta vậy!

Nàng vẫn không để ý đến Dung thị, mà nhìn Lam phu nhân nói: "Lam phu nhân, chuyện nhà các người vẫn nên tự về nhà giải quyết đi."

Lời này mang ý không muốn nhận Lam Thư Ngữ làm thiếp, Lam phu nhân vẻ mặt xin lỗi, "Làm phiền ngài rồi."

Nói rồi nàng ấy đang định đứng dậy cáo từ, nhưng Dung thị đột nhiên túm lấy vạt y phục của Đường Thư Nghi, khóc lóc cầu xin: "Quốc Công phu nhân, cầu xin ngài, nếu như ngài không đồng ý, Tam tiểu thư sẽ chết mất."

Đường Thư Nghi nhíu chặt mày lại, nàng nhìn Lam phu nhân. Lam lão phu nhân vội vàng gọi bà tử của phủ mình vào kéo Dung thị ra ngoài.

"Quốc Công phu nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài. Nếu ngài không đồng ý, Tam tiểu thư nhà ta sẽ chết mất!"

Tiếng khóc của nàng ta vang vọng khắp Thế An Uyển, Gia Ninh và Tiêu Ngọc Châu nghe thấy đều đi đến cửa thư phòng nhìn ra ngoài. Mà Dung thị vừa hay đang bị kéo ra khỏi cửa, nhìn thấy Giai Ninh, nàng ta liền vùng vẫy thoát khỏi hai bà tử, chạy đến quỳ xuống trước mặt Giai Ninh, vừa khóc vừa nói:

"Quận chúa, cầu xin ngài thu nhận Tam cô nương đi, nếu ngài không nhận nàng, Tam cô nương nhà ta sẽ chết mất! Ta đảm bảo, nếu như nàng vào cửa, tuyệt đối an phận thủ thường, sẽ không tranh Thế tử với ngài. Quận chúa, cầu xin ngài, hu hu hu..."

Giai Ninh cúi đầu nhìn nàng ta, hít một hơi thật sâu, xem ra suy đoán của nàng ấy là đúng, Lam Thư Ngữ kia thật sự muốn làm thiếp của Tiêu Ngọc Thần!

Nhìn về phía Lam phu nhân, nàng ấy nói: "Nữ nhi của Lam gia đều không đáng tiền như vậy sao? Khóc lóc cầu xin làm thiếp cho người ta."

Lam phu nhân không ngờ nàng ấy lại nói chuyện trực tiếp như vậy, còn trực tiếp hơn cả Đường Thư Nghi, chỉ cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào nữa. Hành lễ với Giai Ninh, nàng ấy nói: "Làm phiền quận chúa rồi."

"Còn không mau kéo nàng ta đi."

Lam phu nhân hét lên, vài bà tử lập tức bước tới chặn miệng Dung thị, sau đó kéo nàng ta ra ngoài. Lam phu nhân lại hành lễ với Giai Ninh rồi bước nhanh rời đi.

"Đại tẩu, tẩu dừng tức giận với bọn họ, đại ca sẽ không nạp nàng ta làm thiếp." Tiêu Ngọc Châu nhìn Giai Ninh lo lắng nói.

Mặc dù nàng ấy còn nhỏ tuổi, nhưng có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Giai Ninh, bởi vì mỗi lần có người nhắc đến việc để Lý Cảnh Tập tuyển tú, trong lòng nàng ấy đều cảm thấy rất khó chịu.

Giai Ninh nặn ra một nụ cười, duỗi tay sờ sờ đầu nàng ấy nói: "Ta biết."

Hai người cùng nhau tiến vào sảnh đường, Đường Thư Nghi bảo Giai Ninh ngồi bên cạnh mình, nắm lấy tay nàng ấy nói: "Không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ không đồng ý, Ngọc Thần cũng sẽ không đồng ý."

Giai Ninh gật đầu, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn bức bối khó chịu.

Đường Thư Nghi thấy sắc mặt nàng ấy vẫn không tốt, bèn nói: "Giữa phu thê phải thẳng thắn mới đi được lâu dài, trong lòng con lo lắng điều gì phải nói với Ngọc Thần, không được nghi ngờ lẫn nhau."

Giai Ninh rưng rưng nước mắt, tựa đầu vào vai Đường Thư Nghi nói: "Cảm ơn nương."

Đường Thư Nghi vỗ vỗ tay nàng ấy, "Lúc trước ta đã nói với con rồi, ta không quan tâm chuyện sinh hài tử của con và Ngọc Thần, chuyện nạp thiếp ta cũng sẽ không quan tâm. Con yên tâm, ta và Quốc Công gia đều sẽ không nói đến chuyện để Ngọc Thần nạp thiếp."

Về phần Tiêu Ngọc Thần có muốn nạp thiếp hay không, bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Xét cho cùng đây là xã hội cổ đại, nam nhân nạp thiếp là hợp pháp, chỉ là phải xem nam nhân có nguyện ý hay không mà thôi. Tiêu Ngọc Thần là nam nhân cổ đại, bọn họ không thể nào áp đặt tư tưởng hiện đại lên người hắn.

Đương nhiên, nếu Tiêu Ngọc Thần làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

598

Đường Thư Nghi có thể lý giải tâm trạng của Giai Ninh, nếu có người quấn mãi không buông muốn làm thiếp của Tiêu Hoài, cho dù Tiêu Hoài không nạp nàng ta, nàng cũng sẽ cảm thấy bực trong người. Hơn nữa, hai người Giai Ninh và Tiêu Ngọc Thần rất có khả năng chưa thảo luận chuyện liên quan đến nạp thiếp.

Không có lời hứa của Tiêu Ngọc Thần, lại thành thân gần một năm vẫn chưa mang thai, khi gặp phải loại chuyện này, nghĩ thôi đã biết trong lòng khó chịu đến nhường nào. Nhưng bất kỳ chuyện gì muốn đạt được kết quả viên mãn đều cần có một quá trình, tình cảm giữa phu thê cũng như vậy.

Chuyện này, Đường Thư Nghi không định để ý nhiều, để đôi tiểu phu thê tự giải quyết. Nếu như hai đứa không giải quyết được, nàng mới ra tay.

Tiêu Ngọc Thần làm việc xong trở về, nghe nói Giai Ninh đang ở trong Thế An Uyển, liền trực tiếp đi tìm. Đường Thư Nghi, Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu vẫn còn đang đánh bài. Thuý Vân thấy hắn đến liền đứng dậy nhường vị trí, lại nghe hắn nói: "Không cần, ngươi tiếp tục đánh đi."

Nói rồi hắn đi đến chỗ Giai Ninh rồi ngồi xuống, xem bài giúp nàng ấy, Giai Ninh quay đầu lại mỉm cười với hắn, còn Tiêu Ngọc Thần lại đặt tay dưới gầm bàn, nắm lấy tay nàng ấy. Hai người họ không nói chuyện, nhưng xung quanh dường như có rất nhiều bong bóng màu hồng lơ lửng.

Đường Thư Nghi thấy hai người như vậy thì không nhịn được bật cười, Tiêu Ngọc Châu nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Đại ca, đại tẩu thua rất nhiều bạc."

Tiêu Ngọc Thần khẽ niết bàn tay mềm mại trong tay, nói: "Thua bao nhiêu huynh trả hết."

Những lời này khiến Tiêu Ngọc Châu và Đường Thư Nghi Nghi bật cười, Giai Ninh ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn. Lúc này, Tiêu Ngọc Châu lại nói: "Vậy muội thua thì sao?"

Tiêu Ngọc Thần: "Muội thua ta cũng trả."

Trong lúc nói, Tiêu Hoài cũng trở về, hắn trực tiếp ngồi bên người Đường Thư Nghi. Lại chơi một lúc, bữa tối đã chuẩn bị xong, cả nhà cùng di chuyển đến phòng ăn để ăn tối. Trong khoảng thời gian này, Đường Thư Nghi và Giai Ninh đều không đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Đợi ăn tối xong, đám hài tử đều rời đi, trở về tẩm thất Đường Thư Nghi mới nói chuyện buổi chiều với Tiêu Hoài, sau đó nói: "Lam Phi Bạch có thể làm đến đại quan nhị phẩm, rõ ràng là một nhân vật không đơn giản, không nghĩ tới nội trạch lại loạn như vậy."

Tiêu Hoài ngồi bên cạnh nói: "Thê thiếp sống chung tất nhiên sẽ không bình yên, càng đừng nói vị thiếp thất được hắn ta sủng ái kia, còn là thanh mai trúc mã của hắn ta."

Đường Thư Nghi thở dài: "Giai Ninh và Ngọc Thần hẳn là sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau."

Tiêu Hoài vòng tay qua vai nàng, "Tiểu phu thê còn cần dung hoà, nàng không cần quá bận tâm."

Đường Thư Nghi nhìn hắn, mỉm cười: "Chúng ta dường như cũng không cần dung hoà."

Tiêu Hoài: "Ta mọi chuyện đều nghe lời phu nhân, còn cần dung hoà sao?"

Đường Thư Nghi bật cười, Tiêu Hoài ôm vai nàng cũng cười.

Thanh Phong Uyển.

Giai Ninh tắm rửa xong ngồi ở trên tháp, một tiểu nha hoàn lau tóc cho nàng ấy, nha hoàn còn lại bôi cao vào chân và bàn chân của nàng ấy, mà vẻ mặt nàng ấy lại rơi vào trầm tư.

Đại nha hoàn của nàng ấy thấy vậy thấp giọng nói với nàng ấy: "Quận chúa, thế tử có tình cảm sâu đậm với ngài, ngài không cần lo lắng."

Giai Ninh không lên tiếng, làm sao có thể không lo lắng được chứ. Nhưng nàng ấy cũng biết loại sợ hãi này không làm được gì. Đừng nói Tiêu Ngọc Thần không hứa với nàng ấy vĩnh viễn không nạp thiếp, cho dù hắn hứa, nàng ấy cũng không thể kê cao gối ngủ, tương lai như thế nào ai mà biết được.

Cho nên, nắm chặt thứ cần nắm, làm tốt việc mình cần làm là được.

Tiêu Ngọc Thần tắm rửa xong trở về tẩm thất, nhìn thấy một cảnh tượng như thế này: Thê tử của hắn lười biếng dựa vào trên tháp, mái tóc dài buông xuống như thác nước, một sợi tóc dính vào má, làm tăng thêm sự mê hoặc cho khuôn mặt thanh tú của nàng ấy. Đôi chân trắng như sứ thon dài lộ ra ngoài váy, toát ra ánh sáng lấp lánh.

Bàn chân nhỏ bé trắng nõn tinh tế đặt trên chân tiểu nha hoàn được thoa lớp cao thơm màu trắng sữa. Mùi hương cao thơm kia thoang thoảng mùi hoa sơn chi, đây là mùi hương mà nàng ấy thích, hắn đã quen từ sớm, nhưng giờ khắc này mùi hương đó lại khiến hắn nhiệt huyết sục sôi.

Vẫy vẫy tay để tiểu nha hoàn đang hầu hạ nàng ấy rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Ngọc Thần đi tới ngồi bên cạnh nàng ấy, bốn mắt nhìn nhau, Giai Ninh mở miệng muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng hắn đã hôn nàng ấy...

Nụ hôn vừa nóng bỏng lại triền miên, hô hấp của hai người càng lúc càng gấp gáp, bàn tay Tiêu Ngọc Thần cũng duỗi vào trong vạt áo của Giai Ninh, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh mượt mà của nàng ấy. Nhưng khi nó lại chuẩn bị di chuyển lên trên liền bị nhẹ nhàng giữ lấy.

Giai Ninh để tay lên ngực hắn nhẹ nhàng đẩy một chút, đôi môi Tiêu Ngọc Thần rời khỏi môi nàng ấy, sau đó thở hổn hển nhìn nàng ấy.

"Ta có chuyện muốn nói với chàng." Hô hấp của Giai Ninh cũng rất hỗn loạn.

Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, đôi môi lại áp lên cổ nàng ấy. Giai Ninh lại dùng hai tay khẽ đẩy hắn, "Thật sự có chuyện muốn nói."

Nàng ấy ngồi thẳng dậy, Tiêu Ngọc Thần bất lực ôm eo nàng ấy nói, "Nàng nói đi."

Giai Ninh nhìn vào mắt hắn, nói: "Lam Thư Ngữ, chàng biết đúng không?"

Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt bối rối, "Ta không biết."

Giai Ninh: "Thứ nữ của Tri Xu Mật Viện Sự - Lam Phi Bạch."

Tiêu Ngọc Thần vẫn không biết nàng ta là ai, nhưng hắn vẫn ừm một tiếng ý bảo Giai Ninh tiếp tục nói. Sau đó liền nghe thấy Giai Ninh nói: "Lam Thư Ngữ bây giờ đang đòi sống đòi chết muốn làm thiếp của chàng."

Tiêu Ngọc Thần sững sờ một lát, sau đó không vui nói: "Lam gia này thật sự không có giáo dưỡng, làm ầm đến trước mặt nàng?"

Giai Ninh gật đầu, kể lại chuyện chiều nay. Mặc dù nàng ấy đã cố hết sức che giấu, nhưng ánh mắt và ngữ khí của nàng ấy đều mang theo vài phần lo lắng.

Trái tim Tiêu Ngọc Thần đau nhói, cánh tay đang ôm nàng ấy siết chặt lại, nhìn vào mắt nàng ấy nghiêm túc nói: "Ta không nạp thiếp, cho dù lý do gì cũng không nạp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play