Hoàng đế lau nước mắt nhìn Tiêu Khang Thịnh, bây giờ y cũng chỉ còn một người trung thành có thể dùng này. Y nói: "Ngươi nói."
"Hoàng thượng, không bằng… không bằng ngài cứ làm theo ý của Định Quốc Công đi.” Tiêu Khang Thịnh nhìn vào mắt Hoàng đế, thấp giọng nói: "Dù sao Thất hoàng tử cũng là nhi tử của người, cho dù có quá kế cho Tiêu Dao Vương cũng là nhi tử của ngài!"
Hoàng đế lau nước mắt không lên tiếng, Tiêu Khang Thịnh nói tiếp: "Nô tài xem tình thế hai ngày qua, Định Quốc công cũng không có ý định khống chế triều chính, Thất hoàng tử cũng rất thông minh. Các vị đại thần nội các rất hài lòng với Thất hoàng tử."
Hoàng đế hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe nói: "Tiểu thất bây giờ đang làm cái gì?"
"Nô tỳ nghe nói, đang nghe các vị đại thần nội các nghị sự." Tiêu Khang Thịnh trả lời.
Hoàng đế ngồi đó suy ngẫm, qua một lúc lâu mới nói: "Vậy ta sẽ đòi Tiểu Thất về. Dù sao Lục đệ cũng đã.... Lục đệ cũng sẽ không trách ta, ta đây là vì giang sơn Đại Càn."
Tiêu Khang Thịnh: ".... Hoàng thượng, nếu ngài làm như vậy, Thái phi sẽ đồng ý không? Thất hoàng tử sẽ đồng ý sao? Các đại thần sẽ nói gì?"
Hoàng đế: "Vậy tại sao bọn họ không nghĩ cho trẫm? Không nghĩ cho giang sơn Đại Càn? "
Tiêu Khang Thịnh quỳ ở đó không lên tiếng, hắn đã không có gì để nói. Mọi chuyện sao có thể đều theo ý muốn của ngài được? Nếu không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khốn quẩn này. Còn có Định Quốc Công, hắn tạo ra trận thế lớn như vậy, cũng cho hắn trút giận, hắn làm sao có thể rút quân?
Lúc này Hoàng đế lại nói: "Đòi Tiểu Thất về, ta hứa với Thái phi, đợi sau này Tiểu thất kế vị, bà ấy chính là Thái hoàng thái hậu. Về phần những đại thần kia… không cần để tâm đ ến bọn họ, trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn làm gì thì làm đấy. Về phần Tiểu Thất, nó khẳng định rất háo hức trở thành nhi tử của ta lần nữa."
Tiêu Khang Thịnh thở dài trong lòng, hỏi: "Định Quốc Công thì sao? Làm sao mới khiến Định Quốc Công rút quân?"
Hoàng đế ngồi đó tiếp tục suy ngẫm, nhưng đầu y lại bắt đầu đau nhức, trái tim đau nhói từng cơn. Che đầu, y cắn răng nói: "Hắn không phải chỉ sợ trẫm giết hắn sao? Vậy trẫm ban cho hắn kim bài miễn tử."
Tiêu Khang Thịnh không biết nên nói gì, hắn không biết liệu Định Quốc Công có thoả mãn với điều kiện như vậy không. Thật ra bây giờ xem ra, Định Quốc không có một chút ý tạo phản nào, đơn thuần là bị ép. Nhưng lời này hắn không thể nào nói ra.
"A… a..." Hoàng đế che đầu đau đớn kêu lên, y ngã xuống giường nói: "Thái y, gọi thái y."
Tiêu Khang Thịnh thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài, lớn tiếng quát: "Thái y, thái y."
Thái y đang đợi ở phòng bên cạnh, nghe thấy giọng nói của Tiêu Khang Thịnh, vội vàng chạy đến tẩm điện của Hoàng đế. Giờ khắc này Hoàng đế đang đau đớn lăn qua lăn lại trên giường, vài vị thái y vội vàng vây quanh y. Lăn lộn mồi hồi cuối cùng mới khiến Hoàng đế không còn đau đầu nữa, nhưng cả người yếu ớt đến mức không còn một chút sức lực.
Hoãn lại một lúc lâu, y nói, "Truyền Định Quốc Công."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Hoàng hậu và vài vị nương nương đứng dưới chân bậc thềm, Tiêu Ngọc Minh dựa vào cây cột, mặc dù lộ ra bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng không ai dám bỏ qua sự tồn tại của hắn.
"Nhị công tử." Tiêu Khang Thịnh đi đến bên người Tiêu Ngọc Minh, cung cung kính kính, sau đó mỉm cười nói: "Hoàng thượng nói muốn mời Định Quốc Công vào cung một chuyến."
Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn về phía tẩm điện, "Tình trạng của Hoàng thượng thế nào?"
Tiêu Khang Thịnh đáp: "Hoàng thượng đã tỉnh rồi, bệnh tình cũng đã ổn định."
“Ừm, ta phái người đi mời phụ thân ta." Tiêu Ngọc Minh nói.
"Làm phiền Nhị công tử rồi." Tiêu Khang Thịnh cúi đầu xuống nói.
Vẫy tay về phía bên cạnh, một binh sĩ tiến lại gần. Tiêu Ngọc Minh nói vài câu với hắn, binh sĩ nghe xong gật đầu, sau đó sải bước rời đi. Hoàng hậu thấy vậy muốn bước lên phía trước, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh nói: "Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng."
Tiêu Ngọc Minh nhìn nàng ta, ngữ điệu tuỳ tiện nói: "Nếu muốn gặp thì gặp đi, ta cũng không ngăn cản ngài."
Hoàng hậu: "......."
Trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, nàng ta sải bước lên bậc thềm, theo sau là Lương quý phi và các vị phi tần khác. Bước vào phòng, nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi ở đầu giường, tóc tai rối bù trên trán còn đeo một chiếc khăn, giống… nữ nhân ở cữ. Hoàng hậu và những người khác lúc đầu khẽ sững sờ, sau đó muốn cười. Chỉ có điều, bọn họ tất nhiên sẽ không cười.
Hoàng hậu bước nhanh đến bên cạnh Hoàng đế, dùng khăn tay lau nước mắt nói: "Hoàng thượng, ngài doạ chết thần thiếp rồi."
Các phi tần khác cũng dùng khăn tay che mắt bật khóc, Hoàng đế lại bắt đầu đau đầu. Y cau mày nói: "Được rồi, để trẫm yên lặng một lát, Lương quý phi ở lại, các ngươi đều trở về đi."
Hoàng hậu lại sững sờ, sau đó niết chặt khăn tay nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có rất nhiều chuyện muốn nói với ngài."
Hoàng đế biết nàng ta định nói gì, chẳng qua là muốn lập tức lập Tam hoàng tử làm thái tử. Nhưng mà, chưa nói đến việc dáng vẻ kia của Tam hoàng tử thực sự không thể so sánh với Tiểu Thất, cho dù hắn ta có thể so với Tiểu Thất, Hoàng hậu có thể giải quyết Tiêu Hoài sao?
"Trẫm biết ngươi muốn nói gì, khi nào lại nói." Hoàng đế nói.
Nước mắt của Hoàng hậu càng chảy nhiều hơn, "Hoàng thượng, tình huống hiện tại, ngài phải nghĩ cách!"
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt, y phất phất tay để cho những người khác ra ngoài, để lại một mình Hoàng hậu, "Hoàng hậu ngươi và Ngô gia không phải rất có bản lĩnh sao, bảo trẫm nghĩ biện pháp gì? Nếu như các ngươi có thể giải quyết Tiêu Hoài, trẫm lập tức phong Tam hoàng tử làm thái tử."
Hoàng hậu: "...... Là thần thiếp bất tài, nhưng cứ nhìn Tiêu Hoài đắc ý như vậy sao?"
Hoàng đế không nói gì nhìn nàng ta, bây giờ không để Tiêu Hoài đắc ý thì còn có thể làm gì nữa? Ngươi có cách nào g iết chết hắn không?
Hoàng hậu đương nhiên biết ý của Hoàng đế, nhưng nàng ta không cam lòng! Đúng lúc này, lại nghe Hoàng đế nói: "Cho dù sau này ai kế vị, ngươi đều là Thái hậu, ngươi còn gì không nguyện ý?"
Hoàng hậu muốn nói đương nhiên là không nguyện ý, Tam hoàng tử hèn nhát, hơn nữa nàng ta là mẫu thân trên danh nghĩa của Tam hoàng tử, nếu Tam hoàng tử kế vị, sau này nàng ta sẽ có càng nhiều quyền lực hơn.
"Trẫm rất đau đầu, ngươi trở về trước đi." Hoàng đế lại bắt đầu đuổi người, Hoàng hậu chỉ có thể căm hận rời đi.
540
Hoàng hậu với vẻ mặt không vui rời đi, ra đến bên ngoài vẫn còn thấy Tiêu Ngọc Minh đang cà lơ phất phơ đứng đó thì nghiến chặt răng. Nếu không phải Tiêu Hoài nhúng tay vào, Tam hoàng tử nhất định sẽ là vị quân chủ tiếp theo.
Tiêu Ngọc Minh cảm nhận được sự căm hận của Hoàng hậu đối với mình, hắn nhe răng cười với Hoàng hậu. Ngươi hận ta thì có thể làm gì, có bản lĩnh thì đến giết ta đi!
Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, nàng ta ưỡn thẳng lưng rồi sải bước rời đi. Tiêu Ngọc Minh tiếp tục cà lơ phất phơ đứng dưới hành lang.
Trong tẩm điện của Hoàng đế, Lương quý phi ngồi trên giường xoa đầu cho Hoàng đế, vẻ mặt đầy đau khổ, miệng nói: "Thần thiếp không sợ Định Quốc Công trả thù, sau này thần thiếp ở đây hầu hạ ngài, ngài ở đây một mình, thần thiếp lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được."
Hoàng đế vỗ vỗ cánh tay nàng ta, thở dài: "Trẫm biết tâm ý của nàng đối với trẫm, chỉ là bây giờ nàng vẫn đừng nên đối mặt với Tiêu Hoài, tất cả đợi trẫm giải quyết xong rồi lại nói."
"Thần thiếp là vì Hoàng thượng ngài phải chịu oan ức, hức hức...."
Lương quý phi khóc lên, Hoàng đế nghe lời nàng ta xong cũng cảm thấy mình rất oan ức, thậm chí đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên, "Trẫm là quân chủ của một nước, có gì mà chịu oan ức, vì Đại Càn trẫm có thể nhịn."
Lương quý phi dùng khăn tay lau nước mắt, sau đó Tiêu Khang Thịnh bước nhanh vào, cúi người xuống nói: "Hoàng thượng, Định Quốc Công đang đến."
Hoàng đế ngồi thẳng dậy, cố gắng vực dậy tinh thần, nói với Lương quý phi: "Ái phi nàng trở về trước đi."
Lương quý phi gật đầu, duỗi tay gỡ khăn trên đầu Hoàng đế xuống, miệng nói: "Hoàng thượng ngài là quân chủ của một nước, hắn là thần tử của ngài, quân bảo thần chết thần không thể không chết."
Hoàng đế liếc nhìn chiếc khăn trong tay nàng ta, gật đầu: "Trẫm biết, nàng trở về trước đi."
Lương quý phi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Hoài đang đứng ở cửa. Nàng ta dương cằm lên nhìn Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công thật sự càng ngày càng oai phong."
Tiêu Hoài nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta một cái, "Quý phi nương nương diễn kịch càng ngày càng thật."
Biểu cảm trên mặt Lương quý phi hơi thay đổi, sau đó hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Tiêu Hoài sắc mặt không thay đổi bước vào tẩm điện, đi đến bên giường Hoàng đế, hắn không hành lễ, mà lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường.
"Tiêu Hoài, ngươi to gan." Mặc dù Hoàng đế biết mình đang ở trong thế bị động, nhưng nhìn thấy Tiêu Hoài không để Hoàng đế là y vào trong mắt, vẫn tức đến mức muốn nổi trận lôi đình.
Tiêu Hoài hạ mắt xuống chỉnh lại y phục của mình, nói: "Chuyện to gan hơn nữa ta cũng đã làm rồi, không thiếu một chút này."
"Ngươi... Ngươi là loạn......"
"Hoàng thượng, ngài uống chút trà đi."
Lúc này Tiêu Khang Thịnh đi tới, đặt một chén trà vào tay Hoàng đế. Hoàng đế hít sâu một hơi rồi nhấp một ngụm trà, sau đó lại đưa chén trà cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh cầm lấy chén trà, hành lễ với Hoàng đế và Tiêu Hoài rồi rời đi.
"Hoàng thượng gọi ta đến làm gì?" Tiêu Hoài hỏi.
Hoàng đế nhắm mắt lại, đè nén cơn giận trong lòng, nói: "Làm thế nào ngươi mới rút quân?"
Tiêu Hoài nhìn y, mỉm cười: "Ngươi cảm thấy sao?"
Hoàng đế siết chặt nắm đấm, "Trẫm ban cho ngươi kim bài miễn tử, họ Tiêu gia các ngươi thịnh vượng không suy."
"Nếu phụ thân ta và ta không liều mạng trên chiến trường, Tiêu gia ta tất nhiên sẽ thịnh vượng không suy." Tiêu Hoài nói.
Hoàng đế nghẹn đến mức không nói nên lời, qua một lúc sau y nói: "Trẫm biết ngươi và phụ thân của ngươi vì Đại Càn mà lập nhiều chiến công hiển hách."
"Nhưng ngươi lại đối đãi với những công thần có chiến công hiển hách như thế nào?" Tiêu Hoài hỏi.
Hoàng đế không nói nên lời, dừng một chút, y nói: "Trẫm biết, lúc trước đã làm một số chuyện không đúng, trẫm sẽ cố gắng đền bù cho ngươi, không phải ngươi muốn để Tiểu Thất kế thừa Hoàng vị của trẫm sao? Trẫm đồng ý."
Tiêu Hoài cười như không cười nhìn y: "Nếu không đưa Hoàng vị cho Khang thân vương, chẳng lẽ đưa cho Tam nhi tử ngu ngốc của ngươi sao? Nếu như giang sơn của Lý gia ngươi bị phá huỷ trong tay hắn, sau khi ngươi chết làm sao ăn nói với tiên hoàng?"
Hoàng đế: "........."
"Là vua của một nước, đến đạo lý tiện nghi không thể bị ngươi một người chiếm cũng không hiểu, giang sơn Lý gia ngươi không bị huỷ hoại trong tay ngươi, cũng coi như là may mắn." Tiêu Hoài lại nói.
"Khụ khụ khụ...."
Hoàng đế bắt đầu ho khan, Tiêu Khang Thịnh đang canh giữ cửa muốn vào phục vụ, nhưng lại bị Tiêu Hoài liếc mắt một cái rồi liền dừng bước chân lại.
"Ngươi… khụ khụ khụ… Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hoàng đế đỏ mắt hỏi Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài nhẹ nhàng nhìn y, nói: "Tự chiếu nhận tội, tự phế chính mình."
"Ngươi mơ tưởng." Hoàng đế run rẩy, chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Ta đã như thế này rồi, ngươi không thể buông tha cho ta sao? Mặc dù ta muốn giết ngươi, nhưng ta cũng không giết ngươi!"
"Là ngươi không giết được ta." Tiêu Hoài đứng lên, tiến lên hai bước, nghiêng người về phía trước nhìn Hoàng đế nói: "Tội nghiệt ngươi làm không chỉ là muốn giết ta, lục đệ của ngươi Tiêu Dao Vương chết như thế nào?"
Hoàng đế trừng to mắt, kinh hãi nhìn Tiêu Hoài: "Ngươi.... Ngươi nói nhảm, Lục đệ không phải ta giết, hắn tự ngã xuống vách núi mà chết. Ngươi vu khống trẫm."
"Lời này ngươi tin sao?"
Ánh mắt Tiêu Hoài nhìn chằm chằm vào y, làm y sợ đến mức bất giác co rụt người lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT