Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái mặt đầy ý cười hỏi: "Sao ngươi không dẫn Ngọc Châu đi cùng?"
Đường Thư Nghi trả lời: "Hai ngày nữa để nó đến thỉnh an ngài."
Thái hoàng thái hậu biết rằng nàng đây là đang nghĩ đến danh tiếng của Ngọc Châu, bà ấy muốn nói để hai hài tử định thân, nhưng lại nghĩ đến lời Tiêu Hoài nói, nếu như gả Ngọc Châu cho Lý Cảnh Tập, hậu cung của hắn chỉ có thể có mình nàng ấy.
Nhưng bây giờ Ngọc Châu còn nhỏ không thể vào cung, mà chuyện sau này ai cũng không thể nói chuẩn, bây giờ hai người định thân, lỡ đâu sau này có biến cố, tất nhiên đối với Ngọc Châu không tốt. Nhưng mà, nhìn Cảnh Tập vất vả mỗi ngày, bà ấy cũng rất đau lòng.
"Aiz!" Thái hoàng thái hậu nặng nề thở dài một hơi, không lo nữa, con cháu tự có phúc của con cháu.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Thái hoàng thái hậu cũng bảo Đường Thư Nghi mang nhiều điểm tâm về cho Tiêu Ngọc Châu. Đường Thư Nghi ngồi trong xe ngựa, cúi đầu nhìn xuống điểm tâm trong tay, nghĩ đến tiếng thở dài kia của Thái hoàng thái hậu, cũng thở dài một hơi. Có một số chuyển có thể mềm lòng châm chước, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể.
Ở thời cổ đại, nữ tử gả cho người khác chắc chắn là lần đầu thai thứ hai, nếu bước sai bước này, cả cuộc đời sau này có thể sẽ sống trong cảnh khổ cực lầm than. Là phụ mẫu, mặc dù không có cách nào thay hài tử đi hết cuộc đời của bọn nó, nhưng nếu mỗi một bước đều kiểm soát hết sức mình, cuộc sống về sau của bọn nó sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Lại qua vài ngày sau, Lý Cảnh Tập triệu người Minh gia vào cung. Người Minh gia hôm đó trời còn chưa sáng đã thức dậy, mỗi người đều chú ý trang điểm một phen rồi mới tiến cung.
Lúc gần lên xe ngựa, Minh nhị lão gia nói với Minh đại lão gia: "Lát nữa gặp Hoàng thượng, đại ca huynh nhất định phải sửa đúng thái độ, Hoàng thượng đầu tiên là Hoàng thường rồi mới là cháu ngoại của chúng ta. Hơn nữa. lúc trước Hoàng thượng đã quá kế cho Tiêu Dao Vương."
Trên mặt Minh đại lão gia lộ ra vẻ bất mãn, "Lão nhị, từ khi nào đệ lại dong dài như vậy? Ta cũng không phải là hài tử ba tuổi."
Nói xong, hắn ta mang vẻ mặt không vui lên xe ngựa, Minh nhị lão gia cau mày, nhìn xe ngựa của Minh đại lão gia bắt đầu di chuyển, hắn cũng lên xe ngựa, chỉ là quyết định nào đó trong lòng lại càng trở nên kiên quyết hơn.
Xe ngựa đến hoàng cung, Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia đi đến ngự thư phòng, còn Minh đại phu nhân bọn họ đến hậu cung gặp Thái hoàng thái hậu.
Trong ngự thư phòng, Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia nhìn thấy Lý Cảnh Tập thì lập tức dập đầu bái kiến. Lý Cảnh Tập đứng dậy đỡ hai người bọn họ dậy, sau đó cẩn thận đánh giá bọn họ.
Năm đó khi xảy ra chuyện, hắn mới hơn bốn tuổi. Rất nhiều người khi lớn lên gần như không còn nhớ nhiều mấy chuyện tầm khoảng bốn tuổi. Nhưng mà, chuyện năm đó quá lớn, lớn đến mức thay đổi cả cuộc đời hắn, hắn từ thiên đường đột ngột rớt xuống địa ngục. Cho nên, chuyện năm đó hắn đều nhớ rõ mười mươi, kể cả hai vị cữu cữu này.
Bọn họ đều đã già nua rất nhiều, nhưng từ trên mặt bọn họ vẫn còn nhìn ra bóng dáng của mẫu phi hắn. Nhớ đến mẫu phi, trái tim hắn khẽ nhói lên. Đè tâm tình xuống, hắn nói: "Mấy năm qua mọi người đã chịu khổ cực rồi."
"Hoàng thượng, ngài không biết năm đó Minh gia chúng ta gặp phải tội nghiệt kia..."
Minh đại lão gia vẻ mặt oan ức, nhưng hắn ta còn chưa kịp nói hết lời, Minh nhị lão gia đã ngắt lời hắn ta: "Đều đã qua rồi, đội ơn Hoàng thượng đã minh oan cho Minh gia chúng ta."
Ánh mắt Lý Cảnh Tập bồi hồi giữa hai người một lát, sau đó nói: "Đúng vậy, chuyện đã qua đều đã qua rồi. Minh phi… trẫm cũng đã an táng lại rồi."
Minh đại lão gia nghe thấy hắn gọi là Minh phi chứ không phải mẫu phi, thần sắc khẽ dừng lại, còn Minh nhị lão gia vẫn giữ thần sắc như thường.
Ba người trò chuyện một lúc, Lý Cảnh Tập hỏi hai người sau này định thế nào. Dù sao tuổi tác hai người cũng không quá lớn, năm đó cũng có chức quan, nghĩ đến cũng không muốn vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà.
Minh đại lão gia vừa nghe vậy, trên mặt mang đầy nét vui mừng, chỉ là hắn ta cũng biết không thể trực tiếp lỗ mãng mà nói muốn làm quan gì, liền nói: "Hoàng thượng ngài cứ an bài là được."
Lý Cảnh Tập gật đầu, sau đó nhìn về phía Minh nhị lão gia. Minh nhị lão gia siết chặt nắm đấm, sau đó nói: "Nguyên quán của Minh gia ở Hoàng Bình, chuyện năm đó bên phía lão trạch cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Thần muốn về Hoàng Bình, làm vài chuyện cho Minh gia ở Hoàng Bình."
Lý Cảnh Tập nghe xong thì gật đầu, biết ý của hắn là muốn về Hoàng Bình làm quan, bèn nói: "Trẫm đã biết."
Mà Minh đại lão gia lại ngạc nhiên nhìn về phía Minh nhị lão gia, cảm thấy đầu óc của hắn nhất định là bị lừa đá, rõ ràng có thể ở lại Thượng Kinh, hắn lại muốn trở về Hoàng Bình. Minh nhị lão gia cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, nhưng coi như không biết.
Lý Cảnh Tập lặng lẽ liếc nhìn hai người bọn họ, khóe môi khẽ nhếch lên. Hắn đã có sắp xếp cho hai người, đều là vị trí thanh nhàn không có thực quyền. Chẳng qua, nếu Minh nhị lão gia muốn trở về Hoàng Bình, ngược lại có thể có hắn một chức quan có chút quyền thế.
Bên phía Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu nghe Minh đại phu nhân hết lòng khen ngợi nữ nhi Minh Vũ của nàng ta, mà Minh Vũ quả thật lớn lên mỹ mạo như hoa, nhưng phong thái trong lời nói lại không cách nào so được với lời khen của Minh đại phu nhân.
Minh đại phu nhân có tâm tư gì, không cần nghĩ cũng biết. Cho nên, đối với những lời nói của Minh đại phu nhân, bà ấy nghe xong chỉ cười mà không tiếp lấy câu từ. Chỉ là trong lòng lại thở dài, con đường tình yêu của Lý Cảnh Tập quá gập ghềnh.
590
Người Minh gia ra khỏi cung, Minh đại lão gia liền chất vấn Minh nhị lão gia: "Lão nhị, đệ muốn về Hoàng Bình tại sao không nói với ta?"
Minh nhị lão gia nhìn hắn ta trả lời: "Huynh muốn ở lại Thượng Kinh cũng không nói với ta!"
"Đệ...." Minh đại lão gia chỉ vào Minh nhị lão gia rồi nói: "Thượng Kinh là Hoàng thành, bây giờ Cảnh Tập là Hoàng đế, chúng ta ở lại Thượng Kinh không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?"
Ánh mắt Minh nhị lão gia thất vọng nhìn hắn ta, nhưng dù sao cũng là đại ca ruột, hắn vẫn đến gần hắn ta hạ thấp giọng nói: "Đại ca, chúng ta đã rời xa Thượng Kinh hơn mười năm rồi, Thượng Kinh hiện tại hoàn toàn khác với trước kia. Chúng ta muốn thành lập gốc rễ ở Thượng Kinh lần nữa nào dễ dàng như vậy?"
Minh đại lão gia hoàn toàn không đồng ý, "Cháu ngoại ruột của chúng ta là Hoàng đế, tại sao lại không thể cắm rễ ở Thượng Kinh?"
Minh nhị lão gia: "Hoàng thượng đã quá kế cho Tiêu Dao Vương, bây giờ không còn là cháu ngoại của chúng ta nữa. Lại nói, Hoàng thượng còn trẻ, muốn ngồi vững vị trí còn phải dựa vào Định Quốc Công ủng hộ, chúng ta nếu như thật sự muốn coi ngài ấy là cháu ngoại ruột, vậy thì không thể vào lúc này chuốc thêm phiền phức cho ngài ấy."
"...... Đệ chính là kẻ nhát gan, vô năng.” Minh đại lão gia không còn gì để nói, cuối cùng bực bội không thôi xoay người lên xe ngựa.
Minh nhị lão gia nhìn bóng lưng hắn ta, nói: "Đúng, ta rất tự biết chính mình, ta không có năng lực đó, năng lực để Minh gia bây giờ cắm rễ ở Thượng Kinh."
Tân hoàng đăng cơ, biết bao người muốn vào thời điểm này tranh thủ càng nhiều lợi ích, hắn cũng không cho rằng mình có năng lực để tranh với bọn họ. Mặc dù Hoàng thượng vẫn còn nhớ chút tình nghĩa với bọn họ, nhưng cũng không quá nhiều, dù sao lúc bọn họ rời đi, Hoàng thượng chỉ mới bốn tuổi. Hơn nữa, tại thời điểm Hoàng thượng khó khăn nhất, bọn họ cũng không giúp đỡ được gì, dựa vào cái gì bắt Hoàng thượng hết lực nâng đỡ Minh gia bọn họ?
Sau khi lên xe ngựa, Minh nhị phu nhân đã ngồi ở bên trong, thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Minh nhị lão gia dựa vào thành xe thở dài: "Không có gì, các nàng gặp mặt Thái hoàng thái hậu có thuận lợi không?"
Minh nhị phu nhân: "Thái hoàng thái hậu rất tốt bụng, nhưng nhà lão đại vẫn luôn khen ngợi Minh Vũ, ý tứ muốn đưa Minh Vũ vào cung cũng quá rõ ràng."
Lông mày Minh nhị lão gia nhíu chặt lại, "Thái hoàng thái hậu nói thế nào?"
"Thái hoàng thái hậu hoàn toàn không tiếp lời nàng ta." Minh nhị phu nhân dựa sát vào Minh nhị lão gia, thấp giọng nói: "Ta nghe nói Hoàng thượng thích đích nữ của Định Quốc Công, nhưng đích nữ của Định Quốc Công còn quá nhỏ để vào cung, cho nên Hoàng thượng cũng không cho những nữ tử khác vào cung."
Minh nhị lão gia nghe xong trầm mặc một hồi rồi nói: "Chuyện ở Thượng Kinh quá phức tạp, chúng ta không xen vào, ta đã nói với Hoàng thượng muốn về Hoàng Bình, xem Hoàng thượng an bài như thế nào."
Minh nhị phu nhân thở dài: "Trở về Hoàng Bình cũng tốt, hôn sự của Huệ tỷ nhi còn có thể lựa chọn một phen."
Ở Thượng Kinh, chỉ có chuyện người khác chọn bọn họ, không đến lượt bọn họ chọn người ta.
Bên kia, Minh đại lão gia cũng nói chuyện hôn sự của hài tử, Minh đại phu nhân nói: "Ta ở trước mặt Thái hoàng thái hậu, mấy lần biểu hiện muốn để Minh Vũ vào cung, nhưng Thái hoàng thái hậu không trả hề tiếp lời ta, thật sự giống như bên ngoài truyền tin, Hoàng thượng đang đợi đích nữ của Định Quốc Công?"
Minh đại lão gia cau mày: "Chuyện này đợi một chút rồi nói, khi nào để Hoàng thượng gặp mặt Minh Vũ, tướng mạo kia của Minh Vũ chắc chắn có thể lọt vào mắt Hoàng thượng."
Hắn ta rất tự tin vào tướng mạo của nữ nhi, Minh đại phu nhân cũng vậy, chỉ là nàng ta vẫn nói: "Khi nào ta phải nhìn xem đích nữ của Định Quốc Công, xem rốt cuộc là dáng mạo thần tiên như thế nào."
Minh đại lão gia không lên tiếng, hắn ta vẫn tức giận vì Minh nhị lão gia muốn trở về Hoàng Bình. Mặc dù hắn ta cảm thấy chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn để tâm đến phần tình nghĩa giữa bọn họ, bọn họ sẽ có thể lại bắt đầu ở Thượng Kinh.
Nhưng hắn ta cũng biết quan hệ ở Thượng Kinh rất phức tạp, nếu như Minh nhị lão gia trở về Hoàng Bình, người nhà bọn họ ở lại Thượng Kinh, vậy thì đến cả một người giúp đỡ cũng không có.
Lúc này Minh phu nhân lại nói: "Nếu như đích nữ của Định Quốc Công cũng muốn vào cung, vậy vị trí Hoàng hậu chắc chắn là của nàng ấy, Vũ tỷ nhi nhà chúng ta chỉ có thể đứng hàng sau. Chẳng qua, Vũ tỷ nhi dù sao cũng là đường huynh muội với Hoàng thượng, đến lúc đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ quan tâm đến nó vài phần. Hơn nữa tướng mạo của Vũ tỷ nhi nhà chúng ta… ha ha..."
Minh đại phu nhân nghĩ tới những tháng ngày tốt đẹp về sau, không khỏi bật cười. Nhưng Minh đại lão gia lại cau mày nhìn nàng ta nói: "Nếu Hoàng thượng khăng khăng chờ đích nữ của Định Quốc Công vào cung xong những nữ tử khác có thể vào cung, Vũ tỷ nhi nào có thể đợi được?"
Nụ cười trên mặt Minh đại phu nhân đột nhiên cứng đờ, đúng vậy, đích nữ của Định Quốc Công chỉ mới mười một mười hai tuổi, còn Vũ tỷ nhi nhà bọn họ đã mười lăm tuổi rồi. Cho dù đích nữ của Định Quốc mười sáu tuổi vào cung, vẫn còn bốn năm nữa. Mà bốn năm sau Vũ tỷ nhi nhà họ đã gần hai mươi tuổi. Toàn bộ Đại Triều, nào có nữ tử hai mươi mới xuất giá.
"Vậy phải làm sao?" Minh đại phu nhân nắm lấy cánh tay của Minh đại lão gia hỏi.
Minh đại lão gia siết chặt nắm đấm trầm tư một hồi, nói: "Trước tiên đợi an bài của Hoàng thượng rồi lại nói."
Minh đại phu nhân không nhịn được mà oán hận: "Định Quốc Công này cũng là, nữ nhi của mình tuổi nhỏ không thể vào cung, cũng không để nữ nhi nhà khác vào cung, hành sự quá bá đạo rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT