Đi tới, hắn hành lễ với Tiêu Hoài đầu tiên, sau đó là Lý Cảnh Tập, tư thái phải nói là thấp đến mức không thể thấp hơn. Tiêu Hoài đã biết chuyện giữa Đường Thư Nghi và Tam hoàng tử phi, hiện tại nhìn thấy Tam hoàng tử như thế, đương nhiên hắn không thấy kỳ lạ.
Sau khi hành lễ, Tam hoàng tử tự giác ngồi ở bên người Lý Cảnh Tập. Tiêu Hoài bọn họ đang thương nghị chuyện hậu sự của Hoàng đế, Tam hoàng tử an vị lắng nghe ở bên cạnh.
Kết quả mà mấy người Tiêu Hoài thương nghị được chính là ngày mai sẽ lập tức tuyên bố cho Lý Cảnh Tập kế vị, sau khi lễ tang của Hoàng đế kết thúc sẽ tổ chức đại điển đăng cơ. Về phần Hoàng đế có được hạ táng ở trong Hoàng lăng hay không, kết quả bọn họ thảo luận chính là... Không!
"Vậy còn Hoàng hậu nương nương bây giờ thì nên sắp xếp như thế nào?" Một vị đại thần hỏi.
Lý Cảnh Tập nghe xong, hắn suy nghĩ, chớp mắt một cái, nói: "Hoàng đế đã là phế đế, vậy Hoàng hậu tất nhiên cũng là phế hậu. Sau này tìm một nơi thanh tịnh cho bà ta qua đó đi."
Nếu hắn đã nói như vậy, các đại thần khác tự nhiên không có dị nghị, mọi chuyện đã được quyết định như vậy.
Bên Hoàng hậu khi nghe được tin tức này đã tức giận đến mức suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Bà ta chạy đến trước mặt Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập mắng to, nhưng rất nhanh đã bị người kéo đi. Tam hoàng tử thấy thế, thầm thấy vô cùng may mắn khi mình sớm đưa ra lựa chọn, nếu không nói không chừng bản thân sẽ chẳng còn mạng nữa.
Một trò khôi hài như thế lập tức trôi qua, Hoàng hậu bị "đưa" về cung của bà ta. Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Lương quý phi đã tới. Hoàng hậu đoan trang ngồi ở chủ vị, cười lạnh nói: "Muốn xem bộ dáng bị chê cười của ta, trước tiên vẫn nên nghĩ đến đường lui của chính mình đi. Hoàng đế là phế đế, ta là phế hậu, vậy ngươi là cái gì?"
Trên mặt Lương quý phu lộ vẻ tươi cười: "Hoàng đế đã chết, ta vô cùng vui vẻ, nhìn thấy ngươi như vậy, ta lại càng vui vẻ. Ta ấy à, đến đây chính là để cho ngươi biết, hiện tại ta vui sướng đến cỡ nào."
Hoàng hậu cắn răng: "Phải để cho Hoàng đế nhìn thấy gương mặt hiện tại của ngươi, thật uổng công y cảm thấy ngươi là người duy nhất đối xử thật tình với y."
"Ha ha ha ha..." Lương quý phi nở nụ cười, sau đó nói. "Thật sự là cười chết ta, ta còn chẳng tin lời y nói, vậy mà ngươi lại tin."
Hoàng hậu cắn chặt răng không nói lời nào, Lương quý phi đã đi đến bên người bà ta, nói vào bên tai bà ta" "Nói cho ngươi biết một chuyện..."
Hoàng hậu nghe xong hừ một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi biết nhược điểm nào đó của Định Quốc Công đấy."
Lương quý phi trở lại ghế, ngồi xuống: "Hiện tại có cách khiến bọn họ khó chịu, không phải trong lòng ngươi cũng sẽ sung sướng sao!"
Hoàng hậu lại hừ lạnh một tiếng, quả thật, chỉ cần khiến cho một nhà Định Quốc Công không thoải mái, bà ta lập tức vui vẻ.
Đường Thư Nghi không biết có người đang muốn tính toán nàng, nàng đang nói chuyện phiếm cùng Tiêu Ngọc Châu: "Nương với phụ thân con đã thương lượng với nhau, chờ sau khi đại ca và nhị ca con thành hôn, hai người chúng ta sẽ đưa con đi du ngoạn khắp nơi."
Tiêu Ngọc Châu vừa nghe thấy thế, ánh mắt lập tức sáng rỡ. Con bé lôi kéo cánh tay Đường Thư Nghi, hỏi: "Thật sao? Chúng ta sẽ đi nơi nào?"
Đường Thư Nghi thấy con bé vui vẻ như vậy, nàng nở nụ cười: "Con muốn đi chỗ nào?"
"Chỉ cần có thể ra ngoài đi chơi thì đi chỗ nào cũng được."
Đường Thư nghi nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của con bé: "Đến lúc đó con cũng đừng có nhớ nhà, nhớ đến người nào đó."
Tiêu Ngọc Châu đỏ mặt, cúi đầu nói: "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc được đi du ngoạn."
Đường Thư Nghi ha ha nở nụ cười, sau đó nàng nắm lấy bả vai Tiêu Ngọc Châu, nói vài lời với thái độ thành khẩn: "Về sau, Cảnh Tập kế vị sẽ là Hoàng đế, hiện tại con và hắn có thể vui vẻ ở cùng nhau, nhưng hai người các con còn phải ở bên nhau cả đời, rất khó. Nương muốn mang con ra ngoài đi du ngoạn vài năm chính là để khảo nghiệm hắn, cũng là để cho con có nhiều trải nghiệm hơn."
Tiêu Ngọc Châu nặng nề gật đầu: "Con hiểu, đầu óc con rất thanh tỉnh."
Đường Thư Nghi lại cười ha ha: "Con còn mạnh mẽ hơn đại ca con."
Đêm nay Tiêu Hoài không trở về nên Tiêu Ngọc Châu cũng không đi, Đường Thư Nghi chiều ý con bé. Sau khi tắm rửa xong, mẫu nữ hai người nằm ngủ với nhau, nói chuyện phiếm, trời vào khuya mới nhắm mắt lại ngủ.
Nửa đêm Tiêu Hoài quay về, ngựa quen đường cũ đi về phía phòng ngủ của Đường Thư Nghi, nhưng còn chưa tới cửa đã bị Thúy Vân cản lại: "Quốc công gia, hôm nay tiểu thư và phu nhân ngủ với nhau."
Tiêu Hoài sửng sốt, đứng ở cửa một hồi lâu mới xoay người đi tới thư phòng. Sáng sớm ngày thứ hai, hắn lại dậy sớm rời giường vào triều, hôm nay lại là một ngày khó khăn với hắn.
Sau khi Đường Thư Nghi rời giường, Thúy Vân mới nhỏ giọng nói với nàng chuyện tối hôm qua Tiêu Hoài trở về. Đường Thư Nghi nghe cong không nhịn được mà nở nụ cười, nghĩ đến tối qua chắc chắn hắn vô cùng buồn bực.
Bên kia, chuyện Lý Cảnh Tập kế vị coi như thuận lợi, chỉ có chuyện tuyên bố Hoàng hậu và phi tần của Hoàng đế đều phải chuyển ra khỏi hoàng cung đã bị một ít đại thần phản đối, đặc biệt là nhà mẹ để Ngô gia của Hoàng hậu. Nhưng dưới sự trấn áp của tiêu Hoài và vài vị đại thần quan trọng trong triều, những người đó cũng không còn nói gì nữa.
Sau đó là lễ tang của Hoàng đế. Tuy rằng là phế đế, tuy rằng không được hạ táng vào Hoàng lăng, nhưng nghi thức cần có vẫn phải có. Hơn nữa Lý Cảnh Tập còn chưa chính thức đăng cơ, bên Tiêu Hoài vẫn không dám thả lỏng. Cho đến khi lễ tang của Hoàng đế kết thúc, Tiêu Hoài mới quay về nhà, phía sau còn có người sắp đăng cơ Lý Cảnh Tập đi theo.
546
Đường Thư Nghi thấy Lý Cảnh Tập thì có hơi chút bất ngờ, vài ngày nữa là tới đại điển đăng cơ, đằng sau hắn hẳn là có nhiều việc cần phải làm. Ánh mắt Lý Cảnh Tập liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu vài lần rồi mới ngồi xuống nói chuyện cùng Đường Thư Nghi, môi Tiêu Ngọc Châu khẽ cong lên.
Đường Thư Nghi thấy hai người như thế, trong lòng không khỏi than thở một câu, đúng là tình yêu của người trẻ tuổi mà!
"Nhiều ngày nay đã quen chưa?" Đường Thư Nghi hỏi Lý Cảnh Tập.
"Còn có rất nhiều thứ cần phải học tập." Lý Cảnh Tập thành thật nói. "Cũng có rất nhiều sự vụ không thể hiểu được."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Hiện tại quan trọng nhất không phải là nắm hết mọi chuyện trong triều đình, mà phải biết dùng người như thế nào, Chỉ cần ngươi biết cách dùng người, rất nhiều chuyện có thể giải quyết tốt..."
Đường Thư Nghi nói với hắn một số kinh nghiệm của mình trong phương diện quản lý nhân viên, có rất nhiều điểm chung giữa việc vận hành một quốc gia và quản lý một công ty. Phải làm thế nào để nhân viên trung thành với mình, làm thế nào để cân đối giữa các nhân viên, vân vân."
Lý Cảnh Tập nghiêm túc lắng nghe, thậm chí hắn còn bảo Tiêu Ngọc Châu cầm giấy bút tới, vừa nghe vừa ghi chép. Cho đến khi trời tốt đen, lớp học mới kết thúc.
Lý Cảnh Tập nhìn tờ giấy chi chít chữ trong tay, nghiêm túc nói với Đường Thư Nghi: "Con đang suy nghĩ sau khi đăng cơ sẽ phong sư phụ làm Đế sư."
Đường Thư Nghi nghe xong thì sửng sốt, sau đó nói: ""Con chắc chắn chưa? Con cũng biết từ xưa đến nay chưa bao giờ có chuyện để nữ tử làm Đế sư, chuyện này chỉ sợ là sẽ không dễ dàng."
"Con chắc chắn." Ánh mắt Lý Cảnh Tập kiên định nhìn nàng, nói. "Từ xưa đến nay chưa có nữ tử làm Đế sư, nhưng từ xưa đến nay cũng không có luật pháp nào bảo rằng nữ tử không được làm Đế sư."
Đường Thư Nghi nghe lời này của hắn, nàng vui mừng cười, chợt lại nghe hắn nói tiếp: "Hơn nữa, con mời ai làm lão sư là chuyện của con, không liên quan đến triều chính, không cần phải... nghe theo ý kiến của kẻ khác."
"Ha ha ha ha..." Lúc này Đường Thư Nghi cười vang lên, âm thanh còn mang theo sự tự hào.
Kỳ thật lúc trước nàng vẫn luôn lo lắng, bởi vì Lý Cảnh Tập tuổi còn nhỏ mà sẽ bị mấy lão già trên triều đình lôi kéo, hiện tại xem ra không cần phải lo lắng, Chỉ cần tính cách hắn kiên định, không dễ bị người khác ảnh hưởng, chiếc ghế Hoàng đế này hẳn có thể ngồi ổn định.
"Nếu như vậy, ta đây sẽ làm Đế sư." Đường Thư Nghi cười nhìn về phía Tiêu Hoài. "Quốc công gia chắc không có ý kiến đâu nhỉ?"
Nàng vừa nói lời này, Lý Cảnh Tập cũng lo lắng nhìn về phía Tiêu Hoài, Nếu các đại thần không đồng ý, hắn còn có biện pháp giải quyết, nhưng nếu Tiêu Hoài không đồng ý, quả thật là hắn không có cách nào. Khả năng Tiêu Hoài không đồng ý không nhỏ, bởi vì phần lớn nam nhân đều không thích phu nhân của mình xuất đầu lộ diện.
Lúc này chợt nghe Tiêu Hoài nói: "Có một người vĩ đại giống như phu nhân, ta vô cùng kiêu ngạo, vì sao lại không đồng ý?"
Lý Cảnh Tập nghe lời này của hắn thì nhẹ nhõm thở dài một hơi, Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh vẫn cười hì hì, phụ thân nhà con bé luôn nhân cơ hội lấy lòng nượng.
Sắc trời không còn sớm nữa, Lý Cảnh Tập phải về cung, hắn đứng dậy cáo từ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Ngọc Châu. Đường Thư Nghi nhìn không chịu được, vội xua tay nói: "Ngọc Châu, con tiễn Cảnh Tập đi."
Tiêu Ngọc Châu cũng chẳng thẹn thùng, đứng dậy ra ngoài cùng Lý Cảnh Tập. Tiêu Hoài ngã người lên ghế, thở dài một tiếng: "Nữ nhi lớn khó giữ."
Bên ngoài, trong tay Lý Cảnh Tập cầm đèn lồ ng bước về phía trước cùng Tiêu Ngọc Châu, hai người tôi tớ đi theo ở phía xa xa.
"... Cái tên Triệu đại nhân kia nói nhiều quá, cứ ở trước mặt ta nói việc này không thể làm, việc kia không thể làm, coi ta giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy..."
"Sao ông ta lại làm thế? Ngươi là Hoàng đế chứ đâu phải con rối gỗ."
"Đúng thế, cho nên hắn nói ta vào tai trái ra tai phải, chờ sau này ta sẽ xử lý hắn."
Ở trước mặt Tiêu Ngọc Châu, Lý Cảnh Tập không còn cố kỵ chuyện gì nữa, kể cho con bé nghe hết những chuyện vui vẻ và những chuyện không mấy thích thú trong mấy ngày qua. Tiêu Ngọc Châu cũng chẳng kiêng kỵ điều gì, đáp lại như thể đang tán gẫu việc nhà vậy.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới cửa phủ, phải ra ngoài rồi. Cả hai người đều dừng cước bộ, Lý Cảnh Tập đưa đèn lồ ng trong tay cho hạ nhân cầm, từ trong tay áo hắn lấy ra một chiếc trâm cài, nhét vào trong tay Tiêu Ngọc Châu, nói có hơi thiếu tự nhiên: "Là do ta tự mình làm, cũng không phải quá tinh xảo, ngươi... ngươi cứ nhận lấy trước, sau này chắc chắn ta sẽ làm tốt hơn."
Nắm cây trâm cài trong tay, con bé nói: "Lát nữa ta sẽ làm cho ngươi một cái hà bao, nhưng mà nữ hồng của ta không được tốt lắm."
"Không có việc gì, chỉ cần là của ngươi làm, ta đều thích." Lý Cảnh Tập vội vàng nói.
Tiêu Ngọc Châu: "Được."
Trời đã sẩm tối, hai người còn nói thêm vài câu nữa rồi mới rời đi, Lý Cảnh Tập lên xe ngựa trở về Hoàng cung, Tiêu Ngọc Châu đi về sân viện của mình, bắt đầu tìm vải thuê hoa.
Bên kia, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đang ngồi tán gẫu về mấy chuyện trên triều đình: "Tân hoàng thượng vị, bọn cáo già này chắc sẽ không án binh bất động đâu nhỉ?"
Tiêu Hoài cười: "Phu nhân dạy ra một đứa nhỏ biết giả heo ăn thịt hổ, mấy ngày nay đám cáo già kia quan sát, thấy vị tân Hoàng này của chúng ta nhu thuận nghe lời, đang cố gắng dạy cho hắn "tri thức.", biến hắn trở thành một vị quân chủ mà bọn chúng vừa lòng."
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: "Vậy cũng phải chờ xem, đến lúc đó là ai nghe ai."
Tiêu Hoài đấm bóp bả vai cho nàng, nói: "Nàng yên tâm đi, tiểu tử kia rất thông minh, biết nên làm thế nào mà. Lại nói, không phải là có một vị Đế sư là nàng đây sao?"
Đường Thư Nghi cười: "Không nghĩ tới ta còn có thể lấy được một cái chức quan đấy."
"Đây là thứ phu nhân nên nhận được." Tiêu Hoài nghiêm túc nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT