43

Một buổi chiều vô sự, Đường Thư Nghi có được nửa ngày thanh nhàn, bèn tán gẫu vui đùa với Thúy Trúc Thúy Vân, mãi đến khi ba hài tử tới giao mấy bản <Đệ tử quy>.

Đường Thư Nghi ngồi trên nhuyễn tháp, cầm phần của Tiêu Ngọc Châu lên xem trước, quả nhiên năm bản mà lại có ba bút tích khác nhau. Đường Thư Nghi cũng không răn dạy, chỉ nhìn con bé rồi nói: “Vẫn là câu nói kia, người giữa người với nhau, hai ca ca đau con thương con, con cũng phải đối xử tốt với bọn nó, biết chưa?”

Tiêu Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Nữ nhi đã biết.”

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, đặt <Đệ tử quy> của con bé sang một bên, lại xem của Tiêu Ngọc Minh. Đều nói nét chữ nết người, thật vậy. Tiêu Ngọc Minh tính tình nóng nảy nên nét chữ có hơi loạn.

Nhưng với cái tính không chịu ngồi yên của hắn, có thể quy củ viết xong năm lần <Đệ tử quy> đã là không tồi, nên Đường Thư Nghi không chỉ trích nét chữ của hắn không đẹp mà chỉ nói: “Chữ của Ngọc Minh tiến bộ rất nhiều, phải không ngừng cố gắng.”

Đường Thư Nghi chưa từng chăm sóc hài tử, nhưng nàng từng quản lý công nhân, biết nếu chỉ phê bình thì công nhân sẽ càng mất tự tin, nghĩ đến chuyện giáo dục hài tử chắc cũng như vậy.

Tiêu Ngọc Minh lớn như vậy lại chưa bao giờ được khích lệ, bây giờ đột nhiên được Đường Thư Nghi cổ vũ, nhất thời không thích ứng, giơ tay xoa đầu vô cùng ngượng ngùng. Đường Thư Nghi thấy thế cũng chỉ mỉm cười.

Buông phần của Tiêu Ngọc Minh, nàng lại cầm lấy <Đệ tử quy> của Tiêu Ngọc Thần. Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, nước chảy mây trôi, vô cùng đẹp, hiển nhiên là đã tốn không ít công phu.

Đường Thư Nghi nghiêm túc xem từng trang rồi nói: “Tốt, trưởng tử nên làm gương tốt, để đệ muội lấy con làm gương, đồng thời phải yêu thương dạy dỗ đệ muội, lần này con làm rất tốt.”

Tiêu Ngọc Thần đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Nhi tử đã biết, sau này nhất định sẽ làm gương tốt cho đệ muội.”

Hắn ra vẻ người lớn như vậy lại làm Đường Thư Nghi không nhịn được cười. Nàng đặt ba phần <Đệ tử quy> chung với nhau, sau đó nhìn bọn họ nói: “Đọc đi, mười lần.”

Ba người đều có chút xấu hổ, bọn họ đều bị phu tử phạt viết chữ, nhưng chưa bao giờ bị phạt đọc to. Tiêu Ngọc Thần ho nhẹ một tiếng, cứng đờ nói: “Đọc ở đây luôn sao?”

Đường Thư Nghi gật đầu: “Ở đây, ba người các con, bắt đầu đi.”

Ba người người đưa mắt nhìn nhau, đều rất xấu hổ, nhất thời không biết bắt đầu thế nào. Đường Thư Nghi bỗng nhiên cảm thấy trò này rất vui, bèn mở miệng nói: “Đệ tử quy, thánh nhân huấn, thủ hiếu đệ, Chuẩn bị... Bắt đầu...”

Ba người lại sửng sốt, Tiêu Ngọc Thần là người đầu tiên mở miệng đọc, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng lập tức đuổi kịp.

“Đệ tử quy, thánh nhân huấn, thủ hiếu đệ, thứ cẩn tín, phiếm ái chúng, nhi thân nhân, hữu dư lực, tắc học văn....”

Ba người đứng đó thẳng lưng trăm miệng một lời, nhưng chỉ một lúc sau đã đầu bắt đầu lắc, còn lắc cùng một độ cung cùng một phương hướng. Đường Thư Nghi thấy vậy lại muốn cười, vừa mới bắt đầu còn có thể nhịn xuống, nhưng càng về sau càng không nhịn được nữa, chỉ có thể đứng dậy xua tay bảo bọn chúng tiếp tục đọc, nàng vào nội thất cười một lúc đã.

Hùng hài tử trở nên ngoan ngoãn vẫn rất đáng yêu.

Hơn một khắc sau, ba người bọn họ đã đọc xong mười lần <Đệ tử quy>, miệng lưỡi khát khô. Thúy Trúc Thúy Vân đã sớm chuẩn bị nước trà, ba người cũng chẳng màng lễ nghi cầm ly trà uống ừng ực, Đường Thư Nghi ở bên cạnh thấy vậy lại cười.

Chờ ba người uống xong, Đường Thư Nghi nhìn bọn họ nói: “Mục đích của ta không phải là phạt các con mà là muốn các con hiểu được huynh hữu đệ cung, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.”

“Hài nhi hiểu rõ.” Ba người lại trăm miệng một lời nói.

44

Đường Thư Nghi nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của ba đứa chúng nó, bỗng nhiên cảm thấy có ba hài tử cũng không tệ.

Một nhà bốn người dùng bữa tối vô cùng hòa thuận, ăn cơm xong, Đường Thư Nghi gọi Tiêu Ngọc Thần vào thư phòng, nói với hắn chuyện phát sinh trên triều đình hôm nay. Tiêu Ngọc Thần nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như vậy, thế nhưng đã náo ngay lúc lâm triều rồi.

“Những lời ta nói với con ở từ đường khi trước cũng không phải là dọa con.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần nói.

“Nhi tử... nhi tử đã biết.” Tiêu Ngọc Thần nghĩ mà sợ, tay lại bắt đầu run.

Đường Thư Nghi dùng tay ấn nhẹ vai hắn, nói: “Sau này làm gì cũng phải thận trọng từ lời nói tới hành động, đi một bước tính ba bước, thậm chí là mười bước. Lúc phụ thân con còn sống, trong tay hắn có binh quyền, có thể áp chế một số người. Nhưng nhà ta bây giờ chỉ có một cái tước vị bỏ không, không có quyền hành, có thể nói là lung lay sắp đổ. Chúng ta có thể dựa vào ngoại công một ngày hai ngày, một năm hai năm, có thể dựa vào ông ấy cả đời sao? Lại nói đặt quyền lợi vào tay người khác sao có thể yên tâm bằng việc tự mình nắm giữ.”

“Mẫu thân...” Nội tâm Tiêu Ngọc Thần ngũ vị tạp trần, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Đường Thư Nghi lại vỗ vai hắn, nói vài lời thâm sâu: “Chỉ cần là người thì đều phạm sai lầm, mấu chốt là phạm sai lầm rồi có chịu tiếp thu giáo huấn, sửa đổi để tiến bộ không. Ngọc Thần, con là trưởng tử, gánh vác sự hưng thịnh của phủ Vĩnh Ninh hầu là trách nhiệm của con. Nhưng con cũng đừng cảm thấy áp lực quá lớn, ta và đệ muội của con sẽ nỗ lực cùng con.”

Cuối cùng Tiêu Ngọc Thần cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Hai ngày này, cảm giác tự trách, áy náy, sợ hãi, vô thố, bao vây lấy hắn, hắn thậm chí còn phủ nhận bản thân. Lại nghĩ tới trách nhiệm của trưởng tử Hầu phủ đè nặng trên người, hắn cảm thấy bản thân hít thở không thông.

Mười bảy năm qua, hắn chưa bao giờ cảm thấy gian nan như hai ngày này. Hiện tại mẫu thân nói với hắn, ngài ấy và đệ muội sẽ cố gắng cùng hắn, hắn vừa cảm động vừa cảm thấy bản thân tràn trề năng lượng.

“Mẫu thân, con sẽ nỗ lực.” Tiêu Ngọc Thần ch ảy nước mắt nghiêm túc nói.

Đường Thư Nghi cầm khăn lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nói: “Tốt, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”

Tiêu Ngọc Thần gật đầu thật mạnh.

Đường Thư Nghi đứng dậy rót cho hắn ly trà, đặt vào tay hắn rồi nói: “Hôm nay Lương gia gửi bái thiếp cho nhà ta, ngày mai Lương Kiện An cùng Lương lão thái thái, Lương nhị phu nhân sẽ đến bái phỏng.”

“Bọn họ... bọn họ tới làm gì?” Đầu óc Tiêu Ngọc Thần còn chưa tỉnh táo sau cơn kích động vừa rồi.

Đường Thư Nghi: “Con cảm thấy bọn họ tới đây làm gì? Nghĩ kĩ thử xem.”

Tiêu Ngọc Thần yên lặng thở một hơi, ổn định cảm xúc, sau đó cúi đầu nhíu mày tự hỏi. Một lát sau lại nói: “Bọn họ tới đây cầu hòa.”

Đường Thư Nghi ném cho hắn một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, mở miệng nói: “Ta cũng nghĩ vậy. Ngày mai con tới tiền viện tiếp đãi Lương Kiện An, ta tiếp đãi Lương lão thái thái và Lương nhị phu nhân. Con về nghĩ thử xem ngày mai nên ứng phó với Lương Kiện An như thế nào.”

Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”

Đường Thư Nghi vui mừng cười: “Được, con về nghĩ cho kĩ đi.”

Đường Thư Nghi nói xong bèn đứng dậy, mẫu tử hai người rời khỏi thư phòng. Bên ngoài, Tiêu Ngọc Minh đã không thấy đâu, Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh Thúy Trúc xem nàng ấy thắt vòng tay. Tiêu Ngọc Thần cáo từ rời đi, Tiêu Ngọc Châu thấy Đường Thư Nghi thì vội vàng dựa vào: “Nương, con muốn ngủ với nương.”

Đường Thư Nghi sờ đầu con bé: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play