Tiêu Ngọc Thần rời khỏi Thế An Uyển, sai Trường Minh đi hỏi thăm tình huống của Tề gia. Trước đây hắn không có một chút hiểu biết nào về những nhà quyền quý ở Thượng Kinh này, sau này có thể phải thường xuyên qua lại với bọn họ, tìm hiểu một chút vẫn tốt hơn.
Trường Minh nhận lệnh rời khỏi phủ, Trường Phong theo Tiêu Ngọc Thần đến thư phòng tiền viện, miệng cứ lải nhải: “Đại công tử, nô tài cảm thấy ngài bây giờ làm việc có tổ chức hơn rồi.”
Tiêu Ngọc Thần thở dài: “Trước đây là ta không hiểu chuyện. Nếu trước đây ta có thể tự đảm đương mọi việc, chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa thì mẫu thân cũng không cần vất vả như vậy, Cầm muội muội cũng không cần phải tới thôn trang chịu khổ. Ta phải nỗ lực nhiều hơn, nửa năm sau rước Cầm muội muội vào phủ, mẫu thân cũng yên tâm hơn.”
Trường Phong: “...”
Xem như lúc nãy hắn nói lời dư thừa rồi.
Bên này Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đang thương lượng chuyện dọn sân viện cho con bé. Mấy ngày nay, đêm nào Tiêu Ngọc Châu cũng ngủ với nàng, lại còn có bộ dáng muốn ngủ mãi như thế. Không phải Đường Thư Nghi không thích Tiêu Ngọc Châu ngủ cùng nàng mà là nàng đã sống một mình nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói quen.
Cho nên nàng đang muốn thu dọn vài gian phòng trong viện của mình cho Tiêu Ngọc Châu. Đây cũng là chuyện nàng đã căn cứ vào việc giáo dục hài tử để suy xét. Đường Thư Nghi vẫn luôn cho rằng mưa dầm thấm đất là phương thức giáo dục tốt nhất.
Lúc nàng xử lý công việc, Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh nghe nhìn, không hiểu thì nàng có thể giải thích một phen, cứ như vậy đến một lúc nào đó, nó sẽ dần dần hiểu hết mọi chuyện.
Đường Thư Nghi vỗ lưng con bé trêu ghẹo: “Ta cũng cảm thấy mình tốt nhất.”
Tiêu Ngọc Châu sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
“Vậy dọn đến đông sương phòng nhé?” Đường Thư Nghi thương lượng với Tiêu Ngọc Châu: “Đông sương phòng có năm gian phòng, lấy ba phòng làm phòng sinh hoạt cho con, hai gian kia cho nha hoàn bà tử ở.”
“Được, chờ dọn hết đồ đạc bên trong ra thì chúng ta mở nhà kho, con muốn lấy thứ gì trong nhà kho cũng được.” Nữ hài tử phải nuông chiều một chút, đối với Tiêu Ngọc Châu, Đường Thư Nghi sẽ không bủn xỉn.
Hai người nói xong, Đường Thư Nghi sai người đi dọn dẹp đông sương phòng, sau lại bắt đầu nghĩ xem nên làm cách nào để uốn nắn Tiêu Ngọc Minh.
Nàng lại nói: “Muội muội con là nữ nhi, sau này không được động tay động chân với con bé.”
“Con biết rồi.” Tiêu Ngọc Minh lại cầm một khối điểm tâm cho vào miệng. Đường Thư Nghi cũng không biết hắn có nghe lọt tai lời nàng nói không.
Lúc này Tiêu Ngọc Thần cũng đã tới, Đường Thư Nghi sai người dọn cơm, một nhà bốn người ngồi xuống ăn cơm. Ăn cơm xong, Tiêu Ngọc Minh lại muốn rời đi, hình như có chuyện gì đó quan trọng. Đường Thư Nghi gọi hắn lại: “Tới thư phòng với ta.”
Tiêu Ngọc Minh thấy thái độ của Đường Thư Nghi rất giống cái ngày nàng gọi đại ca hắn tới thư phòng, sau đó đại ca đã quỳ ở từ đường cả đêm, đầu gối tới hôm nay mới bình phục. Trong lòng hắn hơi căng thẳng, gãi tai đi về phía thư phòng.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đều rất khó hiểu, đang muốn hỏi có chuyện gì thì Đường Thư Nghi lại xua tay với bọn họ: “Không phải chuyện của các con, hai con đi nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Ngọc Thần bây giờ rất có tự giác làm huynh trưởng, hắn lo Tiêu Ngọc Minh bị phạt, còn lo Đường Thư Nghi bị Tiêu Ngọc Minh chọc giận cho nên cứ ngồi mãi ở thính đường không đi. Tiêu Ngọc Châu vốn dĩ đã ở đây nên cũng không đi.