445

Giai Ninh quận chúa nghe xong trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện này cháu cũng nghe nói qua. Chỉ là, đó đều là chuyện trong quá khứ. Hơn nữa, nam tử trên thế gian này, lại có mấy người có thể toàn tâm toàn ý ở bên một nữ tử? Ngài yên tâm, cháu biết nên làm thế nào."

Đúng là nàng ấy có tình cảm với Tiêu Ngọc Thần, nhưng còn chưa đến độ dành cả trái tim để yêu hắn. Nếu như hai người họ có thể thành hôn, về sau nàng ấy sẽ toàn tâm toàn ý mà sống. Nhưng nếu Tiêu Ngọc Thần dám không tôn trọng nàng, làm ra những chuyện như sủng thiếp diệt thê, nàng ấy cũng sẽ không nhẫn nhịn.

"Cháu nói vậy ta liền an tâm rồi." Lão Lễ Quốc Công phu nhân vỗ vỗ tay nàng ấy nói: "Là chủ mẫu của một nhà, điều kiêng kỵ nhất là suốt ngày chỉ nghĩ đến tình tình ái ái. Ta thăm dò rồi, viện của Tiêu Ngọc Thần rất sạch sẽ, đến một thông phòng cũng không có. Định Quốc Công là người rất yêu thê tử, cũng chẳng có lấy một cơ thiếp nào, con học theo cha, cuộc sống sau này của cháu sẽ không tệ."

Giai Ninh quận chúa hơi đỏ mặt, "Cháu biết."

"Vậy ngày mai, chúng ta sẽ cùng đến bái phỏng phủ Định Quốc Công, trả lời bọn họ. Giải quyết hôn sự của cháu xong ta mới yên tâm.” Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói.

"Vâng." Giai Ninh quận chúa khẽ nói.

...........

Buổi chiều, Đường Thư Nghi nhận được thiếp thư của lão Lễ Quốc Công phu nhân, nhìn thấy bên trong viết Giai Ninh quận chúa cũng sẽ đến. Nàng gọi Tiêu Ngọc Thần trước mặt đến nói: "Ngày mai Giai Ninh quận chúa và Lão Lễ Quốc Công phu nhân đến bái phỏng, ta nghĩ hẳn là đến đáp ứng chuyện hôn sự."

Tiêu Ngọc Thần nghe xong lời này, khóe môi bất giác nhếch lên, hắn nói: "Mẫu thân nhọc lòng rồi."

Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn: "Giai Ninh quận chúa ngày mai cũng sẽ đến, con có muốn gặp mặt một chút không?"

Tiêu Ngọc Thần có chút e thẹn, nhưng vẫn nói: "Cũng... cũng được."

Đường Thư Nghi không khỏi vui mừng, lại nói: "Vậy con đi chuẩn bị một chút?"

Tiêu Ngọc Thần có chút không hiểu làm sao, "Chuẩn bị cái gì?"

Đường Thư Nghi muốn đỡ trán, hắn cũng là người có kinh nghiệm yêu đương, làm sao còn không hiểu chuyện này? Nàng nhắc nhở: "Đương nhiên phải chuẩn quà cho Giai Ninh quận chúa?"

Tiêu Ngọc Thần sững sờ trong chốc lát, hắn thật sự không nghĩ tới. Trước đây hắn đưa đồ cho Liễu Bích Cầm, là vì Liễu Bích Cầm không có gì cả, phải dựa vào hắn mà sống. Lúc trước định thân với Ngô Tĩnh Vân, cũng chưa từng tặng quà riêng tư cho nàng ta.

"Nhi tử trở về liền chuẩn bị." Tiêu Ngọc Thần lập tức nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Con và Giai Ninh quận chúa có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, nàng ấy như thế nào, ta nghĩ con cũng hiểu rõ. Một cô nương tốt như vậy, sau này con nhất định phải đối xử tốt với nàng."

"Vâng, nhi tử hiểu." Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc nói.

Tình cảm của hắn đối với Giai Ninh quận chúa, chính là đến từ lần cùng chung hoạn nạn đó. Bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, khi bọn họ bị đám sơn phỉ nhốt trong sơn trại, Giai Ninh quận chúa trầm ổn lại bình tĩnh như thế nào.

"Nếu như đã muốn đối xử tốt với nàng ấy, thì quên mọi chuyện trước kia đi." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Ngọc Thần có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất nghiêm túc gật đầu, "Nhi tử tuy rằng không thể quên hết toàn bộ, nhưng tình nghĩa đã sớm cạn sạch."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, từ lâu hắn đã biết Liễu Bích Cầm cũng không có nhiều tình cảm với hắn, nàng ta thích lợi dụng hắn hơn mà thôi.

Đường Thư Nghi nghe hắn nói như vậy, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Lại nói: "Nếu như đã như vậy, đồ vật trước kia cũng không thể giữ lại, mang đi xử lý hết đi."

Tiêu Ngọc Thần hiểu ý của nàng, "Nhi tử đã xử lý xong từ sớm."

"Ừm, chân thành mới có thể đổi lấy chân thành." Đường Thư Nghi nhẹ nhàng nói: "Muốn đối phương đối tốt với con, con cũng phải trả giá trước. Muốn đối phương dụng tâm đối đãi con, con cũng phải dụng tâm đối đãi với người ta trước."

Tiêu Ngọc Thần lại nghiêm túc gật đầu: "Nhi tử hiểu."

Đường Thư Nghi mỉm cười xua tay: "Vậy con đi chuẩn bị đi, cần đồ gì cứ đến nhà kho mà chọn."

"Vâng."

Tiêu Ngọc Thần đứng dậy cáo từ, vừa đi vừa nghĩ xem nên tặng quà gì cho Giai Ninh quận chúa. Đến tiền viện, gặp phải Tiêu Hoài từ bên ngoài trở về. Tiêu Hoài thấy hắn đi đường mà tâm trí cứ ở đâu đâu, liền hỏi: "Con làm sao vậy?"

Tiêu Ngọc Thần không giấu diếm, kể lại mọi chuyện sau đó nói: "Nhi tử đang suy nghĩ nên tặng quà gì."

Khi nói câu này ra, hắn vẫn còn hơi ngại ngùng. Sau đó lại nghĩ, phụ thân phạm sai lầm còn chưa được mẫu thân lượng thứ, không phải càng nên tặng quà sao?

"Phụ thân đã tặng quà cho mẫu thân chưa?" Hắn hỏi.

Tiêu Hoài sững sờ, thật sự không có. Thật ra, nếu như hắn có chút tâm tư, cũng nên tặng quà. Suy nghĩ một lúc hắn hỏi: "Con định tặng quà gì?"

Tiêu Ngọc Thần lắc đầu, "Nhi tử còn chưa nghĩ ra, mẫu thân bảo con đến nhà kho chọn."

Tiêu Hoài khẽ cau mày, Tiêu Ngọc Thần có thể đến nhà kho chọn quà, nhưng hắn không thể! Theo góc độ nào đó, đồ trong nhà kho có một nửa là của phu nhân. Hắn cũng không thể cầm đồ của nàng mang tặng nàng được.

Nhưng mà, đồ vật trong trong tay hắn đều chẳng lấy ra được thứ nào. Những trang sức quý báu thu được từ cuộc đánh hạ Nhu Lợi quốc, khi trở về trực tiếp bảo phu nhân cho vào kho, đồ vật Hoàng thượng ban thưởng lúc sau, cũng đều cho vào kho. Mặc dù không thể nói túi hắn còn sạch hơn mặt, nhưng tiền tài trong tay quả thật không nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy chỉ có thể lấy đồ từ phủ Tiêu Dao Vương.

446

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Đường Thư Nghi phái người quan sát động tĩnh của phủ Lễ Quốc Công, biết lão Lễ Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đã xuất phát, nàng liền dẫn Tiêu Ngọc Thần ra cổng đón họ, để thể hiện bọn họ rất coi trọng mối hôn sự này.

Sau khi lão Lễ Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đến, nhìn thấy Đường Thư Nghi đích thân đến cửa nghênh đón, đều vội vàng xuống xe. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Thần đi về phía trước, mấy người hành lễ chào nhau. Tiêu Ngọc Thần trước tiên hành lễ với lão Lễ Quốc Công phu nhân, "Lão phu nhân bình an."

Lão Lễ Quốc Công phu nhân cười chẳng thấy trời đất đâu, không ngừng nói: "Được được được."

Tiêu Ngọc Thần lại hành lễ với Giai Ninh quận chúa, "Quận chúa."

Giai Ninh quận chúa vội vàng hành lễ lại, "Tiêu thế tử."

Đường Thư Nghi và Lão Lễ Quốc Công phu nhân thấy vậy, đều đứng ở bên cạnh mỉm cười. Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đều đỏ mặt.

"Bên ngoài lạnh, mau vào trong ngồi thôi." Đường Thư Nghi vừa đỡ lão Lễ Quốc Công phu nhân vừa nói.

Mấy người lại cùng nhau ngồi kiệu nhỏ đến hậu viện, vào Thế An Uyển, ngồi ở sảnh đường hàn huyên vài câu, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Châu dẫn Giai Ninh quận chúa đi chơi, Tiêu Ngọc Thần cũng nói hắn có việc phải làm, sau đó rời đi.

Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng ba người bọn họ lần lượt rời đi, cười nói: "Giai Ninh và Ngọc Thần nhà ta quả nhiên rất có duyên phận."

Lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng mỉm cười: "Còn không phải sao."

Đường Thư Nghi quay đầu nhìn Lão Lễ Quốc Công phu nhân, "Nếu ngài không ngại Ngọc Thần nhà ta ngốc nghếch, vậy định hôn sự cho hai người bọn nó có được không?"

Lão Lễ Quốc Công phu nhân trong lòng cười như nở hoa, nhưng ngại vì nhà mình là đằng nữ không thể biểu hiện quá gấp gáp mới không cười ra tiếng, nhưng nếp nhăn trên mặt vẫn nhiều hơn vài đường.

Bà ấy nói: "Giai Ninh nhà ta, mẫu thân mất sớm, lúc trước chịu không ít khổ, mong Quốc Công phu nhân chiếu cố nhiều hơn."

"Là chuyện nên làm, ta ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích Giai Ninh, về sau nhất định coi nàng ấy như thân nữ nhi." Trái tim Đường Thư Nghi cuối cùng cũng rơi xuống vị trí ban đầu. Nàng lại nói: "Vậy ta tìm người xem bát tự cho hai đứa nó?"

"Được." Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói bát tự của Giai Ninh quận chúa ra, Đường Thư Nghi cũng nói bát tự của Tiêu Ngọc Thần, sau đó hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

Bên này, Tiêu Ngọc Châu, Giai Ninh quận chúa còn có Tiêu Ngọc Thần bước ra khỏi sảnh đường, mới đi được vài bước, Tiêu Ngọc Châu đột nhiên ai da một tiếng nói: "Muội đột nhiên nhớ tới còn có chuyện chưa làm, quận chúa, trước để đại ca muội nói chuyện với tỷ một lúc được không?"

Giai Ninh quận chúa không biết nên khóc hay nên cười, vở kịch này diễn quá qua loa rồi đi!

Tiêu Ngọc Thần lại vô cùng xấu hổ, hắn chắp tay về phía Giai Ninh quận chúa nói: "Hoa trong nhà ấm của phủ vừa hay đến mùa nở rộ, ta dẫn quận chúa đi xem."

Giai Ninh quận chúa mỉm cười đáp hồi lễ: "Làm phiền thế tử rồi."

Sau đó, nàng ấy quay lại nói với Tiêu Ngọc Châu: "Ngọc Châu muội muội mau đi làm chuyện của muội đi."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Thần ý bảo hắn biểu hiện cho tốt, sau đó nhanh chóng rời đi. Tiêu Ngọc Thần lại xấu hổ một hồi, làm ra động tác mời: "Quận chúa, xin mời."

Giai Ninh quận chúa gật đầu, sau đó hai người bọn họ sánh vai chậm rãi đi về phía sau hoa viên. Mùa đông lúc nào cũng có nhiều gió, một trận gió lạnh thổi qua, Giai Ninh quận chúa kéo áo choàng lại, Tiêu Ngọc Thần lại bước một bước sang một bên, chắn gió cho nàng ấy.

Giai Ninh quận chúa hơi đỏ mặt: "Cảm tạ thế tử."

"Không cần."

Tiếp theo hai người liền rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng bước chân sột soạt đồng hành hai bên trái phải của bọn họ. Trong bầu không khí ái muội mang theo chút ngượng ngùng, Tiêu Ngọc Thần niết tay, sau đó nói: "Tiết trời mùa đông ở Phong Xuyên thế nào, có lạnh như Thượng ở Thượng Kinh không?"

Phong Xuyên là đất phong của Đoan thân vương.

"Phong Xuyên ấm hơn Thượng Kinh một chút, nhưng ẩm ướt hơn nhiều." Giai Ninh quận chúa nói.

"Lúc trước ta ra ngoài ngao du, vốn dĩ định đến Phong Xuyên. Đột nhiên nhận được tin phụ thân ta vẫn còn sống, liền không đi nữa."

"Lúc thế tử ngao du thiên hạ, đã từng đi đến đâu?"

Tiêu Ngọc Thần vừa đi về phía trước, vừa kể lại một vài chuyện thú vị xảy ra trong lúc hắn ngao du, bất tri bất giác mà đến nhà ấm. Hai người bước vào trong, nha hoàn tuỳ tùng của hai người đều biết ý dừng ở bên ngoài. Toàn bộ không gian chỉ còn lại hai người, bầu không khí đột nhiên lại trở nên ái muội.

Trong nhà ấm đốt rất nhiều chậu than, không lâu sau thân thể hai người đều trở nên ấm áp dễ chịu. Giai Ninh quận chúa cảm thấy nóng, duỗi tay cởi áo choàng ra, nhưng cũng không biết là vì căng thẳng hay vì gì khác, nàng ấy có làm thế nào cũng không cởi ra được.

Tiêu Ngọc Thần thấy vậy nói: "Ta giúp quận chúa."

"Được."

Giai Ninh quận chúa buông tay ra, Tiêu Ngọc Thần tiến lên hai bước, vươn tay gỡ nút thắt bị thắt chặt lại kia. Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, thình thịch, cả hai trái tim đều đập nhanh. Bàn tay của Tiêu Ngọc Thần còn khá linh hoạt, một lát sau liền gỡ được nút thắt.

"Cảm tạ thế tử." Giai Ninh quận chúa nói.

Giờ khắc này mặt nàng ấy nóng ran, những năm gần đây nàng ấy hành sự càng lúc càng trầm ổn, hiếm khi có những lúc thất thố như thế này. Tiêu Ngọc Thần cũng không khá hơn là bao, hắn không chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, mà giờ khắc này hắn còn cảm thấy cả người nóng ran.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play