479

Đường Thư Nghi cũng không quá bài xích chuyện này, chỉ là bồi dưỡng tình cảm thôi mà, phải ở cùng một chỗ thì mới bồi dưỡng được chứ. Giờ phút này, Đường Thư Nghi đang ngồi trong thư phòng để xem sổ sách, Tiêu Hoài ngồi cách nàng không xa, cầm bút vẽ tranh, mà người ở trên bức tranh, là một nữ tử đang đọc sổ sách.

Sau khi Đường Thư Nghi xử lý sổ sách xong, nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn còn đang nghiêm túc ở đó vẽ tranh, nàng nói: "Đây vẫn là lần đầu ta thấy quốc công gia vẽ tranh."

Tiêu Hoài ngẩng đầu, vẫy tay với nàng, Đường Thư Nghi đứng dậy đi qia, nhìn thấy nữ tử trên bức tranh là mình, trên mặt không nhịn được mà nở một nụ cười.

Tiêu Hoài nhìn nàng, hói: "Như thế nào?"

"Đẹp lắm." Đường Thư Nghi thật lòng nói, quả thật Tiêu Hoài vẽ rất đẹp.

"Nhưng ta lại cảm thấy vẫn chưa hoàn hảo lắm." Tiêu Hoài cau mày nói. "Bức tranh này ta vẫn chưa vẽ ra được khí chất mê người của phu nhân."

Đường Thư Nghi: "........"

Được rồi, hắn thật sự biết nói chuyện mà. Ai mà chẳng thích nghe mấy lời mật ngọt, nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi càng rạng rỡ hơn: "Là do quốc công gia yêu cầu bản thân quá cao thôi."

"Phu nhân có muốn vẽ thử không?" Tiêu Hoài hỏi.

"Được."

Tiêu Hoài nghiêng người, Đường Thư Nghi đi lại chỗ của hắn, Tiêu Hoài đưa bút trong tay cho nàng, nhất thời Đường Thư Nghi lại không biết nên xuống tay ở chỗ nào.

"Chỗ này." Tiêu Hoài chỉ vào một chỗ rồi nói. "Nhẹ nhàng vẽ một đường."

Nhưng Đường Thư Nghi vẫn không biết làm sao để hạ bút, Tiêu Hoài thấy thế, hắn lập tức đứng ở phía sau lưng nàng, một tay đỡ mặt bàn, một tay cầm lấy tay của Đường Thư Nghi, thân thể hai người lập tức chạm vào nhau.

Đường Thư Nghi lại càng không biết vẽ thế nào, chỉ có thể bị tay Tiêu Hoài nắm lấy, để lại trên trang giấy một nét vẽ uyển chuyển.

Thúy Vân Thúy Trúc đang đứng ở bên ngoài, lờ mờ nhìn thấy bóng hai người đang tựa vào nhau, lập tức lấy lại tinh thần, kiên quyết không được để người nào tới quấy rầy hai vị chủ tử của bọn họ.

Trong phòng, Tiêu Hoài cầm tay Đường Thư Nghi, hạ xuống một nét bút cuối cùng, nói: "Đẹp lắm."

Nhưng hắn vẫn không buông người ra, mà lại tiếp tục nhân cơ hội ôm người vào lồ ng ngực, nói: "Phu nhân rất có thiên phú hội họa."

Đường Thư Nghi bật cười: "Chẳng phải là do quốc công gia vẽ tốt sao?"

Tiêu Hoài cười ha ha, buông cây bút trong tay xuống, hai tay ôm chặt người kia vào lồ ng ngực, môi đặt ở bên tai Đường Thư Nghi, nói: "Phu nhân thông minh, ta dành chút thời gian dạy nàng, nói không chừng sau này có thể trở thành bậc thầy hội họa."

Tay Đường Thư Nghi cầm lấy tay hắn, nói: "Vậy sau này phải làm phiền quốc công gia rồi."

Tiêu Hoài vui vẻ cười, sau đó hắn nắm lấy bả vai nàng, để hai người nhìn nhau mặt đối mặt. Hắn cúi đầu, trán của hai người gần như đã chạm vào nhau: "Sau này ngày ngày ta sẽ dạy phu nhân vẽ, có được không?"

Đã đến lúc này, Đường Thư Nghi cũng không còn rụt rè nữa, cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn, nói: "Được."

Tiêu Hoài nhẹ cười, một tay đỡ lấy gáy nàng, môi nhẹ nhàng tiến lại gần...

Ngoài cửa, gió lạnh phất phơ, nhưng trong phòng, nhiệt độ đang dần lên cao.

Đường Thư Nghi cảm thấy việc phát triển tình cảm giống như là đàm phán kinh doanh vậy. Lúc đàm phán kinh doanh, song phương đều có mục đích, lúc đầu phải tìm hiểu về đối phương, sau đó phải thăm dò vài lần. Ở giai đoạn này cần tiến hành chậm rãi thong thả, nhưng một khi hai bên đã xác định hợp tác với nhau, tiến độ tiếp xúc lại bắt đầu nhanh hơn.

Mà chuyện giữa nàng và Tiêu Hoài cũng giống như vậy, lúc trước hai người bọn họ đều khách khí thăm dò lẫn nhau, mọi thứ đều tiến hành chậm rãi chắc chắn, nhưng mấy ngày hôm nay có thể nói là tiến triển thần tốc.

Nhưng tất cả mọi người đều là người đã trưởng thành, nàng cũng không rối rắm nhiều lắm.

Giờ phút này, hai người đang ôm nhau, hơi thở rối loạn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể quấn quýt vào nhau. Một lát sau, Tiêu Hoài đưa tay vén tóc sau tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ngọc Châu cũng không còn là tiểu hài tử nữa, có phải nên tính đến chuyện cho con bé chuyển ra ở riêng một sân viện khác hay không."

Đường Thư Nghi không nghĩ rằng hắn sẽ nói đến chuyện này, nhưng lại nghĩ đến chuyện kia, nàng không nhịn được nở nụ cười. Nếu hắn muốn chuyển tới Thế An Uyển ở, Ngọc Châu mà còn ở lại đông phòng thì sẽ không tiện lắm.

"Chàng đúng thật là cẩn thận tính toán hết mọi chuyện." Đường Thư Nghi cười chế nhạo.

"Ta chỉ sợ đến lúc đó phu nhân sẽ xấu hổ." Tiêu Hoài cười, khẽ nói.

Đường Thư Nghi tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không từ chối. Nếu về sau hắn chuyển tới nơi này, Ngọc Châu ở lại trong viện quả thật không tiện lắm.

"Phu nhân, quốc công gia, các công tử và tiểu thư đến."

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thúy Vân, hai người lúc này có chút xấu hổ. Thời cổ đại, chuyện phu thê thân mật với nhau thật đúng là không có biện pháp tránh người ngoài, trong viện này không thể thoát khỏi các nha hoàn bà tử được.

Trong lòng Đường Thư Nghi thầm nói sau này làm quen dần là được rồi. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Hoài ra, Tiêu Hoài cười, khẽ giúp nàng chỉnh lại sợi tóc rối loạn trên gương mặt, sau đó hai người ra khỏi thư phòng, đi vào tiểu hoa sảnh.

Huynh muội ba người đang ngồi nói chuyện với nhau, khi nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, vẻ tươi cười trên mặt ba người càng thêm tươi tắn. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều không nói gì, cứ để ba đứa nhỏ này tự suy diễn đi.

Hai người ngồi xuống ở ghế chủ vị, người một nhà hàn huyên trong chốc lát, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ lại cất bước tới nhà ăn.

Ăn cơm xong, huynh muội ba người lập tức rời đi, Tiêu Hoài cũng không ở lại lâu, để lại không gian cho Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu nói chuyện.

Đường Thư Nghi cảm thấy chuyện này thật sự không dễ mở miệng nói, nha đầu Ngọc Châu kia ngày càng lanh lợi, cho dù nàng tìm cớ gì thì đoán chừng tiểu nha đầu cũng đoán ra nguyên nhân tại sao con bé phải chuyển đi.

Thật xấu hổ mà!

Nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói. Nàng cất bước đi vào phòng của Tiêu Ngọc Châu, tiểu nha đầu còn đang ngồi ở trên bàn viết gì đấy.

Đường Thư Nghi hỏi: "Con đang viết gì đấy?"

Tiêu Ngọc Châu thấy nàng đến đây, đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh mình: "Con viết hồi âm cho Lý Cảnh Tập, hôm nay hắn gửi tin tới, nói rằng mấy ngày này sẽ không tới đây."

Đường Thư Nghi: "....."

Này đúng là một kẻ tâm cơ mà, chẳng qua chỉ có mấy ngày mà thôi, còn bày chuyện viết thư thông báo. Qua năm Ngọc Châu chỉ mới mười một tuổi, còn Lý Cảnh Tập lớn hơn con bé ba tuổi, qua năm đã mười bốn rồi.

Một đứa nhỏ mười một tuổi, có thể còn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ, nhưng đứa trẻ mười bốn tuổi thì chắc chắn mấy chuyện này đều biết. Nàng dám khẳng định, tâm tư Lý Cảnh Tập đối với Ngọc Châu không hề bình thường.

Nhưng nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, coi như cũng có thể chấp nhận.

"Hai ngày nữa là tới cung yến, đến lúc đó hai người các con có thể gặp mặt." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Hắn nói tới lúc đó sẽ mang lễ vật tặng con."

480

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, sau đó nói: "Ngọc Châu, qua năm con đã mười một tuổi rồi, coi như là một đại cô nương, nên có sân viện của chính mình."

Tiêu Ngọc Châu nghe thấy lời này của nàng, con bé sửng sốt một hồi, sau đó nói: "Có phải phụ thân muốn chuyển tới đây ở hay không?"

Đường Thư Nghi: "..."

Có thể không nói ra như vậy không?

"Đúng là phụ thân của con có ý này." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Ngọc Châu mấp máy môi, con bé không muốn chuyển ra nơi khác sống, nhưng vì để phụ thân và mẫu thân hòa hảo với nhau, con bé sẽ chuyển đi.

"Ngày mai con muốn tới khố phòng của phụ thân để chọn mấy món đồ." Tiêu Ngọc Châu nói.

Phụ thân được hời như thế, phải trả giá mới được.

Đường Thư Nghi cười: "Được, ngày mai chúng ta tới khố phòng của phụ thân con."

Bên này hai mẫu nữ còn đang nói chuyện, bên kia Tiêu Hoài ngồi trong thư phòng luyện chữ, hắn sai người chuẩn bị nước nóng để tắm. Chờ sau khi gã sai vặt chuẩn bị xong nước nóng, hắn ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi tắm, hắn bỗng đụng vào một nha hoàn, trong tay nàng ta đang bưng một chiếc khay, ở trên bày một ấm trà và chén trà tinh xảo.

"Quốc công gia mạnh khỏe." Nha hoàn ngân nga cúi người hành lễ.

Tiêu Hoài ừ một tiếng, hắn nhận ra nha hoàn này, là người trong viện Đường Thư Nghi.

"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.

"Phu nhân sai nô tỳ dâng thuốc an thần tới cho ngài." Nha hoàn cười nói.

Tiêu Hoài sửng sốt, sau đó khẽ cười, đây là sợ hắn buổi tối không ngủ được sao?

"Mang vào trong phòng đi." Nói xong, hắn đi về phía tịnh thất, đợi lát nữa tắm xong thì uống thang thuốc tình yêu của phu nhân đưa tới.

Nghĩ đến nhiều ngày nay chung đụng với phu nhân, ý cười trên mặt hắn không dứt. Sau khi tắm rửa xong, hắn tùy tiện khoác bộ y phục rồi về phòng. Nhưng chân vừa bước qua cánh cửa, hắn liền cảm thấy không thích hợp, trong phòng có người.

Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở sau tấm màn trên giường. Hắn đưa tay cầm thanh kiếm treo ở trên tường, nhanh chóng bước qua đó, hắn dùng kiếm hất tấm màn lên, chỉ nhìn thấy có một nữ nhân chỉ mặc một chiếc yếm mỏng và quần trong đang nằm ở trên giường của hắn, đây đúng là nha hoàn vừa rồi đưa thuốc an thần tới.

Một cỗ tức giận vọt lên đầu hắn, hắn quay đầu quát to ra bên ngoài: "Người đâu!"

Sau khi nghe thấy âm thanh tức giận của hắn, người hầu cận và gã sai vặt đang canh giữ ở bên ngoài vội vàng vọt vào, trong tay hai người hầu còn năm thanh vũ khí, bọn họ nghĩ là có thích khách. Nhưng khi vào phòng bọn họ chỉ thấy chủ soái với vẻ mặt hững hờ đang đứng ở trong phòng, trên giường còn có một nữ nhân mặc một thân y phục mỏng manh, vừa quỳ vừa khóc lóc ríu rít.

"Thuộc hạ thất trách, mong chủ soái trách phạt."

Hai gã hầu cận quỳ một gối xuống, trong phòng chủ soái xảy ra chuyện như thế này, quả thật là do bọn hắn thất trách. Vả lại chuyện này quả thật là do bọn họ làm sai, vừa rồi nha hoàn đưa thuốc an thần lại đây, chủ soái nói nàng ta đưa thuốc vào phòng, sau đó chủ soái vào phòng tắm, bọn họ liền canh giữ ở bên ngoài phòng tắm, không để ý tới nha hoàn này.

Chủ yếu là vì nha hoàn này là người trong viện của phu nhân, nên bọn họ ít có tâm tư đề phòng hơn. Hiện tại nghĩ lại, nếu như nha hoàn này là thích khách, vậy thì thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.

"Kéo người ra ngoài." Tiêu Hoài cúi đầu nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, nói. "Còn hai người các ngươi, một người nhận mười quân côn."

"Vâng."

Hai người vội vàng đứng dậy, đi đến bên giường, một trái một phải nắm lấy cánh tay của nha hoàn rồi kéo ra bên ngoài, thật sự là kéo.

"Quốc công gia, quốc công gia..." Nha hoàn khóc lóc kêu lên, Tiêu Hoài không kiên nhẫn nói. "Bịt miệng lại."

Hai gã hầu cận kéo nha hoài ra khỏi viện rồi vứt lên mặt đất, sau đó lại tìm một miếng vải để bịt chặt miệng nàng ta. Thời tiết tháng chạp, đến nước còn đóng thành băng, một nha hoàn chỉ một một chiếc yếm và quần trong như nàng ta ngồi chật vật trên mặt đất, bị lạnh đến run, nhưng ai sẽ quan tâm chứ?

Trong phòng, Tiêu Hoài tùy ý chỉnh lại y phục, sau đó lại thấy ra thêm một chiếc áo choàng mặc lên người rồi đi nhanh về phía Thế An Uyển.

Đường Thư Nghi trò chuyện cùng Tiêu Ngọc Châu trong chốc lát rồi cũng quay về tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng nàng mới ngâm mình trong thùng tắm chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh ồn ào. Nàng nhíu mày nói với Thúy Trúc: "Đi ra ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì vậy."

Thúy Trúc đáp một tiếng rồi ra ngoài, chỉ thấy Tiêu Hoài đang đứng ở đó, nàng ấy vội vàng hành lễ: "Quốc công gia."

Tiêu Hoài ừ một tiếng: "Phu nhân đang tắm sao?"

"Vâng." Thúy Trúc đáp.

"Vậy chờ phu nhân tắm xong rồi nói sau." Nói xong, hắn đi đến bên cạnh chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống.

Thúy Trúc nhìn thấy tóc hắn vẫn còn đang ẩm ướt, chắc hẳn là có chuyện gì xảy ra rồi. Nàng ấy hành lễ với Tiêu Hoài, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, nói với Đường Thư Nghi: "Quốc công gia đến đây, tóc còn chưa khô, hẳn là đã có chuyện gì đó."

Đường Thư Nghi nhíu mày, sau đó đứng dậy, Thúy Trúc Thúy Vân vội vàng giúp nàng lau người và thay y phục, chốc lát sau nàng đã rời khỏi tịnh thất, nhìn thấy Tiêu Hoài khoác một chiếc áo choàng, tóc ướt sũng vấn lên tùy tiện, nhìn có chút chật vật.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Đường Thư Nghi đi qua hỏi, sau đó lại nói với Thúy Vân. "Lấy chiếc khăn lại đây."

Tiêu Hoài đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Thúy Trúc Thúy Vân thấy thế, vội vàng lui ra ngoài. Đường Thư Nghi lại hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Phu nhân, một mình ta ở thư phòng bên kia thật sự vô cùng nguy hiểm đó!" Tiêu Hoài nắm lấy tay Đường Thư Nghi, trên mặt còn mang theo vẻ ủy khuất.

Đường Thư Nghi: "...."

Đây là muốn kiếm chuyện với nàng hả? Ngươi đường đường là một chủ soái, lại sợ ở thư phòng sẽ gặp nguy hiểm, nói ra có ai tin?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play