Quận chúa hoàng gia muốn xử lý gia quyến của một ngũ phẩm quan gia chẳng qua cũng chỉ là một chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ cần một tội xúc phạm hoàng gia là có thể lấy đi tính mạng của nàng ta.
Khi nghe thấy lời này của hắn, Giai Ninh quận chúa vô cùng sửng sốt, sau đó cười nói: "Thế tử nói phải."
Mà lúc nào Tào thị đã sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, nàng ta không nghĩ tới một Định Quốc Công thế tử đẹp như tranh vẽ lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy, mở miệng đã muốn lấy mạng người.
"Các ngươi không thể!" Tào thị kinh hoàng nói. "Đoan thân vương sẽ không đồng ý."
"Cho dù phụ vương của ta không đồng ý, hiện tại ta đánh chết ngươi, ông ấy có năng lực làm gì được ta?" Giai Ninh quận chúa nói.
"Chuyện này..."
Tào thị phủ phục trên mặt đất, cung kính dập đầu với Giai Ninh quận chúa: "Cầu xin quận chúa tha cho ta một mạng."
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Ngày mùng một đó, tại sao ngươi lại hẹn phụ vương ta ra ngoài? Ngươi không biết ngày hôm ấy thế tử muốn đến chúc tết phụ vương ta sao?"
Cả người Tào thị run rẩy: "Ta... Ta không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là đúng lúc ngày hôm đó ta có thể ra cửa gặp vương gia, vậy nên mới... mới hẹn vương gia ra ngoài."
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng ta và thế tử tin lời này của ngươi sao?"
Tào thị quỳ gối không nói, Giai Ninh quận chúa càng thêm xác nhận, sau lưng nàng ta hẳn là có người sai bảo: "Đầu năm mới không nên thấy máu, mạng của ngươi ta cũng không cần."
Nàng quay đầu nói với Xuân Khê: "Đi tới Nhậm phủ một chuyến, nói ngày mai ta muốn gặp Nhậm lão phu nhân."
"Vâng." Xuân Khê xoay người đi ra ngoài, Tào thị vội vàng bắt lấy ống quần của nàng ấy, không cho Xuân Khê rời đi, miệng không ngừng nói. "Ta nói, ta nói."
"Vậy nói đi." Giai Ninh quận chúa nói.
"Vâng... Mạnh Tú Trân sai ta... Sai ta làm như vậy." Tào thị nói.
"Mạnh Tú Trân."
Giai Ninh quận chúa lẩm nhẩm cái tên này, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không biết người này là ai. Tiêu Ngọc Thần ở bên cạnh cũng suy nghĩ, chợt nhớ tới Mạnh Tú Trân hình như là phu nhân của cữu cữu nhị hoàng tử - Lương Kiện An, à, phải nói là tiền phu nhân. Trước khi Lương Kiện An bị xử tử, Mạnh Tú Trân đã hòa ly với Lương Kiện An.
Tiêu Ngọc Thần khẽ nghiêng người, hắn thấp giọng nói với Giai Ninh quận chúa Mạnh Tú Trân là ai, sau đó trên mặt hắn có vẻ mất tự nhiên. Việc Lương Kiện An bị xử tử có quan hệ khá lớn tới Định Quốc Công phủ bọn họ, ân oán giữa nhà bọn họ với Lương Kiện An bắt nguồn từ việc Lương Kiện An tới ngõ hoa mai bắt người, tra xét Liễu Bích Cầm.
Hầu như cả kinh thành đều biết đến sự kiện này, nghĩ rằng sau này Giai Ninh quận chúa tới kinh thành cũng sẽ nghe thấy chuyện này, nên hắn kể hết mọi chuyện giữa hắn và Liễu Bích Cầm, không biết Giai Ninh nàng ấy nghĩ như thế nào.
Mà sau khi Giai Ninh quận chúa nghe xong lời hắn nói, trên mặt có chút sửng sốt. Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt Tiêu Ngọc Thần, nàng ấy cũng đoán được nguyên nhân, chẳng qua nàng ấy giả bộ như không thấy thôi. Nàng ấy nhìn Tào thị, nói: "Vậy lúc đó Mạnh Tú Trân biết chuyện giữa ngươi và phụ vương của ta sao?"
Chuyện như thế này mà còn để cho người khác biết, chỉ có thể nói bọn họ quá ngông cuồng.
"Ta... Chuyện giữa ta và vương gia là do Mạnh Tú Trân giật dây." Tào thị nói.
Giai Ninh quận chúa: "..."
Tiêu Ngọc Thần: "..."
Chỉ có thể nói do bọn họ tuổi còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện trên đời nên hiểu biết còn rất ít. Hôm nay nghe được chuyện này, thật sự thay đổi toàn bộ nhận thức của bọn họ từ trước đến giờ.
"Nàng ta... Sao nàng ta lại giới thiệu hai người với nhau?" Giai Ninh quận chúa hỏi, nàng ấy thật sự tò mò muốn chết. Tuy Mạnh Tú Trân kia sống một mình, nhưng tài sản trong tay không ít, vì sao phải làm loại chuyện như thế này chứ!
Tào thị đỏ mặt, cúi đầu không nói, chỉ nghe âm thanh "ba" một tiếng, chén trà trong tay Giai Ninh quận chúa đặt mạnh lên bàn, âm thanh có chút nặng nề. Dây thần kinh của Tào thị căng chặt, cuối cùng cắn răng nói hết toàn bộ những chuyện bên trong.
Vận mệnh hiện tại của nàng ta đang nằm trong tay của người khác rồi.
Tuy rằng Tào thị và Mạnh Tú Trân hơn kém nhau vài tuổi, nhưng lúc còn là khuê các, quan hệ giữa hai người không tồi. Sau này tuy cả hai đã gả cho người nhưng vẫn thường lui tới với nhau. Sau này Mạnh Tú Trân hòa ly rồi sống một mình, mà cuộc sống của Tào thị cũng không được viên mãn, vậy nên quan hệ giữa hai người lại càng thêm khăng khít.
Mạnh Tú Trân sống một mình, trong tay có không ít đồ cưới, tính nàng ta lại là người chỉ cần để mình sống tốt, sống chết của những người còn lại, nàng ta không quan tâm. dần dần nàng ta cũng buông xuống chuyện lúc trước. Tới sau này, nàng ta thông đồng cùng với nhị lão gia Bình Dương Hầu phủ Phan Bân.
Tuy rằng Phan Bân đã hơn bốn mươi tuổi nhưng cũng là một tay quần là áo lụa có tiếng, tính tình rất hợp với Đoan thân vương, hai người thường xuyên đi chung với nhau.
Vậy nên không bao lâu sau, Đoan thân vương đã phát hiện chuyện tình giữa Phan Bân và Mạnh Tú Trân, nhưng hắn ta cũng không quá để ý, chẳng qua cũng chỉ là chuyện tình cảm của nam nhân thôi.
Sau đó có một lần, Phan Bân gặp được Tào thị, thấy dáng vẻ nàng ta có vài phần tương tự với Đoan thân vương phi trước kia. Có một đoạn thời gian, ở trước mặt hắn, Đoan thân vương thường có nhắc đến thê tử trước vài câu, đại ý là cảm thấy có lỗi với nàng ấy, biểu tình có chút nhớ nhung thê tử.
Hắn lại biết Tào thị sống ở nhà cũng không được như ý, nên đã nổi lên tâm tư giới thiệu Tào thị cho Đoan thân vương. Phan Bân nói ý tưởng này của mình cho Mạnh Tú Trân biết, con người Mạnh Tú Trân chỉ để ý đến chuyện mình có sống thoải mái hay không, còn lại đều không thèm để ý, nàng ta cảm thấy Tào thị sống ở Nhậm gia không được tốt, Nhậm Kiến Thụ có lỗi với Tào thị, nàng ta lén mai mối người khác cho Tào thị khuây khỏa cũng không sai.
Sau đó nàng ta tìm một cơ hội cho Tào thị và Đoan thân vương gặp mặt, tiếp theo đó hai người cấu kết qua lại với nhau, mà Mạnh Tú Trân lại có thù oán với Đường Thư Nghi, sau này Giai Ninh quận chúa định thân với Tiêu Ngọc Thần, nàng ta muốn đứng giữa gây khó dễ, không muốn để Đường Thư Nghi sống thoải mái.
Mùng một năm mới, nàng ta bảo Tào thị hẹn Đoan thân vương ra ngoài là vì không muốn cho Định Quốc Công phủ mặt mũi, coi như là mũi tên đầu tiên nàng ta bắ n ra, nhưng không nghĩ tới, không những chuyện không thành mà còn bị bại lộ.
506
Nghe Tào thị nói hết tất cả mọi chuyện, đừng nói là Giai Ninh quận chúa, ngay cả Tiêu Ngọc Thần cũng cảm thấy hôm nay quả thật là được mở rộng kiến thức.
Người trong Định Quốc Công phủ không nhiều, cho dù là trước đây hay hiện tại thì quan hệ giữa Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi đều vô cùng khăng khít, vậy nên trong phủ chưa bao giờ có những chuyện hoang đường như thế này. Kết giao trò chuyện cùng bằng hữu cũng giống mình, nên cơ bản sẽ không nói đến những chuyện yêu đương bất chính khiến người người khinh thường như thế.
Nhưng tính xấu của Mạnh Tú Trân kia quả thật vẫn không đổi, vốn Lương Kiện An và nhị hoàng tử đều đã chết, nàng ta cũng đã hòa ly với Lương Kiện An, coi như ân oán giữa nàng ta và Định Quốc Công phủ đã xong. Không nghĩ tới nàng ta vẫn âm thầm ra tay làm loại chuyện như thế này, thật sự chẳng có chút lợi ích đáng nói nào đối với nàng ta, đúng là ăn no rảnh rỗi mà.
"Thế tử, chàng nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?" Giai Ninh quận chúa hỏi Tiêu Ngọc Thần, chuyện này liên quan đến ân oán cũ của Định Quốc Công phủ, một mình nàng ấy quyết định cũng không tốt.
Tiêu Ngọc Thần nhìn Tào thị khóc lóc, nước mắt tuôn trào đang quỳ trên mặt đất, nói: "Tào thị này nàng tự xử lý là được, về phần Mạnh Tú Trân... Đợi sau khi ta hồi phủ sẽ thương nghị rồi mới quyết định được."
Một Mạnh Tú Trân thì không tính là gì, nhưng chuyện của nàng ta lại liên lụy đến không ít người. Đầu tiên là Mạnh gia, sau đó là Lương quý phi, lại thêm người mà Mạnh Tú Trân thông đồng Phan Bân của Bình Dương Hầu phủ, khắp nơi đều cần cân nhắc.
Giai Ninh quận chúa cũng suy nghĩ những chuyện đan xen trong đó, nàng nhìn xuống chỗ Tào thị, nói: "Đối với ngươi, ta chỉ có một yêu cầu, cắt đứt quan hệ với phụ vương của ta. Ngươi cũng đừng nói là phụ vương ta tìm ngượi nên ngươi không có cách nào. Ngươi cứ trốn trong phủ không ra khỏi cửa, chẳng lẽ ông ấy còn có thể vào phủ của ngươi tìm ngươi sao?"
Đương nhiên nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua chỗ của Đoan thân vương bên kia.
Tào thị không dám cãi lời: "Vâng, thần phụ nhất định sẽ không lui tới chỗ vương gia nữa, về sau cửa lớn không ra một bước."
"Ngươi đi đi." Giai Ninh quận chúa nói.
Một tay Tào thị chống người đứng dậy, nhưng do đã quỳ một thời gian khá dài nên không đứng vững, lại người xuống. Hạnh Nhân đưa mắt nhìn Giai Ninh quận chúa một cái, thấy sắc mặt nàng ấy vẫn bình tĩnh, nàng ta lập tức chạy qua đỡ Tào thị đứng dậy.
"Tạ ơn quận chúa bỏ qua cho thần phụ." Tào thị hành lễ với Giai Ninh quận chúa. "Bây giờ thần phụ trở về, sau này sẽ không ra khỏi cửa nữa."
Giai Ninh quận chúa phất tay, Tào thị được Hạnh Nhân đỡ đi ra khỏi cửa. Lúc này, Xuân Khê cũng rất có mắt mà đi ra khỏi phòng, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại hai người Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa.
Trong lòng Tiêu Ngọc Thần đang suy nghĩ không biết có nên giải thích với Giai Ninh quận chúa về chuyện của Liễu Bích Cầm không, nhưng nếu phải giải thích thì hắn cũng không biết phải nói thế nào, mà lúc này bởi vì chuyện xấu trong nhà mình mà Giai Ninh quận chúa cũng đang thấy xấu hổ, đồng thời nàng ấy có chút lo lắng, sợ phu thê Định Quốc Công sẽ bất mãn với nàng ấy vì chuyện này.
Tuy là nếu cửa hôn nhân này thật sự không thể tiếp tục được, nàng ấy có thể nghĩ biện pháp để từ hôn. Nhưng nàng ấy cũng không thể không thừa nhận mối hôn nhân này rất tốt, nàng ấy cũng không muốn ở giữa phát sinh biến cố gì.
Trong lòng hai người đều có chuyện, nhất thời không khí trong lòng có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Tiêu Ngọc Thần mở miệng trước. Hắn nghiêng người nhìn Giai Ninh quận chúa, ánh mặt hạ xuống, nói: "Ta.. Lúc trước ta và Liễu... Liễu tiểu thư."
Mặc dù đã nghĩ tới việc phải nói như thế nào, nhưng lúc chân chính mở miệng, hắn vẫn không biết phải giải thích ra sao. Quả thật lúc trước hắn từng yêu sâu đậm Liễu Bích Cầm, nhưng trong lúc đó bọn họ đều chưa từng làm một chuyện thân mật nào với nhau cả.
Nhưng phải nói như thế nào đây?
Giai Ninh quận chúa không nghĩ hắn sẽ nói chuyện này, nàng có để ý đến Liễu Bích Cầm không? Quả thật là có một chút, vị hôn phu của mình từng hết lòng che chở cho một nữ tử, mạo hiểm giấu đối phương đi, từ đó có thể thấy được tình sâu nghĩa nặng như thế nào.
Nhưng đây đã là chuyện quá khứ, nàng ấy để ý cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến mình tăng thêm phiền não mà thôi. Nàng ấy chưa từng thích một người đến mức chết đi sống lại, và cũng không muốn bản thân như vậy. Nàng chỉ nghĩ đến việc tìm một người bình thường, sống một cuộc sống hòa thuận.
"Chuyện quá khứ thế tử không cần nhắc đến, quá khứ là quá khứ, về sau chúng ta không cần nói đến nữa." Nàng ấy nói.
Tiêu Ngọc Thần thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Được, về sau sẽ không nhắc lại."
Hắn thật sự vô cùng may mắn mới gặp được một Giai Ninh quận chúa phóng khoáng như thế.
"Phụ vương ta lại làm ra chuyện chuyện xấu như thế này, thật sự khiến thế tử chê cười rồi." Giai Ninh quận chúa lại nói.
"Không có." Tiêu Ngọc Thần vội vàng nói. "Nàng không cần phải khách khí với ta, phụ vương nàng là phụ vương nàng, còn nàng là nàng. Hơn nữa nàng cũng không cần lo lắng đến thái độ của phụ mẫu nhà ta, mẫu thân ta thật sự rất thích nàng."
Giai Ninh quận lúc này cũng yên tâm, nàng ấy cười nói: "Chàng trở về nói với Quốc công phu nhân, hôm sau ta sẽ đến quý phủ chúc tết bà ấy."
"Được."
Hai người còn nói chuyện thêm một hồi nữa rồi Tiêu Ngọc Thần mới đi tìm bằng hữu của hắn để tiếp tục thưởng trà, còn Giai Ninh quận chúa thì quay về phủ Đoan thân vương.
Tào thị mệt mỏi tựa vào thành xe, nghĩ nhân sinh cũng đã trôi qua nửa đời, nàng ta xuất thân là một quý nữ, từ nhỏ đã sống trong ngàn kiều trăm sủng, nếu gặp được một đức lang quân, nàng ta sẽ có một cuộc đời vô cùng hoàn mỹ. Tất cả những bất hạnh này đều bắt đầu kể từ ngày nàng ta coi trọng Nhậm Kiến Thụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT