461

Nàng nghĩ ngợi lung tung, trở về phòng, lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ. Nếu như đã là quà tặng cho người khác, đương nhiên phải tự tay thiết kế mới càng có ý nghĩa. Kỹ năng vẽ của nàng không tốt lắm, nhưng vẫn có thể vẽ những hình thù đơn giản. Sau khi vẽ nháp bảy tám bức hoạ, cuối cùng cũng vẽ ra một bức hình ưng ý.

Ngày hôm sau nàng phái người mời sư phó chạm khắc ngọc thạch vào phủ, nói chi tiết ý tưởng của mình với hắn. Vừa nói xong tiễn sư phó đi, Triệu quản gia đi tới: "Lão phu nhân Viên gia đến, nói muốn gặp ngài."

Đường Thư Nghi nghe xong thì khẽ cau mày, Viên gia này cũng thật là không biết quy tắc, có nhà nào đến cửa bái phỏng lại không gửi thiếp thư tới trước chứ? Chỉ là nàng vẫn rất tò mò về người Viên gia, tò mò không biết có phải Dương thái sư có quan hệ với Viên gia, với Viên phi - mẫu phi của Tứ hoàng tử hay không.

Vì vậy, nàng nói, "Dẫn người đến đây."

Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi rời đi, một lúc sau, Thuý Vân dẫn một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi năm mươi, dáng người hơi mũm mĩm, khuôn mặt nghiêm túc đi tới. Bà ta liếc nhìn Đường Thư Nghi đang ngồi ở chính vị, chỉ thấy Đường Thư Nghi chỉ ngồi đó nhìn bà ta mà cười, không có ý đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

"Định Quốc Công phu nhân dạo này có khoẻ không?" Viên lão phu nhân hành lễ với Đường Thư Nghi, nhưng từ giọng điệu và động tác của bà ta có thể thấy, bà ta thật sự không muốn hành lễ.

Đường Thư Nghi cười trong lòng, Viên gia này thật sự cảm thấy trong nhà có một Hoàng phi liền cao hơn người khác một bậc. Nàng ngồi đó không nhúc nhích, chỉ xua tay nói: "Lão phu nhân miễn lễ đi."

Là một nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lễ này nàng vẫn có thể nhận được.

Viên lão phu nhân đi đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, Thuý Vân rót cho bà ta một chén trà. Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn bà ta hỏi: "Lão phu nhân đột nhiên đến thăm là có chuyện gì?"

Bốn chữ đột nhiên đến thăm này khiến vẻ mặt Viên lão phu nhân có chút không chịu nổi. Nhưng dù sao cũng đã sống đến tuổi này, vẫn còn chút sức nhẫn nại, bà ta nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là hai ngày sau, tôn tử nhà ta làm tiệc trăm ngày, ta đích thân đến gửi thiếp mời cho ngài."

Đường Thư Nghi mỉm cười bảo Thuý Vân nhận thấy thiếp mời, hạ mắt xuống nhìn, nói: "Nếu lúc đó có rảnh, ta nhất định sẽ tham gia."

Nếu rảnh thì tham gia, nếu không rảnh vậy thì không tham gia. Viên lão phu nhân đương nhiên nghe hiểu được ý này, mím chặt khóe môi lại, trên mặt càng không hiện một chút thiện ý nào.

Qua một lúc sau, bà ta nói: "Viên phi nương nương hôm đó cũng về nhà, nàng đã muốn gặp phu nhân từ lâu, nhưng không có cơ hội, muốn tranh thủ thời gian xuất cung này mà tán gẫu với phu nhân."

Đây chính là dùng Viên phi để ép nàng! Vậy thì, tại sao Viên phi lại muốn gặp nàng? Chẳng lẽ vẫn chưa chết tâm? Hoặc là bọn họ có kế hoạch khác? Tuy nhiên, nếu như bọn họ đã kiên trì bền bỉ như vậy, trốn đến trốn đi cũng không phải là cách hay, còn không bằng gặp mặt trực tiếp. Hơn nữa, nàng cũng rất tò mò về vị Viên phi này.

"Ta cũng muốn làm quen với Viên phi nương nương từ lâu, đến hôm đó ta nhất định sẽ tham gia." Nàng nói.

Có được kết quả như mong muốn, thần sắc của Viên lão phu nhân cũng tốt hơn rất nhiều. Kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, sau đó cáo từ rời đi.

Đường Thư Nghi phái Thuý Vân tiễn bà ta ra khỏi Thế An Uyển, sau đó dựa vào ghế gấm, nói với Thuý Trúc đang đứng bên người: "Viên gia này cho dù có một Hoàng phi, ở Thượng Kinh lại không có mấy nhà muốn qua lại với bọn họ, cũng không chỉ vì quan vị của Viên gia thôi đâu!"

Còn là bởi vì "phu nhân ngoại giao" làm không tốt. Chỉ xem phong cách hành xử của Viên lão phu nhân kia, hẳn là không có mấy người muốn qua lại với bà ta.

Giờ ăn trưa, Tiêu Hoài từ đại doanh ngoại Kinh trở về, cả nhà ăn cơm ở Thế An Uyển. Trên bàn ăn, Đường Thư Nghi nói chuyện Viên lão phu nhân đến, sau đó nói: "Hôm đó ta đi một mình, Ngọc Châu ở nhà."

Trước đây, chỉ cần ra ngoài Đường Thư Nghi đều sẽ dẫn theo Tiêu Ngọc Châu, nhưng bây giờ Tứ hoàng tử rõ ràng có ý đồ xấu với Tiêu Ngọc Châu, con bé vẫn nên thận trọng thì tốt hơn. Tiêu Ngọc Châu cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ngoan ngoãn gật đầu nói vâng.

"Hôm đó ta đưa phu nhân qua đó." Tiêu Hoài nói. Hắn đưa người tới, cũng là uy hiếp của hắn dành cho Tứ hoàng tử và Viên gia.

"Được." Đường Thư Nghi nói.

Ăn cơm xong, ba huynh muội lại lần lượt rời đi, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi trong thư phòng uống trà. Tiêu Hoài cầm lấy ấm rót hai chén trà, đặt một chén vào tay Đường Thư Nghi, nói: "Quan hệ giữa Dương thái sư và Viên gia có chút manh mối."

Đường Thư Nghi nhìn biểu cảm của hắn, cảm thấy trong nhất định có tin nóng sốt, liền hỏi: "Manh mối gì?"

Tiêu Hoài nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, mỉm cười: "Lúc trước ta đã nói với phu nhân, Dương thái sư từng làm ầm ĩ muốn hoà ly với Dương lão phu nhân."

Đường Thư Nghi gật đầu, Tiêu Hoài nói tiếp: "Theo điều tra, khi Dương thái sư lầm ầm ĩ muốn hoà ly, Viên phi mắc bệnh nặng, nghe nói thuốc thang vô dụng."

"Sau đó?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài: "Sau đó Viên phi tự nhiên được chữa khỏi, Dương thái sư cũng không hòa ly nữa, sau đó Viên phi lại vào cung."

"Chuyện này hình như cũng không thể nói rõ cái gì." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Hoài ừm một tiếng, nói: "Nhưng một ngày trước khi Viên phi vào cung, có người ở Sùng Quang tự nhìn thấy Viên phi nương nương và Dương thái sư hình như có chút thân mật."

Đường Thư Nghi ngạc nhiên mở to miệng hỏi: "Thân mật kiểu gì?"

Chẳng lẽ Hoàng đế lại bị đội nón xanh sao!

Tiêu Hoài bị biểu cảm của nàng làm cho buồn cười, cười lớn. Đường Thư Nghi trừng mắt nhìn hắn: "Mau nói đi."

Tiêu Hoài khụ một tiếng, sau đó nói: "Có người nhìn thấy Viên phi khóc trong vòng tay của Dương thái sư."

Đường Thư Nghi Nhi càng ngạc nhiên hơn, "Bọn họ..... Hai người họ có vẻ chênh lệch tuổi tác rất lớn."

Dương thái sư năm mươi tuổi, dáng vẻ của Viên phi cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi, hai người này làm sao lại dính líu với nhau?

462

"Dương thái sư năm mươi tuổi, dáng vẻ của Viên phi cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi, hai người này làm sao lại dính líu với nhau?" Đường Thư Nghi ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Hoài lắc đầu, "Chuyện này không rõ ràng."

Đường Thư Nghi gật đầu hiểu rõ, chuyện tư mật như vậy khẳng định không dễ gì điều tra ra. Nhưng loại chuyện Viên phi khóc trong vòng tay Dương thái sư cũng đủ tư mật, làm sao hắn có thể điều tra ra.

Tò mò, nàng trực tiếp hỏi, liền nghe thấy Tiêu Hoài nói: "Quan hệ của ta với Minh Tịnh phương trượng coi như cũng được."

Minh Tịnh là phương trương của Sùng Quang tự.

Đường Thư Nghi vừa nghe vậy, thân thể nghiêng về phía trước thấp giọng hỏi: "Minh Tịnh phương trượng có biết những chuyện ngài trải qua không?"

Tiêu Hoài bị nàng hỏi đến sững sờ, sau đó lắc đầu: "Không biết."

Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, loại chuyện ly kỳ như xuyên không này đều có thể xảy ra, nếu có cao thủ ở nhân thế có thể nhìn thấu nguồn gốc của một người, cũng coi như là chuyện bình thường. Nhưng mà nguy cơ chuyện bí mật của mình bị người khác phát hiện, vẫn luôn cảm thấy vô cùng lo lắng bất an.

Tiêu Hoài thấy nàng như vậy, nhẹ giọng nói: "Trước kia ta không tin quỷ quái linh hồn hay các loại cách nói như vậy, nhưng sau khi tự mình trải qua thì không thể không tin. Tuy nhiên, ta tin rằng cho dù là nơi chúng ta đang tồn tại, trên trời, hoặc là dưới đất, đều có quy tắc của nó, nàng không cần lo lắng."

Đường Thư Nghi gật đầu, sau đó hỏi: "Nói cách khác, ngay từ đầu Dương thái sư ầm ĩ muốn gây chuyện, rất có khả năng là vì Viên phi. Ông ta bây giờ giúp đỡ Tứ hoàng tử cũng là vì Viên phi?"

"Có loại khả năng này."

Tiêu Hoài cầm chén lên uống trà, Đường Thư Nghi cũng cầm chén lên nhấp một ngụm, sau đó nói với vẻ mặt kỳ lạ nói: "Ta vốn tưởng rằng vì tình yêu mà lu mờ tâm trí là chuyện của người trẻ tuổi, không nghĩ tới lão nhân một bó tuổi cũng làm như vậy."

Tiêu Hoài lại mỉm cười, "Hoặc là Dương thái sư cho rằng ông ta làm vậy cũng là vì chính mình."

"Nếu đúng như vậy, nói rõ đầu óc ông ta từ đầu đã không minh mẫn." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Hoài lại cầm ấm trà lên, thêm chút trà vào chén của Đường Thư Nghi, "Phu nhân nàng còn chưa hiểu rõ con người của thời đại này, đối với nhiều người chuyện vì Hoàng quyền mà mạo hiểm cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi."

Đường Thư Nghi nghe hắn nói câu đó xong thì sững sờ, đúng hơn là nàng ngơ người rồi. "Chưa hiểu rõ con người của thời đại này" là ý gì? Hắn.... Hắn không phải là Tiêu Dao Vương sao? Làm sao có thể nói ra một câu như vậy?

Còn Tiêu Hoài thấy nàng choáng váng, cũng không giải thích gì thêm, chỉ dựa lưng vào ghế nhàn nhã uống trà. Nếu như muốn tiến thêm một bước với nàng, vậy phải thành thật với nhau, bao gồm cả những chuyện hắn trải qua cũng như vậy. Lời hắn vừa nói là thuận miệng nói ra, cũng là cố ý nói ra.

Đường Thư Nghi hồi thần lại, nhìn vào mắt hắn nói: "Loại tình huống này, chúng ta có nên làm cái ám hiệu?"

Tiêu Hoài bị lời nói của nàng chọc cười, cười ha ha nói: "Nàng nói đi."

Đường Thư Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đầu giường trăng sáng soi."

Tiêu Hoài sững sờ một lát, cau mày suy nghĩ một hồi: "Ngỡ là sương trên đất?"

Đường Thư Nghi ghét bỏ nhìn hắn, nói: "Thiên vương cái địa hổ."

Tiêu Hoài: "........"

Ánh mắt Đường Thư Nghi lần này biến thành nghi ngờ, Tiêu Hoài khụ một tiếng: "Kiếp trước phần lớn thời gian của ta đều sinh hoạt ở nước ngoài, không hiểu nhiều về tinh hoa dân tộc, mong phu nhân lượng thứ."

Đường Thư Nghi không nghi ngờ nữa, hiểu rõ gật đầu, sau đó hỏi: "Chẳng lẽ ngài là người nước ngoài?"

"Không, không, không," Tiêu Hoài vội vàng nói, "Ta chỉ là đi du học từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp mới về nước."

"Vậy ngài là người ở đâu?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài: "Kyoto."

Đường Thư Nghi dùng ánh mắt mang theo ghen tỵ mà nhìn hắn, đây mới thực sự là người trời cao sủng ái!

"Tại sao lại nhìn ta như vậy?" Tiêu Hoài hỏi.

Đường Thư Nghi thở dài: "Ghen tỵ ngài số mệnh tốt mà thôi. Kiếp trước ngài đi học ở nước ngoài từ nhỏ, ngài biết học sinh trong nước học nhiều như thế nào không?"

Tiêu Hoài gật đầu: "Có nghe nói qua."

Đường Thư Nghi nhớ lại sự nghiệp học tập lúc ban đầu của mình, đến bây giờ vẫn cảm thấy cay đắng không thôi. Bắt đầu từ tiểu học ngày đêm đều học tập, đến cấp ba thậm chí một ngày chỉ ngủ năm tiếng, như vậy còn chưa chắc có thể thi vào trường đại học tốt.

Giống như nàng, đầu tắt mặt tối mười năm, cuối cùng vì một biến cố mà bỏ lỡ một ngôi trường danh tiếng.

"Ngài không chỉ đời trước mệnh tốt, mà kiếp trước mệnh cũng tốt!" Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Hoài: "...... Đúng vậy, chỉ là ta càng hy vọng được sinh ra trong một gia đình phú quý bình thường."

Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn: "Ngài đây là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ."

Tiêu Hoài mỉm cười: "Đúng là mệnh của ta rất tốt, quanh co khúc khuỷu còn có thể gặp được phu nhân."

Đường Thư Nghi cũng mỉm cười, vừa nhìn liền biết người này kiếp trước cũng sinh ra đã ngậm thìa vàng, nàng nói: "Ta cũng may mắn có thể gặp được Quốc Công gia."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó kể cho nhau nghe những trải nghiệm của mình. Trải nghiệm của Tiêu Hoài nói ra thực sự cũng rất đơn giản, sinh ra trong một đại gia tộc ở Kyoto, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục ở nước ngoài, học xong về nước kế thừa gia nghiệp. Nhưng mới về nước chưa được bao lâu, đã gặp tai nạn xe hơi, sau đó xuyên đến Đại Càn, sau đó lại trở thành Tiêu Hoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play