Túc thân vương thấy vậy, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn một chút, ông ta hành lễ với Hoàng đế, sau đó xoay người đi ra ngoài. Đi ra ngự thư phòng, ông ta lại quay đầu liếc vào trong, bây giờ ông ta thật sự hiểu rõ, chuyện ông ta làm dư thừa đến mức nào. Nhưng nên nói đều đã nói, nên làm cũng đã làm, không cách nào thay đổi.
Giờ khắc này, ông ta liền có suy nghĩ muốn g iết chết nghiệt nữ kia.
Trong ngự thư phòng, Hoàng đế dựa vào ghế gấm, ngón tay gõ lên mặt bàn, trong đầu suy nghĩ những gì Túc thân vương vừa nói. Lúc đầu y quả thật có chút nghi ngờ, Túc thân vương thấy Tiêu Hoài bây giờ rất thế lớn muốn leo lên trên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù thế lực của Tiêu Hoài có lớn đến đâu, chẳng lẽ lớn hơn Hoàng đế là y sao? Hơn nữa y trước giờ coi như cũng tôn trọng Túc thân vương, Túc thân vương không cần vì leo lên Tiêu Hoài mà đắc đội Hoàng đế là y.
Tuy nhiên, nếu ban hôn gả Lý Huệ Tâm cho Tiêu Ngọc Thần, cũng không phải là không thể. Lý Huệ Tâm vì một nam nhân mà muốn sống muốn chết, hiển nhiên không phải một tông phụ đủ tiêu chuẩn. Hơn nữa, trái tim nàng ta đều chỉ hướng về Tiêu Ngọc Thần, nếu sau này lại ban cho Tiêu Ngọc Thần vài nô tỳ xinh đẹp, hậu viện phủ Định Quốc Công nói không chừng trở thành một mảnh gà chay chó sủa.
Nghĩ đến đây, trong lòng y không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng Tiêu Hoài vừa mới lập được công lao hiển hách, muốn ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần phải lập kế hoạch lâu dài. Chuyện này phải làm sao để cả Tiêu Hoài cả triều thần đều không tìm được sai lầm nào.
Hoàng đế ngồi ở ngự thư phòng vắt óc suy nghĩ hình thành âm mưu quỷ kế của y, buổi tối, một tiểu thái giám đến cổng cung của Lương quý phi, thì thầm vài câu bên tai thái giám canh giữ cửa, sau đó rời đi.
Thái giám nhìn bóng lưng dần biến mất kia, sau đó đi đến cửa tẩm điện của Lương quý phi, hạ giọng nói vài câu với cung nữ thiếp thân đang canh ngoài cửa của Lương quý phi.
Cung nữ kia nghe xong thì vào phòng, thấy Lương quý phi đang dựa vào giường sững sờ. Trong lòng nàng ta nặng nề thở dài một hơi, những phi tần chốn hậu cung này, trong mắt người ngoài thì phong quang vô hạn. Nhưng bọn họ nào biết, những nương nương này phải làm sao mới vượt qua những tháng ngày trong cung.
Nếu được sủng ái, sẽ bị người khác ghen tị và ám hại, nếu không được sủng ái, cứ thế mà sống qua ngày.
"Nương nương," Cung nữ đi đến bên giường nhẹ gọi một tiếng.
"Tiểu Đức Tử ở ngự thư phòng vừa tới nói, chiều nay Túc thân vương đến ngự thư phòng nói một vài chuyện với Hoàng thượng. Hắn mơ hồ nghe được Túc thân vương dường như muốn Hoàng đế ban hôn cho Huệ Tâm quận chúa và Tiêu thế tử của phủ Định Quốc Công.” Cung nữ nói.
Lương quý phi vừa nghe liền lên tinh thần, nàng ta hỏi: "Hoàng đế nói gì?"
Cung nữ: "Hoàng đế nói muốn suy nghĩ."
Lương quý phi cười lạnh, sau đó nói: "Có kịch hay để xem rồi. Ta làm người tốt một lần đi, ngày mai truyền tin tức này đến phủ Định Quốc Công."
Cung nữ: "Vâng."
Lương quý phi vẫy vẫy tay để nàng ta rời đi, sau đó tiếp tục phát ngốc. Nàng ta cũng không phải thật sự có ý tốt, cái chết của nhi tử và đệ đệ nàng ta đều có liên quan đến phủ Định Quốc Công, nàng ta hận mỗi một người trong phủ Định Quốc Công. Nhưng nàng ta càng căm hận Hoàng đế, bây giờ có cơ hội để phủ Định Quốc Công và Hoàng đế đấu nhau, nàng ta tất nhiên rất vui vẻ.
Nàng ta quay đầu xuyên qua cánh cửa nhìn ra màn trời đêm tối, nghe tiếng gió xào xạc, nàng ta lẩm bẩm: "Trời sắp thay đổi rồi."
Hôm sau triều sớm, Tiêu Hoài dậy sớm hơn trước rất nhiều. Sau khi tắm rửa thay y phục xong, hắn liền cưỡi ngựa đến hoàng cung. Đến cổng cung, hắn giao ngựa cho tuỳ tùng, sau đó đi đến cổng cung, chờ cổng cung mở ra rồi đi vào cùng mọi người. Nhưng còn chưa đi được vài bước, đã nhìn thấy Tề Lương Sinh đi từ phía bên trái tới.
Ánh mắt hai người đụng nhau, Tiêu Hoài hiển nhiên cảm thấy, sắc mặt Tề Lương Thịnh xấu hơn trước rất nhiều. Tiêu Hoài vốn dĩ muốn chào hỏi hắn, Tề Lương Sinh thấy vậy vờ không nhìn thấy hắn, sải bước đi về phía trước. Hắn cảm thấy Tề Lương Sinh này quá nhỏ mọn, cũng không phải thù hận sinh tử gì, hơn nữa hai nhà qua lại còn tính thân thiết, tại sao thấy hắn lại không muốn nói chuyện như vậy?
Sải bước đến cổng cung, vừa đứng vững, An Nguyên Hầu đã mỉm cười đi tới, chắp tay về phía hắn: "Định Quốc Công."
Tiêu Hoài cũng chắp tay với hắn, sau đó hai người bắt đầu hàn huyên. Lúc này lại có thêm vài người tới nói chuyện với Tiêu Hoài, một lúc sau, quanh người hắn có không ít người. Tiêu Hoài không mặn không nhạt mà tiếp đãi những người này, trong lòng nghĩ về sau sẽ không qua lại quá thân thiết với những người này.
Những người thực sự có quan hệ tốt với hắn sẽ không vào lúc này đứng ở cổng cung vây lấy hắn nói chuyện. Đây là muốn làm gì? Ngại Hoàng đế không đủ kiêng kỵ hắn sao?
Mà An Nguyên Hầu lúc này đang đứng ở một bên, trên mặt cũng có chút không vui. Hắn ta thật sự muốn kết bạn với Tiêu Hoài, mới chủ động đến nói chuyện với hắn. Chỉ là không ngờ những người này lại tiến đến, vây quanh Tiêu Hoài nói chuyện. Chẳng lẽ những người này đều do Hoàng thượng sắp xếp? Vì muốn phán tội danh kết bè kết cánh cho Tiêu Hoài?
Nghĩ đến tính khí của Hoàng thượng, đây cũng không phải là chuyện không thể.
Chẳng mấy chốc, cổng cung mở ra, các quan viên lần lượt bước vào, sau đó tiến vào Kim Loan điện. Dựa theo văn võ, quan vị to nhỏ mà xếp hàng, Hoàng đế liền đến. Sau khi ngồi trên Long ỷ, y vừa nhìn liền thấy Tiêu Hoài đứng ngay trước mặt, trong lòng bắt đầu không vui, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Trong lòng y thầm nghĩ, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần, nhưng lại không thể để người khác tìm ra lỗi.
............
428
Bên phía phủ Định Quốc Công, Đường Thư Nghi thức dậy liền đi chạy chậm vài vòng trong viện, có thể coi là tập thể dục. Sau đó ăn sáng với ha huynh muội.
Mấy ngày qua, quản sự chưởng quỹ quản lý sản nghiệp trong phủ đều đến, Đường Thư Nghi phải bận rộn đối chiếu với bọn họ. Vào thời điểm này năm ngoái, có Tề Nhị giúp nàng, năm nay Tề Nhị bận rộn với chuyện hội quán, tất nhiên không thể đến giúp nữa. Nàng liền nghĩ, giao một số việc cho ba huynh muội làm, cuối cùng để nàng tính sổ cái là được rồi.
Ăn sáng xong, nàng liền giao việc cho ba huynh muội, sau đó bọn họ đều đi làm việc. Đường Thư Nghi thoải mái dựa vào ghế gấm, uống trà nói với Thuý Trúc Thuý Vân: "Mấy hài tử này lớn lên thì tốt rồi!"
Thuý Trúc Thuý Vân đều đứng một bên cười, Thuý Vân còn nói: "Là phu nhân dạy dỗ tốt."
Đường Thư Nghi cười nói: "Miệng ngươi càng ngày càng ngọt."
Chủ tớ ba người lại bật cười, lúc này Triệu quản gia đi tới bẩm báo với Đường Thư Nghi: "Vị ma ma Lương gia kia lại đến đây."
Đường Thư Nghi nghe vậy thì sững sờ một lúc, rồi nói: "Để bà ấy vào đây nói chuyện đi."
Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, một lúc sau hắn dẫn một vị ma ma tầm 40 tuổi vào. Ma ma này Đường Thư Nghi quen biết, lần trước hợp tác với Lương quý phi, cũng là vị ma ma này đến truyền tin.
"Thỉnh an Quốc Công phu nhân." Ma ma quy củ hành lễ với Đường Thư Nghi.
"Đứng dậy đi." Đường Thư Nghi xua tay, sau đó bảo bà ấy ngồi xuống hỏi: "Hôm nay ma ma có chuyện gì sao?"
"Quý phi nương nương nói, lần trước hợp tác với phu nhân rất vui vẻ, lần này tặng một món quà lớn cho phu nhân, hy vọng sau này còn có thể hợp tác với phu nhân." Ma ma nói.
Đường Thư Nghi cười nhạt, nàng chẳng hề tin lời này. Mặc dù lần trước hợp tác với Lương quý phi cũng không tồi, nhưng không đại biểu Lương quý phi không hận nàng. Dù sao cho dù là cái chết của Lương Kiện An hay là cái chết của Nhị hoàng tử, ít nhiều gì cũng đều liên quan đến bọn họ.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn nói, "Ma ma mời nói."
Ma ma gật đầu, sau đó nói: "Hôm qua quý phi nhận được tin tức, Túc thân vương cầu Hoàng thượng ban hôn cho Huệ Tâm quận chúa và Tiêu thế tử."
Bà ấy nói xong, căn phòng rơi vào im lặng, im lặng đến mức hít thở thôi cũng phải cẩn thận.
Mà giờ khắc này hai tay Đường Thư Nghi nắm chặt thành nắm đấm, không nghĩ tới Lý Huệ Tâm và Túc thân vương thật sự dám mơ mộng hão huyền! Một thứ nữ chẳng biết được sinh ra từ tiểu thiếp thứ bao nhiêu, mơ tưởng leo lên Đại công tử chi lan ngọc thụ nhà nàng cũng coi như thôi đi, Túc thân vương thế mà còn dám xin Hoàng đế ban hôn, cưỡng ép bọn họ cưới, thật sự cho rằng người trong hoàng thất có thể muốn gì được đó sao?
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nói với ma ma, "Nói với quý phi, cho dù ngài ấy nói chuyện này với ta vì có mục đích gì, ta đều cảm tạ ngài ấy."
Ma ma gật đầu: "Vâng, vậy nô tỳ xin cáo từ."
Đường Thư Nghi cúi đầu bảo Thuý Vân tiễn người đi, nàng ngồi đó cười lạnh. Có những người cứ thích tự cho mình là đúng!
"Đợi Quốc Công gia trở về phủ, mời chàng ấy đến Thế An Uyển." Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc.
Thuý Trúc trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài.
...........
Trong ngự thư phòng của Hoàng cung, Hoàng đế hạ triều liền quay lại phê chuẩn tấu chương. Nhưng mới phê duyệt được vài cuốn, y liền ném qua một bên nói với Tiêu Khang Thịnh: "Ngươi nói, dùng lý do gì để ban hôn cho Huệ Tâm và Tiêu Ngọc Thần mới hợp tình hợp lý."
Kiều Khang Thịnh nghe xong, khuôn mặt nhăn lại thành bánh bao, sau khi suy nghĩ một lúc hắn nói: "Nô tỳ thật ngu đần, không nghĩ ra được."
Ngô Chính Tín là nhất phẩm Xu mật sứ, thân tín của Hoàng đế.
Bởi vì vừa hạ triều, Ngô Chính Tín còn chưa đi xa, một lát sau liền đi tới. Hành lễ xong, Hoàng đế bảo hắn ta ngồi xuống, sau đó liền bắt đầu im lặng. Hoàng đế đang suy nghĩ, nói thế nào mới không để người khác cảm thấy chính mình hành sự không đủ hào phòng.
Cho dù đối mặt với thân tín, y vẫn muốn để đối phương cảm thấy y là một người hành sự công bằng, khôn ngoan.
"Đinh Quốc Công lập được đại công, mặc dù trẫm đã phong thưởng rất nhiều thứ cho hắn, nhưng trẫm vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ." Hoàng đế nói: "Hai ngày qua trẫm luôn nghĩ, không thì ban hôn cho trưởng tử của Định Quốc Công, cũng coi như thể hiện một mảnh tâm ý của trẫm."
"Hoàng thượng đúng là nhân hậu, ngài ân sủng Định Quốc Công như vậy, Định Quốc Công sau này nếu như.... chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.” Ngô Chính Tín ngay lập tức nói.
Nếu như cái gì?
Tất nhiên là nếu như bất kính với Hoàng thượng, nếu như muốn tạo phản.
Ngô Chính Tín có thể là thân tín của hoàng đế, kỹ năng nịnh hót và nhìn sắc mặt tất nhiên là hạng nhất. Lại nghe hắn ta nói: "Hoàng đế ban hôn cho Tiêu thế tử và ai?"
"Ái nữ của Túc thân vương, Huệ Tâm quận chúa." Hoàng đế nói.
Ngô Chính Tín: "........"
Này quá không môn đăng hộ đối! Một người là thứ nữ do tiểu thiếp thứ mười chín sinh, một người là đích trưởng tử của siêu phẩm Quốc Công, làm sao có thể đến được với nhau!
Lại nghe Hoàng đế nói: "Mặc dù Huệ Tâm là thứ nữ, nhưng là hạt ngọc của Túc thân vương, còn được trẫm phong làm quận chúa, xét về thân phận cũng xứng với Tiêu Ngọc Thần."
"Hoàng thượng nói đúng." Ngô Chính Tín nói.
Nguyên tắc của hắn ta chính là, chỉ cần Hoàng đế nói vậy chính là đúng. Hoàng đế nói rắm thơm, hắn ta cũng sẽ phụ hoạ theo.
"Chỉ là trẫm sợ Tiêu ái khanh cho rằng Huệ Tâm là thứ nữ, không đồng ý." Hoàng đế lại nói: "Ngươi nghĩ giúp trẫm, làm sao hạ thánh chỉ này, Định Quốc Công mới không tìm ra lỗi."
Ngô Chính Tín lần nữa cạn lời, y thân là Hoàng đế, muốn hạ chỉ gì cứ trực tiếp hạ là được. Muốn ép Tiêu Hoài nhận chỉ, lại không muốn người khác nói y ép bức công thần, thật sự được tiện nghi còn khoe mẽ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT