435

Lý Huệ Tâm nghe con bé nói thế, nhìn về phía mấy vị tiểu thư kia, mỗi một người nàng ta đều rất quen thuộc, đều là người cảm mộ Tiêu thế tử. Đặc biệt là Tống đại tiểu thư của nhà An Nguyên Hầu, hai người họ có thể coi là tử địch.

"Nghe nói hôm nay lệnh tôn cũng đến đây?" Lý Huệ Tâm hỏi Tiêu Ngọc Châu.

Nàng ấy nghe nói yến hội hôm nay, không chỉ đơn giản là vài vị tiểu thư tụ tập với nhau, mà phu thê Định Quốc Công cũng ở một bên theo dõi.

Tiêu Ngọc Châu vừa nghe nàng ta nói vậy liền biết nàng ta có ý gì, con bé nói: "Hôm nay phụ thân ta cũng hẹn người tới đây."

Quả nhiên là như vậy!

Lý Huệ Tâm lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần, trên mặt có chút gấp gáp. Hôm qua phụ vương nàng ta đến Hoàng cung xin ban hôn, nhưng Hoàng thượng cũng không đồng ý ngay lập tức. Nếu như Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ, Tiêu Ngọc Thần đã định thân thì làm sao bây giờ?

Nàng ta tâm hồn treo ngược cành cây đi theo Tiêu Ngọc Châu đến bên bếp nướng, vài vị tiểu thư khác ai mộ Tiêu Ngọc Thần, chủ động đến yến hội thấy nàng ta cũng tới, trên mắt ít nhiều đều tỏ vẻ không vui. Chỉ là đều là tiểu thư thế gia, ở nhà đều đã học qua các quy tắc, ai cũng không nói gì.

Nhưng sự chán ghét của Lý Huệ Tâm đối với họ, lại hiện rõ trên khuôn mặt. Nàng ta nhìn một vị tiểu thư nói: "Hôm nay khí sắc của Diêu tiểu thư không được tốt lắm, không phù hợp với y phục của ngươi."

Diêu tiểu thư cũng không phải là người có tính khí tốt, nghe nàng ta nói mình như vậy, nặng nề hừ một tiếng nói: "Hôm nay Huệ Tâm quận chúa lại ăn mặc long trọng quá, là di nương của ngài lấy toàn bộ trang sức trâm hoàn đều cài lên người của ngài sao?"

Câu nói này, không chỉ nói cách ăn mặc của Lý Huệ Tâm như kẻ nhà giàu mới nổi, mà còn chỉ ra thân phận thứ nữ của nàng ta. Lý Huệ Tâm tức giận đến mức đỏ mặt, nàng ta chỉ vào Diêu tiểu thư nói: "To gan, ngươi dám nói chuyện với bổn quận chúa như vậy sao?"

Nàng ta dùng thân phận để đè người, Diêu tiểu thư không nói nữa, nhưng cũng không chịu thua, đứng đó nghiến răng không nói gì. Tiêu Ngọc Châu thấy vậy, mỉm cười nói với Lý Huệ Tâm: "Quận chúa lúc trước đã từng ở nhà tự tay nướng thịt chưa? Rất thú vị đấy."

Lý Huệ Tâm tất nhiên nể mặt Tiêu Ngọc Châu, trừng mắt nhìn Diêu tiểu thư nói: "Không có, ở nhà nào cần ta tự tay làm!"

Tiêu Ngọc Châu: ".... Vậy thì quận chúa ở đây xem chúng ta nướng thịt, lát nữa cùng nhau ăn là được rồi."

Lý Huệ Tâm nhận ra mình nói sai, nàng ta còn chưa gả cho Tiêu Ngọc Thần, bây giờ không thể đắc tội muội muội của hắn. Liền mỉm cười cười nói: "Ngọc Châu muội muội dạy ta một chút có được hay không?"

Tiêu Ngọc Châu nhẹ gật đầu, nếu không phải hôm nay có mục đích, con bé mới không thèm để ý đến nàng ta.

Ở đằng kia, Đường An Lạc đi đến bên Diêu tiểu thư, mỉm cười nói chuyện với nàng ấy, trò cười này mới coi như kết thúc. Chỉ là, kể từ khi Lý Huệ Tâm đ ến, bầu không khí không được tốt lắm.

Một lúc sau, nướng gần hết thịt, Tống đại tiểu thư nhà An Nguyên Hầu, cầm đ ĩa thịt nướng lên nói: "Ta đưa một ít qua chỗ đại ca ta."

Tống đại công tử của nàng ấy đang ở cùng Tiêu Ngọc Thần, cho nên nàng ấy vừa nói câu này ra, sắc mặt của vài vị tiểu thư cũng ái mộ Tiêu Ngọc Thần đều trở nên khó coi, nhưng lại không nói được gì. Ai bảo ca ca của bọn họ không ở bên đó chứ?

Lý Huệ Tâm cũng lo lắng, nàng ta đặt miếng thịt nướng còn chưa chín của mình lên đ ĩa rồi nói: "Ta đi đưa cho Tiêu thế tử một ít."

Nói rồi nàng ta liền sải bước đi qua, cũng không thèm quan tâm đ ến ánh mắt của mọi người. Tiêu Ngọc Châu thấy vậy lập tức đi theo, Thuý Trúc Thuý Vân cũng vội vàng đi theo.

Hai nơi vốn dĩ cách nhau không xa, đi vài bước đã tới. Diêu tiểu thư trước tiên bảo tỳ nữ,đem thịt đã nướng đặt trên bàn Tiêu Ngọc Thần và những người khác đang ngồi, tự nhiên hào phóng nói: "Tiêu thế tử, nếm thử thịt ta nướng cho huynh."

Nói rồi ánh mắt của nàng ấy còn nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần, nhưng Tiêu Ngọc Thần lại quay đầu nói chuyện với Đường tam công tử, hoàn toàn không để ý tới nàng ấy. Diêu tiểu thư mím môi, trên mặt mang theo vẻ mất mát.

Lý Huệ Tâm thấy vậy khoé môi nở một nụ cười đắc ý, nàng ta đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần, mỉm cười nói: "Tiêu thế tử, nếm thử thịt ta nướng cho huynh."

Tiêu Ngọc Thần nghe thấy giọng nói của nàng ta, quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Huệ Tâm quận chúa, này không hợp lễ nghĩa, về sau xin đừng làm như vậy."

Lý Huệ Tâm bị từ chối, đỏ bừng mặt, nhưng nàng ta vẫn kiếm chế tính khí của mình, cầm một xiên thịt nướng đưa về phía Tiêu Ngọc Thần: "Ta đặc biệt nướng cho huynh, huynh nếm thử."

Lông mày Tiêu Ngọc Thần nhíu chặt lại, hắn thật sự thấy phiền muốn chết. Lại nghĩ đến việc nàng ta cầu xin Hoàng đế hạ chỉ bức hôn, càng thêm bực mình phẫn nộ, giơ tay hất văng cánh tay của Lý Huệ Tâm. Bởi vì tức giận, lực trên tay cũng thêm vài phần, Lý Huệ Tâm suýt chút nữa bị hắn đẩy ngã.

Nhưng Tiêu Ngọc Thần cũng không quan tâm, hắn đứng dậy nhìn Lý Huệ Tâm nói: "Huệ Tâm quận chúa chẳng lẽ không biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ sao? Ngươi ta không thân cũng chẳng quen, làm ra hành động như vậy, đây là giáo dưỡng của phủ Túc thân vương sao?"

Đừng nói thời cổ đại, ngay cả ở thời hiện đại, nói một nữ hài tử không có lễ nghĩa liêm sỉ, không có giáo dưỡng đều là những lời cực kỳ nặng nề. Mà sau khi Tiêu Ngọc Thần nói ra những lời này, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Từ lâu hắn đã muốn nói những lời này với Lý Huệ Tâm, nhưng vì sự giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ khiến hắn không cách nào thốt ra được những lời này.

Giờ khắc này, toàn bộ vọng lâu đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng gió xung quanh, đều khiến người cảm thấy càng thêm sắc bén. Mọi người ai cũng không nghĩ tới, Tiêu Ngọc Thần lại nói ra loại lời nói như vậy. Đường tam công tử cũng bí mật giơ ngón tay cái lên với hắn.

"Tiêu thế tử, sao huynh có thể nói ta như vậy?" Lý Huệ Tâm bị những lời nói vừa rồi của Tiêu Ngọc Thần làm cho ngơ người, sau khi phản ứng lại cả người như bị thiêu đốt. Từ nhỏ đến lớn, trước giờ chưa có ai nói nàng ta như vậy, giờ khắc này nước mắt của nàng ta đã rơi xuống.

"Ngươi hết lần này đến lần khác quấn lấy ta, ta còn không thể nói ngươi sao?" Tiêu Ngọc Thần hợp tình hợp lý nói, lúc này hắn cảm thấy mình nên làm chuyện này từ lâu rồi, nếu làm sớm hơn, có lẽ sẽ không xảy ra sự việc này.

Lý Huệ Tâm không ngờ tới, hôm nay Tiêu Ngọc Thần lại dùng loại thái độ này đối xử với nàng ta. Lúc trước mặc dù Tiêu Ngọc Thần cũng không muốn nhìn thấy nàng ta, nhưng cũng mang thái độ khách khí.

Nàng ta quay đầu nhìn Tống đại tiểu thư đang đứng ở một bên xem kịch vui, tức giận đùng đùng nói: "Có phải là ngươi không, là ngươi bảo ca ca ngươi nói xấu ta trước mặt Tiêu thế tử?"

Tống đại tiểu thư: "......."

Tống đại công tử: "........"

Lúc này Tiêu Ngọc Thần lại nói: "Huệ Tâm quận chúa, ngươi đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."

436

Bây giờ trái tim Lý Huệ Tâm đã đau đớn đến mức chẳng còn cảm giác, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Tiêu Ngọc Thần, ta nói cho ngươi biết, kiếp này cả hai chúng ta đều phải trói buộc với nhau, phụ vương ta đã cầu xin Hoàng đế hạ thánh chỉ ban hôn cho chúng ta. Thánh chỉ ban hôn rất nhanh sẽ đến. Tiêu thế tử, ngươi chờ thành hôn với ta đi."

Nói đến đây, Lý Huệ Tâm cảm thấy sự oán hận và buồn sầu trong lòng đã bớt đi rất nhiều, cho nên trong ngữ khí mang theo chút đắc ý.

Hai tay Tiêu Ngọc Thần nắm chặt thành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt vào nhau, hắn thế mà bị người bức tới bước đường này. Hắn nói: "Bây giờ thánh chỉ còn chưa hạ xuống, bây giờ ta đi xuất gia hẳn là được rồi đi."

Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, ngay cả Tiêu Ngọc Châu cũng như vậy. Lúc trước bọn họ không có nói như thế này! Con bé nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Tiêu Ngọc Châu nhất thời cũng không đoán ra, lời hắn nói là phải thật hay không.

Nhưng cho dù có là thật hay không, đều phải ngăn lại. Hơn nữa màn kịch này cũng nên đến lúc con bé xuất hiện. Chỉ thấy con bé quay đầu lại tức giận nhìn Lý Huệ Tâm, nước mắt lưng tròng nói:

"Người của Hoàng thất đều giống ngài chỉ biết bắt nạt người khác như vậy sao? Động một chút liền nói cầu thánh chỉ, Hoàng thượng là người anh minh, mới không hạ loại thánh chỉ như vậy. Ta muốn đi nói với cha ta, ngài ép ca ca ta xuất gia làm hoà thượng."

Nói rồi con bé chạy đi, Thuý Trúc Thuý Vân vội vàng đi theo, Tiêu Ngọc Thần nhìn Lý Huệ Tâm nói: "Bây giờ ta liền xuất gia, quận chúa hài lòng chưa?"

Lý Huệ Tâm có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ đến bước đường này. Nàng ta mở miệng muốn nói, nhưng nhất thời lời gì cũng không nói ra được.

"Hồ nháo!" Lúc này, giọng nói của Tiêu Hoài truyền đến, mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy hắn dẫn theo Tiêu Ngọc Châu khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt đến.

Khi đến gần hơn, hắn từ cao nhìn xuống Lý Huệ Tâm, trầm giọng nói: "Ngươi là một tiểu thư xuất thân thứ nữ, lại dám vọng tưởng muốn làm tông phụ của phủ Đường Quốc Công ta, còn giả truyền thánh chỉ, bổn quan ngược lại muốn đi hỏi Hoàng thượng, gia giáo của Hoàng gia bây giờ đều như này sao?"

Tiêu Hoài thân hình cao lớn, khắp người toả ra sát khí, lúc này Lý Huệ Tâm đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Mà Tiêu Hoài lại quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Thần: "Con là thế tử của phủ Đường Quốc Công ta, là chủ nhân tương lai của phủ Quốc Công, cho dù là Hoàng thượng cũng sẽ không biết phân biệt trái phải, ban hôn một thứ nữ không biết liêm sỉ cho con. Đi, cùng ta đi gặp Hoàng thượng."

Tiêu Ngọc Thần gật đầu, Tiêu Hoài dịu giọng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Con về phủ nói với mẫu thân, bảo nương con cũng gửi thẻ bài tiến cùng bái kiến Hoàng hậu."

Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Thần rời đi, đi vào cung gặp Hoàng thượng. Tiêu Ngọc Châu cũng lập tức cáo từ với các vị tiểu thư, về phủ Quốc Công. Đương nhiên những vị tiểu thư kia cũng không ở lại, đều vội vàng về nhà, các nàng phải về nói chuyện vừa xảy ra với người trong nhà.

Mọi người đi rồi, chỉ còn lại Lý Huệ Tâm và tỳ nữ của nàng ta.

"Quận chúa, chúng ta.... chúng ta có đi hay không?” Tỳ nữ hỏi, bọn họ cũng bị khí thế vừa rồi của Tiêu Hoài làm cho hoảng sợ.

"Về... Về Vương phủ.” Lý Huệ Tâm nói.

..........

Bên này, khi Tiêu Ngọc Châu về đến nhà, kể lại chuyện vừa rồi cho Đường Thư Nghi nghe. Đường Thư Nghi nghe xong đứng dậy quay vào tẩm thất thay y phục, sau đó xuất phát đi Hoàng cung. Đến cửa cung, liền nhìn thấy Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đang đợi nàng.

Nàng xuống xe ngựa, đi về phía hai người, Tiêu Hoài nhìn nàng, mỉm cười nói: "Phu nhân và chúng ta binh chia hai đường thôi."

Đường Thư Nghi cũng mỉm cười: "Hoàng hậu hẳn là sẽ không làm khó ta, chỉ là bên phía Hoàng đế Quốc Công gia phải cẩn thận."

Tiêu Hoài gật đầu: "Được, phu nhân cũng nên cẩn thận."

Đường Thư Nghi cũng nói được, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau đi về phía cổng cung. Tiêu Ngọc Thần đi theo hai người bọn họ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ, nhìn dáng vẻ này không giống như có mâu thuẫn, vậy sao lại không sống cùng nhau chứ? Thật không thể hiểu nổi!

Tiêu Hoài nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của hắn, liếc mắt nhìn hắn nói: "Đừng cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung, phải đặt tâm tư vào chuyện chính."

Tiêu Ngọc Thần đột nhiên không hiểu sao mà bị khiển trách, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói vâng, ai bảo người này là cha hắn chứ.

Tiến vào Hoàng cung, cùng nhau đi một đoạn đường, sau đó tách ra. Một người đi đến ngự thư phòng ở phía trước, một người đến tẩm cung của Hoàng hậu.

Đường Thư Nghi đến cửa cung Hoàng hậu, liền nhìn thấy cô cô chưởng sự bên người Hoàng hậu mặt nở nụ cười đứng đợi nàng.

"Định Quốc Công phu nhân bình an." Cô cô chưởng sự hành lễ với Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Cô cô miễn lễ đi."

Cô cô chưởng sự đứng dậy, dẫn Đường Thư Nghi vào tẩm cung chính điện của Hoàng hậu. Hoàng hậu ngồi ở chính giữa, Đường Thư Nghi hành lễ với nàng ta, Hoàng hậu đi tới đỡ nàng dậy, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp phu nhân rồi."

Đường Thư Nghi đi tới một bên ngồi xuống, nói: "Trong nhà có nhiều chuyện."

Hoàng hậu xua tay bảo cung nữ phục vụ trà, sau đó nói: "Bổn cung cả ngày ở trong cung không có chuyện gì làm, phu nhân nhàn rỗi có thể đến tìm bổn cung nói chuyện."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Vâng."

Hai người lại không mặn không nhạt mà hàn huyên vài câu, Hoàng hậu liền hỏi: "Hôm nay phu nhân tới đây là có chuyện gì?"

Đường Thư Nghi thở dài một hơi: "Vốn dĩ không muốn làm phiền nương nương, nhưng chuyện này thật sự khiến người tức giận, không thể không đến tìm ngài nói chuyện."

Mặc dù Hoàng hậu không biết rõ Đường Thư Nghi lắm, nhưng từ mỗi một chuyện nàng làm có thể biết, nàng không phải người hành động mà không có mục đích. Nếu như đã tìm đến chỗ của nàng ta, nhất định không phải chuyện nhỏ. Lợi ích của nàng ta khác với Hoàng đế, nàng ta không quan tâm Tiêu Hoài có công cao hiển hách hay không, nàng ta chỉ quan tâm trong cuộc tranh giành chức vị thái tử giữa các hoàng tử, Tiêu Hoài đứng về bên nào, nàng ta có thể giành được sự ủng hộ của Tiêu Hoài dành cho Tam hoàng tử hay không.

Dù sao Tam hoàng tử bây giờ được nuôi dưới danh nghĩa của nàng ta, bọn họ có chung cùng lợi ích.

Cho nên nghe thấy lời Đường Thư Nghi nói, nàng ta ngồi thẳng dậy, phong độ nghiêm túc nói: "Phu nhân nói đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play