Nhưng trái tim của Đường Thư Nghi rất cứng rắn, đặc biệt là đối với những người muốn gây bất lợi cho nàng. Nhàn nhạt nhìn mỹ nhân đang khóc đến làm người thương xót kia, nàng nói: "La tiểu thư tìm nhầm người rồi, mau về nhà đi."
"Không!" La Tiếu Nam tiến lên một bước, tay giữ lấy cửa xe, khóc lóc nói: "Phu nhân, Hoàng thượng đã mở lời ban ta cho Quốc Công gia, nếu ngài không thu nhận ta, ta chỉ còn một con đường chết."
Này là muốn bắt cóc đạo đức, Đường Thư Nghi cười lạnh một tiếng: "Ta không quen biết La tiểu thư, ngươi sống hay chết thì có liên quan gì đến ta?"
La Tiếu Nam: "......."
Nàng ta không ngờ tới Đường Thư Nghi lại nói thẳng thừng như vậy, không cần danh tiếng của mình nữa sao?
"Phu nhân, Tiếu Nam biết ngài là người tốt, ngài chấp nhận Tiếu Nam đi." La Tiếu Nam tiếp tục khóc lóc van xin, Đường Thư Nghi hạ rèm, xuống nói với mã phu ở phía trước: "Đi thôi."
Xa phu quất roi, xe bắt đầu chầm chậm lăn bánh, nhưng La Tiếu Nam lại nắm lấy cửa xe rồi chạy theo, Đường Thư Nghi không ngờ lại gặp phải kẻ như cao dính chó, đang muốn mở miệng buông ra những lời khó nghe để nàng ta rời đi.
Lúc này, có một cây roi quất vụt một tiếng, sau đó La Tiếu Nam hét lên. Đường Thư Nghi vén rèm lên, nhìn thấy Tiêu Hoài cưỡi ngựa, trong tay cầm roi ngựa nhìn La Tiếu Nam ngã trên mặt đất. Hắn chỉ bình tĩnh mà nhìn như vậy, La Tiếu Nam đã thấy run rẩy cả người rồi.
Tiêu Hoài thấy Đường Thư Nghi mở rèm xe, biểu cảm trên mặt dịu đi một chút, sau đó nói với xa phu: "Đi thôi."
Đường Thư Nghi mỉm cười hạ rèm xe xuống, xe lại khởi động. Bên ngoài, Tiêu Hoài cưỡi ngựa chậm rãi đi theo xe ngựa, ở phía sau La Tiếu Nam ngã trên mặt đất yếu ớt khóc lóc, lắc lư như những bông hoa mỏng manh bên đường, khiến người ta hận không thể ôm vào lòng bảo vệ.
Không ít triều thần, công tử trong lòng đều nói Tiêu Hoài không hiểu phong tình. Cho dù Định Quốc Công phu nhân có xinh đẹp đến đâu, nhưng cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, có thể so sánh với tiểu cô nương xinh tươi non mềm như này sao?
Lão hồ ly trên quan trường, mặc dù trong lòng phỉ nhổ Tiêu Hoài, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ chính nhân quân tử, nhìn tiểu hoa tươi non một cái rồi lên xe ngựa của nhà mình. Những những công tử trẻ tuổi có chút không nhịn được, nữ tử này không thể làm chính thất, nhưng vẫn có thể nạp thành thiếp!
Có người muốn đi qua tỏ ra thương xót một hồi, nhưng vừa mới bước chân ra đã bị nương nhà mình trách mắng. Vị La Tiếu Nam này bây giờ là một mối phiền toái, cho dù có nạp làm thiếp cũng không được.
Công tử trẻ tuổi cũng không thể không bỏ xuống tâm tư, lên xe ngựa của nhà mình lần lượt rời đi. Cuối cùng một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh La Tiếu Nam, rèm xe ngựa được vén lên, lộ ra một khuôn mặt mập mạp. Ông ta lạnh lùng nhìn La Tiếu Nam nói: "Còn chưa đủ mất mặt sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có chết cũng phải chết ở phủ Định Quốc Công."
Nói xong hắn ta hạ rèm xe ngựa xuống, xe ngựa nhanh chóng rời đi. Sau đó một chiếc xe ngựa khác chạy tới, hai tiểu nha hoàn đi tới đỡ La Tiếu Nam đứng dậy, sau đó chủ tớ ba người lên xe ngựa.
Ngồi xuống, vẻ mặt La Tiếu Nam không còn yếu đuối như trước nữa, nàng ta cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt nói: "Tình hình của ta các ngươi cũng nhìn thấy, về sau muốn đi theo ta thì đi theo ta, không muốn đi theo thì bây giờ liền rời đi."
Hai vị nha hoàn vội vàng nói: "Chúng ta đều đi theo tiểu thư."
"Tiểu thư, bây giờ đi đâu?" Nha hoàn hỏi.
La Tiếu Nam hít sâu một hơi, "Phủ Định Quốc Công."
Hai nha hoang đều sững người, Định Quốc Công và Định Quốc Công phu nhân hiển nhiên không muốn nhìn thấy tiểu thư nhà mình nữa, lại đến chẳng phải tiếp tục chịu sỉ nhục sao?
"Ta cũng không còn nơi nào để đi, Định Quốc Công và Định Quốc Công phu nhân, sẽ không thật sự giương mắt nhìn ta chết. Nếu không bọn họ phải gánh tội danh bức tử nữ nhi triều thần.” La Tiếu Nam nói.
Hai nha hoàn cũng không biết nàng ta nói đúng hay sai, chỉ có thể gật đầu.
Xe ngựa chầm chậm chuyển động, không bao lâu đã đến cổng phủ Định Quốc Công. La Tiếu Nam vén rèm lên, nhìn cổng phủ cao lớn uy nghiêm, hít sâu một hơi rồi xuống xe ngựa, sau đó quỳ gối trước cổng lớn.
Thị vệ canh cửa thấy vậy, nhanh chóng tiến lên xua đuổi, La Tiếu Nam với vẻ mặt đau thương nói: "Hoàng thượng ban ta cho Quốc Công gia làm thiếp, cầu phu nhận chấp nhận ta vào cửa."
Thị vệ canh cửa không biết xảy ra chuyện gì, không dám xua đuổi nàng ta, lập tức đi vào bẩm báo với Triệu quản gia. Triệu quản gia nghe xong vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Trông chừng nàng ta, ta vào bẩm báo với phu nhân và Quốc Công gia."
Bên này, Đường Thư Nghi đang ở tẩm thất cởi bỏ y phục nặng nề, thay một bộ gia phục thoải mái. Nàng được Thuý Trúc Thuý Vân hầu hạ thay y phục, nói chuyện với Tiêu Hoài: "Luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này."
Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà nói: "Binh tới tướng chặn là được."
Đường Thư Nghi gật đầu, mặc y phục xong liền bảo Thuý Trúc Thuý Vân đi ra ngoài. Tiêu Hoài đứng dậy cởi ngoại bào nặng nề ra, sau đó nhìn Đường Thư Nghi mỉm cười.
Đường Thư Nghi bất lực, đi đến tủ đồ lấy ra một bộ y phục thoải mái, quay lại bên hắn, giúp hắn cởi thắt lưng, miệng nói: "Chàng còn chiêu sau?"
Tiêu Hoài vòng tay qua eo nàng, cúi đầu đặt môi gần tai nàng nói: "Nàng biết núi Bát Giác ngoài thành không?"
Hơi thở nóng bỏng của lướt nhẹ vào tai, nhột nhột, Đường Thư Nghi đẩy nhẹ hắn, sau đó gật đầu: "Biết, không phải ở đó có đám sơn phỉ sao?"
Tiêu Hoài cúi xuống nhìn nàng nói: "Ta khởi hoàn về triều, bí mật tiêu trừ bọn họ."
Đường Thư Nghi kinh ngạc há to miệng, một lúc sau mới nói: "Cũng có nghĩa là bây giờ chàng đã chiếm được núi Bát Giác?"
Tiêu Hoài: "Đúng vậy, giờ nàng chính là áp trại phu nhân của ta."
Đường Thư Nghi trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Hoài lại cười. Lúc này, giọng nói của Thuý Trúc từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Triệu quản gia đến báo, La Tiếu Nam đang quỳ ở cổng."
490
Đường Thư Nghi không nghĩ tới, La Tiếu Nam lại như cao da chó dính mãi bọn họ không chịu buông như vậy. Tiêu Hoài thấy nàng không vui, liền nói: "Phái người tống nàng ta về nhà đi."
Đường Thư Nghi không lên tiếng, giúp hắn mặc y phục vào, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Thấy Triệu quản gia đang đợi bên ngoài, Đường Thư Nghi hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"
Triệu quản gia đáp: "La Tiếu Nam quỳ ở cửa phủ, nói Hoàng thượng ban nàng ta cho Quốc Công gia, muốn phu nhân chấp nhận nàng ta."
Đường Thư Nghi sắp tức muốn chết rồi, nàng quay đầu lại nói với Tiêu Hoài: "Đây là mềm nắn rắn buông, sao lại không la hét đòi chàng chấp nhận nàng ta?"
Tiêu Hoài mỉm cười: "Là lỗi của ta."
Sau đó, hắn nói với Triệu quản gia: "Phái hai thị vệ áp giải nàng ta về nhà, nói với La Tường Văn, nếu như nữ nhi hắn ta lại đến cửa phủ ta gây chuyện, ta sẽ không khách khí nữa."
"Vâng."
Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, đến cổng phủ hắn gọi hai thị vệ đến, chỉ vào La Tiếu Nam nói: "Áp giải nàng ta đến Quang Lộc Đại Phu La gia."
Hai thị vệ liếc nhìn La Tiếu Nam đang khóc đến nức nở yếu đuối, mặc dù cảm thấy nàng ta khóc rất đẹp, nhưng vẫn bước lên phía trước, một trái một phải không chút thương tiếc ấn mạnh cánh tay của La Tiếu Nam, chuẩn bị kéo nàng ta đi.
La Tiếu Nam sửng sốt, nàng ta không ngờ phủ Quốc Công lại cứng rắn như vậy, nhưng nàng ta bị hai tên hộ vệ mạnh mẽ đè ép, không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể gào lớn: "Các ngươi buông ta ra, Định Quốc Công phu nhân, ta là người Hoàng thượng ban cho Quốc Công gia, ngài cứ như vậy không chấp nhận ta sao?"
"Chặn miệng nàng ta lại." Triệu quản gia lập tức nói.
Một thị vệ nghe theo mệnh lệnh của hắn, lập tức tìm được một miếng giẻ rách chuẩn bị nhét vào miệng La Tiếu Nam, nhưng lúc này lưỡi của La Tiếu Nam đã duỗi ra một nửa, hàm răng nghiến chặt.
"Không hay, nàng ta muốn cắn lưỡi tự vẫn." Triệu quản gia vội vàng nhào qua, tay dùng sức véo cằm La Tiếu Nam, để nàng ta không thể cắn lưỡi được nữa.
Còn La Tiếu Nam thì giãy giụa khóc nháo, thu hút không ít người đến xem. Triệu quản gia cảm thấy như vậy không được, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Định Quốc Công. Bảo mấy thị vệ để mắt tới La Tiếu Nam, hắn chạy nhanh đi đẩm báo.
Đường Thư Nghi nghe hắn bẩm báo, đứng dậy nói: "Đến Kinh Triệu Doãn một chuyến, ta muốn cáo trạng Quang Lộc Đại Phu La Tường Văn, dung túng nữ nhi đại náo phủ Quốc Công ta."
Nếu như nàng ta muốn làm lớn chuyện này, vậy thì làm lớn đi, nhìn xem đến lúc đó Hoàng đế có đỡ lưng cho nàng ta hay không.
Triệu quản gia vội vàng đáp vâng, Đường Thư Nghi quay đầu nói với Tiêu Hoài: "Chàng ở đây, ta ra ngoài xem thử."
"Được." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi đi ra ngoài, Thuý Trúc Thuý Vân vội vàng đi theo. Không lâu sau đã đến cổng phủ, liền thấy bên ngoài đã đứng không ít người, mà La Tiếu Nam bị hai thị vệ đè xuống đất.
Đường Thư Nghi đi tới, "Buông nàng ta ra."
Hai thị vệ buông tay ra, La Tiếu Nam chống xuống mặt đất chậm rãi đứng dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Đường Thư Nghi, khóc nói: "Phu nhân, ngài và Quốc Công Gia tình sâu nghĩa nặng, ta sẽ không làm phiền các ngài, ta chỉ cầu phu nhân cho ta một nơi yên thân. Phu nhân, Hoàng thượng đã ban ta cho Quốc Công gia, nếu như ngài không thu nhận ta, ta không còn chỗ để đi!"
"Ngươi nói Hoàng thượng ban ngươi cho Quốc Công gia nhà ta, có thánh chỉ không?" Đường Thư Nghi hỏi.
La Tiếu Nam lắc đầu: "Là… là Hoàng thượng khẩu dụ."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Phủ Định Quốc Công chúng ta chưa nhận được khẩu dụ của Hoàng thượng ban ngươi cho Quốc Công gia ta, nếu không tiến cung gặp Hoàng thượng, xác nhận với Hoàng thượng thế nào?"
La Tiếu Nam lắc đầu: "Phu nhân, ta thật sự không có nơi nào để đi! Mẫu thân ta chết sớm, từ nhỏ đã sống dưới tay kế mẫu. Mặc dù quan vị của phụ thân ta không cao, nhưng cũng là tam phẩm, nhưng ta vẫn bị đẩy ra làm thiếp cho người ta, phu nhân ngài có thể tưởng tượng ra ngày thường ta sống như thế nào đi. Phu nhân, cầu xin ngài, ngài để ta vào phủ đi, ta sẽ an phận mà sống, sẽ không xuất hiện trước mặt Quốc Công gia."
Một phen lời nói và dáng vẻ đáng thương kia của nàng ta khiến vẻ mặt mọi người xung quanh đều mang ý đồng cảm. Nhưng cho dù như vậy, cũng không ai dám nói cái gì.
Đường Thư Nghi không quan tâm đ ến suy nghĩ của người khác, nàng nói: "La tiểu thư, ngươi ở La gia có sống tốt hay không, không phải do ta tạo ra. Những gì hôm nay ngươi gặp phải cũng không có liên quan gì đến ta, ta ngươi lúc trước không quen biết, không thân không quen, ngươi bây giờ không có chỗ để đi, nên đi tìm phụ thân ngươi, tìm người thân của ngươi, hà cớ gì đến đây ép ta chứ? Ta thật vô tội làm sao!"
"Ta... Ta......" La Tiếu Nam không ngờ Đường Thư Nghi lại ăn nói hùng hồn như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu bật khóc.
Đường Thư Nghi cũng không để ý đến nàng ta nữa, xoay người đi vào phủ. Chuyện sau khi người của Kinh Triệu Doãn đến, Triệu quản gia sẽ xử lý.
Không thể không nói, năng lực làm việc của Triệu quản gia rất mạnh! Đường Thư Nghi trở về Thế An Uyển còn khen ngợi Triệu quản gia với Tiêu Hoài, cuối cùng nói: "Khi nào phải thưởng cho Triệu quản gia mới được."
Tiêu Hoài nghe vậy mỉm cười: "Nàng giải quyết chuyện hôn sự của nhi tử hắn đã là phần thưởng lớn nhất rồi."
Đường Thư Nghi nhớ tới chuyện giữa Triệu Lục - nhi tử của Triệu quản gia và Thuý Vân. Chỉ là nàng nói, "Nha đầu của ta không thể thành phần thưởng cho hắn được."
Tiêu Hoài biết nàng đây là không nỡ, cũng không nói thêm gì nữa.
Ở cổng phủ, Kinh Triệu Doãn đích thân đi tới, nhìn thấy La Tiếu Nam quỳ trên mặt đất khóc, lại cảm thấy đau đầu một hồi. Đang yên lành đến phủ Định Quốc Công gây chuyện để làm gì, cho rằng Định Quốc Công phu nhân dễ nói chuyện?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT