493

Ba huynh muội thấy hai người thì thầm to nhỏ, trên mặt đều treo nụ cười rạng rỡ, cuối cùng cũng không phải lo lắng cho hai người họ nữa rồi. Chỉ là bọn họ vẫn luôn thắc mắc, trước kia cha bọn họ đã phạm phải lỗi sai gì?

Cả nhà náo nhiệt, vui vẻ hoà thuận ăn xong bữa tối, lại cùng nhau đánh mã điếu. Ba huynh muội ngồi một bên, Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi ngồi một bên. Ba huynh muội cũng không có ý kiến gì, phụ mẫu vừa hoà giải, mật ngọt một chút cũng là chuyện bình thường.

Chơi vài ván, Tiêu Ngọc Châu thua nhiều nhất, con bé không vui, bĩu môi nhìn Tiêu Hoài. Tiêu Hoài thấy vậy lập tức nói: "Con thua bao nhiêu, ngày mai cha bồi thường cho con gấp đôi."

Tiêu Ngọc Châu vui vẻ, cười khúc khích. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy nói: "Cha, con thì sao, con cũng thua."

Tiêu Hoài trừng mắt nhìn hắn: "Thua thì tự lấy bạc của con."

Tiêu Ngọc Minh: "......"

Đường Thư Nghi bọn họ cười ha ha.

Trời tối dần, lại đánh vài ván nữa liền kết thúc. Ba huynh muội đều trở về viện của mình nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cũng về tẩm thất, lấy y phục rồi vào tịnh phòng tắm rửa, tách nhau ra tắm. Tiêu Hoài muốn tắm cùng nhau, nhưng lại bị Đường Thư Nghi từ chối, tắm uyên ương gì đó, thỉnh thoảng làm một lần là được rồi.

"Phu thê tân hôn" nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi tối tất nhiên sẽ quấn quýt lấy nhau. Phu thê hai người tắm rửa xong quay về tẩm thất, liền rất tự nhiên cùng nhau ngã xuống giường.

Mà vào lúc này, ở một góc nào đó trên bức tường cao vây quanh phủ Định Quốc Công, một hắc y nhân đeo mặt nạ đứng đó. Ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm vào phủ Định Quốc Công, cảm thấy đã đến canh giờ, hắn ta chậm rãi đi đến bên tường, hai ba động tác liền trèo lên trên, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, chui vào phía trong bức tường.

Hắn ta đã xem qua bản đồ địa hình của phủ Định Quốc Công, cũng biết từ khi Định Quốc Công hồi Kinh vẫn luôn sống ở thư phòng. Mà vị trí hiện tại của hắn ta là viện bên cạnh thư phòng Định Quốc Công.

Từ từ đứng thẳng đi đến cổng vòm nơi hai viện giao nhau, bước vào.....

Mà giờ khắc này, tuỳ tùng của Tiêu Hoài là Vu Dũng Chí đang đứng bên ngoài Thế An Uyển, có chút tiến thoái lưỡng nan. Hắn thấp giọng hỏi Thuý Trúc: "Chủ soái và phu nhân thật sự vừa tắm xong liền về phòng?"

"Đúng vậy, tắm xong chưa đến một khắc, huynh có chuyện gì sao?" Thuý Trúc hỏi.

Vu Dũng Chí gật đầu: "Chuyện rất quan trọng."

Thuý Trúc liếc nhìn hướng tẩm thất, "Nếu huynh có chuyện gấp, tự mình đi gọi Quốc Công gia đi."

Dù sao nàng ấy cũng sẽ không đi, biết rõ giờ mà bẩm báo thì chủ tử nhất định sẽ tức giận.

Vu Dũng Chí cũng liếc nhìn về hướng tẩm thất, sau đó hít sâu một hơi rồi đi tới, không dám đến quá gần, hắn đứng cách cửa sổ hơn hai mét rồi hét lên: "Chủ soái."

"Phu thê tân hôn" trong phòng đang hứng thú, một tiếng hét này của Vu Dũng Chí, có thể tưởng tượng được làm người mất hứng đến nhường nào. Tiêu Hoài ôm lấy người đang ướt đẫm mồ hôi, vùi mặt vào ngực nàng thở hổn hển, Đường Thư Nghi cũng ôm hắn thở hổn hển.

Một lúc sau, Tiêu Hoài nói: "Có chuyện gì?"

Hắn biết nếu không xảy ra chuyện lớn, Vu Dũng Chí sẽ không gọi hắn vào lúc này.

Vu Dũng Chí không nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của hắn, thở phào nhẹ nhõm lập tức nói: "Có thích khách vào phủ, đang ở thư phòng."

Tiêu Hoài nghe xong, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, hắn nói: "Ngươi đi ổn định trước đi, ta lập tức qua đó."

"Vâng."

Vu Dũng Chí lập tức rời đi, lúc này Tiêu Hoài cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi của Đường Thư Nghi, nói: "Nàng nghỉ ngơi, ta đi giải quyết một chút việc."

Đường Thư Nghi ngồi dậy cùng hắn, "Có thể là ai?"

Tiêu Hoài nhanh chóng mặc y phục vào, hừ lạnh một tiếng: "Ngoài Lý Thành Ý ra thì còn có ai nữa."

Vẻ mặt Đường Thư Nghi mang theo lo lắng, Tiêu Hoài thấy vậy khẽ vuốt ve tóc mai của nàng, nói: "Đừng lo lắng, y không muốn vui vẻ ăn Tết, ta thành toàn cho y."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta không sao, chàng mau đi đi."

Tiêu Hoài lại ôm lấy nàng, sau đó vừa khoác ngoại bào vừa đi ra ngoài. Một tùy tùng khác của hắn đã đợi sẵn ở bên ngoài, hai người họ cùng nhau sải bước đi về tiền viện.

Đến viện tử cách thư phòng không xa, Tiêu Hoài thấp giọng hỏi Vu Dũng Chí: "Tình hình bây giờ thế nào?"

Vu Dũng Chí đáp: "Nô tài phái người vẫn luôn tuần tra trong viện, hắn ta không có cơ hội ra tay, bây giờ đang đợi thời cơ."

"Ở đâu?" Tiêu Hoài hỏi.

Vu Dũng Chí: "Nóc sương phòng phía Đông."

Lúc trước buổi tối Tiêu Hoài ngủ ở sương phòng phía Đông, xem ra thám tử của Hoàng đế vẫn thăm dò được một số tin tức.

"Đi thôi."

Tiêu Hoài nói rồi sải bước đi về phía viện thư phòng, sau khi bước vào, hắn đứng ở giữa sân, nhìn về nóc sương phòng phía Đông, sau đó hét lớn một tiếng: "Cút xuống đây!"

Chương Nguyên đang trốn trên nóc nhà nghe thấy tiếng hét này thì giật mình, hắn ta nhìn trái nhìn phải, liền thấy cách đó không xa có vài người đang đứng trên nóc nhà, hắn ta đã bị bao vây. Nhắm mắt lại, hắn ta biết hôm nay mình sẽ mất mạng ở chỗ này.

Đứng lên, hắn ta nhảy xuống, sau đó chắp tay về phía Tiêu Hoài, "Định Quốc Công."

Tiêu Hoài duỗi tay sang một bên, Vu Dũng Chí lập tức đưa Yển Nguyệt trường đao qua, đồng thời thắp một ngọn nến cho vị thích khách này. Chủ soái nhà hắn làm được nửa chuyện lại bị gọi ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết hoả khí lớn thế nào.

Giờ khắc này Tiêu Hoài quả thực đang tức giận không thôi, bởi vì trở thành Tiêu Hoài, hắn vốn định từ từ mưu tính, nhưng không ngờ Hoàng đế lại từng bước từng bước ép sát, hôm nay lại phái sát thủ tới làm hắn nhớ đến cái chết của chính mình.

Khi đó, hắn tận mắt chứng kiến người của Hoàng đế chặt xác mình từng chút từng chút một, mối hận này ngút tận trời xanh.

Hắn vung trường đao chém về phía Chương Nguyên, Chương Nguyên vội vàng vung trường kiếm nghênh đón. Đương một tiếng, Chương Nguyên chỉ cảm thấy tay mình bị chấn động đến mức vừa tê dại lại đau đớn. Nhưng hắn ta còn chưa kịp hoãn lại, nhát đao thứ hai của Tiêu Hoài đã chém xuống, hắn ta vội vàng né tránh....

Chương Nguyên ngay từ đầu đã không phải là đối thủ của Tiêu Hoài, chưa kể Tiêu Hoài lúc này đang trong cơn cuồng giận, không đến mấy chiêu hắn ta liền bị Tiêu Hoài một đao chém vào cổ, cả đầu bị chém xuống dưới, lăn lông lốc về phía xa.

494

Đầu Chương Nguyên bị chém đứt, máu tươi phun ra như vòi nước. Tiêu Hoài ở gần hắn nhất, máu bắn tung tóe lên khắp người khắp mặt hắn.

Nhưng Tiêu Hoài không quan tâm, hắn liếc nhìn đầu Chương Nguyên lăn xa vài mét, nói: "Ngày mai treo thi thể và đầu lâu của hắn ta lên cổng thành, nói với bên ngoài, có kẻ xấu phái thích khách tới giết bổn Quốc Công, bổn Quốc Công treo đầu thích khách lên tường thành, biểu thị răn đe."

"Vâng." Vu Dũng Chí và Hướng Vinh vội vàng nói. Họ biết, lần này chủ soái của bọn họ thực sự đã tức giận

Lúc này lại nghe thấy Tiêu Hoài nói: "Theo ta ra khỏi thành."

Vừa nói hắn vừa đi ra ngoài, Hướng Vinh và Vu Dũng Chí vội vàng đi theo. Hướng Vinh cũng đưa khăn tay cho hắn, Tiêu Hoài nhận lấy, lau máu trên mặt nói: "Phái người nói với phu nhân một tiếng, có chuyện ra ngoài thanh, bảo phu nhân yên tâm nghỉ ngơi."

"Vâng."

Vu Dũng Chí vội vàng ra lệnh cho một binh sĩ, đến hậu viện bẩm báo với Đường Thư Nghi, hắn lại chạy nhanh đuổi kịp Tiêu Hoài. Đến cổng phủ ba người lên ngựa, thúc ngựa về phía cổng thành.

Đến cổng thành, thị vệ canh cổng muốn tiến lên ngăn cản bọn họ, nhưng còn chưa kịp bắt đầu hành động, đã nghe thấy một giọng nói: "Định Quốc Công đuổi theo thích khách, mau mở cổng thành."

Thị vệ cổng thành nhìn kỹ thì thấy quả nhiên là Định Quốc Công, vội vàng mở cổng thành, nhìn ba con ngựa điên cuồng đi qua mới đóng cổng thành lại.

......

Đường Thư Nghi sau khi thấy Tiêu Hoài đi cũng đến tịnh thất tắm rửa sơ qua. Sau khi trở về thấy Tiêu Hoài còn chưa trở về, có chút lo lắng. Lúc này, Thuý Trúc đi tới báo cáo: "Có binh sĩ ở tiền viện đến nói, Quốc Công gia ra khỏi thành, bảo ngài yên tâm nghỉ ngơi."

"Thích khách thì sao?" Đường Thư Nghi hỏi.

Thuý Trúc: "Thích khách đã bị Quốc Công gia hạ gục."

Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lên giường nghỉ ngơi, nhưng có thế nào cũng không ngủ được. Nàng dứt khoát không ngủ nữa, dựa vào đầu giường đốt đèn đọc sách, mãi đến khi trời sắp sáng mới cảm thấy có chút buồn ngủ.

Nàng lại nằm xuống, lần này rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Nhưng trong cơn mơ hồ, nàng cảm thấy có ai đó ôm mình vào ngực. Mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt phóng đại của Tiêu Hoài.

"Trở về rồi?" Nàng hỏi.

Tiêu Hoài vùi mặt vào hõm cổ nàng, "Ngủ thêm một chút đi."

Đường Thư Nghi thật sự buồn ngủ, tìm được tư thế thoải mái trong ngực hắn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Tiêu Hoài vuốt ve thái dương nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, cũng nhắm mắt lại.

Đêm giao thừa, là ngày lễ quan trọng nhất trong năm. Mỗi nhà ở Thượng Kinh mới sáng sớm đã mở cửa nhà mình ra, đốt pháo, dán câu đối xuân, náo nhiệt không thôi.

Mà cổng thành lại càng thêm náo nhiệt, rất nhiều bách tính ra vào cổng thành, thấy thi thể và đầu lâu treo bên cửa cổng thành, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tụ tập lại và bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Có người biết chữ, liền đi tới cáo thị bên bên cổng thành, đợi bọn họ đọc xong, bách tính mới biết, đêm qua có kẻ xấu phái thích khách đến giết Định Quốc Công, thi thể được treo chính là thích khách muốn giết Định Quốc Công, bị Định Quốc Công hạ gục, hôm nay treo ở cổng thành, biểu thị răn đe.

Bách tính nghe xong nội dung trên cáo thị, không ít người chỉ vào thi thể chửi bới. Mắng thích khách, mắng kẻ sau lưng thích khách. Ở trong lòng bách tính của Đại Càn, Tiêu Hoài là một vị anh hùng ai cũng không thể lay động.

Hôm nay Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dậy có hơi muộn. Khi hai người tỉnh lại, trời đã sáng. Hôm nay là giao thừa, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, hai người nhanh chóng rời giường.

"Tối hôm qua chàng rời thành làm gì?" Đường Thư Nghi vừa mặc y phục vừa hỏi Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài tuỳ ý nói: "Dẫn người đến biệt viện ngoài thành của Lý Thành Ý."

Đường Thư Nghi: "......." Đây là muốn khai chiến sao?

Tiêu Hoài quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cười nói: "Hắn không muốn vui vẻ ăn Tết, nhưng ta còn muốn. Khi phá biệt viện của y, ta cũng che mặt lại, Lý Thừa Ý chắc chắn sẽ nghĩ đến ta, nhưng y không có chứng cứ."

Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải nàng sợ, chỉ là cảm thấy mọi việc quá đột ngột. Xuống giường, nàng lại hỏi: "Có phải biệt viện Hoàng đế xây ở núi Tử Vân mấy năm trước không?"

Tiêu Hoài gật đầu, Đường Thư Nghi nhìn hắn nói: "Phỏng chừng y sẽ tức muốn chết."

Biệt viện kia nghe nói khi xây dựng Hoàng đế tốn rất nhiều tâm huyết, y vô cùng thích nó, mùa hè mỗi năm đều đến đó tránh nóng.

Tiêu Hoài hừ lạnh một tiếng, "Là y tự tìm."

Đường Thư Nghi lấy một bộ y phục từ trong tủ ra đưa cho hắn, giúp hắn mặc lên người, miệng nói: "Không biết trong cơn giận y có làm ra chuyện gì khác không, chúng ta phải cẩn thận một chút."

"Nàng không cần lo lắng," Tiêu Hoài nhìn xuống thắt lưng nàng rồi nói: "Ta đều đã sắp xếp xong rồi, nếu như y vẫn còn động tác, cùng lắm thì động tay trước. Chỉ là, ta cảm thấy y sẽ không. Lý Thừa Ý không có quyết đoán đó."

Đường Thư Nghi biết hắn là người lo nghĩ mọi chuyện chu toàn, cũng không quá lo lắng, lại giúp hắn chải đầu, nhìn hắn đi tịnh thất rồi mới gọi người đến hầu hạ nàng thay đồ chải đầu rửa mặt.

Hoàng cung.

Hoàng đế đêm qua cũng một đêm không ngủ, Chương Nguyên một đêm không trở về, y liền biết lành ít dữ nhiều. Thật ra y cảm thấy có chút hối hận, Tiêu Hoài mới khải hoàn về triều không bao lâu, y không nên vội vàng động thủ như vậy.

Nhưng chuyện đã làm, hiện tại y hối hận cũng vô dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play