419

Đường Thư Nghi rất nhanh đã nhận được tin, Lục thị không muốn sau khi chết chôn cùng một chỗ với lão Hầu gia, mà muốn thủ cha mẹ chồng. Nàng nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh: "Là người sáng suốt, chuyện sau khi chết đều là làm cho người sống xem, hơn nữa bọn họ có muốn tranh cũng tranh không lại, còn không bằng bây giờ bà ấy lui lại một bước, mưu cầu lợi ích cho mình và con cháu."

Tiêu Ngọc Châu nghe xong liền gật đầu, còn nói: "Chúng ta có nên nói cho cữu công bọn họ một tiếng không?"

"Tất nhiên phải nói." Đường Thư Nghi nói: "Lát nữa liền gửi thiếp thư đến phủ Võ Dương bá, ngày mai phụ thân con đi với chúng ta."

Tiêu Ngọc Châu nghe nàng nói vậy thì cười tủm tỉm: "Cha bây giờ rất nghe lời, người bảo cha làm gì, cha nhất định sẽ làm đấy."

Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó gật gật đầu nói: "Không được nói bậy."

Tiêu Ngọc Châu tiếp tục cười, căn bản chính là như vậy. Con bé lại đến gần Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói: "Nương, có phải cha con làm điều gì đó khiến người tức giận, người mới trừng phạt cha không?"

Đường Thư Nghi: "......."

Mỗi một đứa đầu óc đều tưởng tượng phong phú như vậy?

Nàng nói: "Đừng đoán mò."

Tiêu Ngọc Châu lộ ra vẻ con cảm thấy mình đã đoán đúng, Đường Thư Nghi đau đầu, chuyện này thật sự không có cách nào giải quyết ba hài tử này.

Đúng như Tiêu Ngọc Châu nói, đối với an bài của Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài rất tự nhiên đáp ứng. Ngày hôm sau, người một nhà đến phủ Võ Dương bá. Phu thê Võ Dương bá, sau khi nghe Đường Thư Nghi nói, Lục thị nói sau khi chết sẽ thủ cha mẹ chồng, bọn họ đều sững sờ, sau đó Võ Dương bá phu nhân nói: "Là một người thông minh, chỉ là sau này chúng ta cũng sẽ không bạc đãi bọn họ."

So với một khoản tiền tài lớn như vậy, loại chuyện sau khi chết nên mai táng như thế nào cũng không phải là chuyện lớn.

Sau khi nói chính sự xong, Tiêu Hoài đi đến thư phòng với Võ Dương bá, Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh chơi đùa, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần cũng được công tử Tiết gia dẫn đi, ở trong phòng chỉ còn lại Võ Dương bá phu nhân và Đường Thư Nghi.

"Tiêu Hoài đã trở lại, cháu cũng thoải mái hơn." Võ Dương bá phu nhân nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Vâng."

Suy nghĩ cẩn thận, sau khi Tiêu Hoài trở về, nàng quả thật thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất có chuyện an bài hắn làm, hắn có thể làm xong ngay lập tức.

"Cháu cũng là người có phúc, Tiêu Hoài toàn tâm toàn ý với cháu, ba hài tử bây giờ đều hiểu chuyện." Võ Dương bá phu nhân vẻ mặt yên tâm, sau đó lại nói: "Hai ngày trước, An Nguyên Hầu đến gặp ta, muốn ta làm mai mối, nói chuyện hôn sự cho tôn nữ nhà bà ấy, tôn nữ bà ấy nhìn trúng Ngọc Thần của chúng ta."

Đường Thư Nghi nghĩ đến nhà An Nguyên Hầu, hình như có họ hàng vòng vèo với nương gia của Võ Dương bá phu nhân.

"Ngọc Thần quả thật đã đến tuổi kết hôn, chỉ là cháu còn muốn để thi xuân xong lại nói." Đường Thư Nghi nói.

Võ Dương bá phu nhân nói: "Gia môn như chúng ta, Ngọc Thần lại là thế tử, thi xuân chẳng qua chỉ là thêu hoa lên gấm mà thôi."

Đường Thư Nghi: "Đúng là lý này, nhưng hài tử kia nỗ lực lâu như vậy, đến cửa ải cuối cùng, vẫn phải dùng hết toàn lực."

"Cũng đúng." Võ Dương bá phu nhân mỉm cười nói: "Trưởng tôn nữ của An Nguyên Hầu, ngoại hình tâm tính đều không tệ, khi nào cháu gặp mặt một chút."

Đã như vậy, Đường Thư Nghi chỉ có thể đồng ý. Dù sao cũng chỉ là gặp mặt mà thôi, lại không phải định thân.

Mà giờ khắc này, phủ Túc thân vương cũng đang nói chuyện hôn sự, liên quan đến Tiêu Ngọc Thần.

Túc thân vương đã hơn tám mươi tuổi, tuổi già sức yếu. Giờ khắc này ông ta dựa vào tháp, bên cạnh ông ta là một người nữ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi.

Mấy ngày nay Túc thân vương bị nhiễm phong hàn, uống thuốc xong bệnh cũng gần khỏi, nhưng vẫn còn ho nhẹ. Nghe nữ nhân xinh đẹp nói chuyện, ông ta lại bắt đầu ho.

Nữ nhân xinh đẹp vội vàng lấy khăn tay đưa lên miệng ông ta, nhìn Túc thân vương nhổ đờm trong miệng vào chiếc tay trong tay, mặt không đổi sắc cuộn tròn chiếc khăn ném cái xô bên cạnh. Lại đem trà đưa đến bên miệng Túc thân vương, để ông ta súc miệng, sau đó cầm một bô súc miệng ra, để Túc thân vương nhổ nước súc miệng vào, lại lấy khăn tay lau vết nước ở khóe miệng.

Thật sự là hầu hạ đến mức không thể tỉ mỉ hơn.

Túc thân vương được hầu hạ rất thoải mái, bàn tay già nua vỗ vỗ cánh tay của nữ nhân nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ coi trọng chuyện hôn sự của Huệ Tâm."

Lý Huệ Tâm, là nữ nhi có được khi Túc thân vương về già, năm nay mười lăm tuổi, rất được ông ta chiều chuộng. Mặc dù là thứ nữ, nhưng Túc thân vương cũng xin phong nàng ta làm quận chúa, nhưng không có đất phong.

Nữ nhân xinh đẹp cũng chính là Vinh di nương, tiểu thiếp thứ mười chín của Túc thân vương, nghe Túc thân vương nói vậy thì mỉm cười nói: "Nô gia biết Vương gia thương Huệ Tâm nhất, chỉ là....."

Vinh di nương muốn nói lại thôi, Túc thân vương thấy vậy thì cau mày: "Có chuyện cứ nói ra đi."

Vinh di nương với mặt khó xử: "Chỉ là nha đầu Huệ Tâm thích thế tử của Định Quốc Công. Ngài cũng biết, diện mạo của thế tử Định Quốc Công kia, ở Thượng Kinh có biết bao cô nương đều ngưỡng mộ trong lòng. Chúng ta lại rất ít qua lại với phủ Định Quốc Công, mời bà mối qua nói chuyện, chưa chắc đã tranh lại người khác. Cho nên... Cho nên nô gia nghĩ, nếu không Vương gia đi nói với Hoàng thượng, nhờ Hoàng thượng ban hôn cho hai đứa."

420

Túc thân vương nghe nàng ta nói vậy, lông mày nhíu lại, "Thế tử Định Quốc Công không được."

Ông ta biết suy nghĩ của Hoàng đế, Hoàng đế lúc này một lòng một dạ giết Tiêu Hoài, chỉ là không tìm được lý do mà thôi. Nhưng Hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay, chỉ cần muốn giết một thần tử, có vô số cách thực hiện.

Cho nên, ông ta không thể để nữ nhi yêu quý của mìn gả vào phủ Định Quốc Công.

"Tại sao không được chứ?" Vinh di nương hỏi.

"Đừng hỏi, không được là không được." Túc thân vương không kiên nhẫn nói.

"Con phải gả cho Tiêu thế tử."

Một giọng nói của nữ hài nhi truyền đến, sau đó Huệ Tâm quận chúa chạy tới, bổ nhào đến bên người Túc thân vương, nũng nịu nói: "Phụ vương, con muốn gả cho Tiêu thế tử, ngài nhờ Hoàng thượng ban hôn có được hay không."

Túc thân vương bất lực nói: "Thượng Kinh này ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần ra, con nhìn trúng ai phụ vương đều thành toàn cho con được không?"

"Con không cần, con chỉ thích Tiêu thế tử thôi, con nhất định phải gả cho chàng ấy."

Huệ Tâm quận chúa là nữ nhi sinh ra khi Túc thân vương tầm tuổi sáu mươi. Ở trình độ nào đó, nữ nhi này đại diện cho sự uy nghiêm không đổ của Túc thân vương, cho nên ông ta chiều chuộng nữ nhi này gần như là muốn gì được nấy.

Nhưng lần này, Túc thân vương lại không đồng ý. Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói: "Huệ Tâm, đừng làm loạn."

Nói xong, ông ta dịu mặt lại nói: "Phụ vương đáp ứng con, ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần ra, những công tử ở Thượng Kinh tuỳ con chọn, chỉ cần con thích, phụ vương sẽ đến chỗ Hoàng thượng cầu ban hôn cho con."

"Con chỉ muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần." Huệ Tâm nói, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm, đặt lên cổ, nhìn Túc thân vương nói: "Phụ vương, nếu người không đồng ý với con, xin Hoàng thượng ban hôn cho con và Tiêu Ngọc Thần, con chết cho người xem. Dù sao không thể gả cho chàng ấy, cũng chẳng khác gì chết."

"Con.... khụ khụ khụ..." Túc thân vương tức đến mức lên cơn ho, Vinh di nương vội vàng vuốt lưng cho ông ta, đồng thời nhìn Huệ Tâm quận chúa lo lắng nói: "Huệ Tâm, mau bỏ dao xuống, nếu con có mệnh hệ gì, di nương nên làm thế nào đây? Phụ vương con nên làm thế nào đây?"

Nàng ta cũng cũng không ngờ tới, Lý Huệ Tâm sẽ dùng dao lấy tính mạng ra đe dọa.

"Hai người cứ để con chết đi, dù sao không thể gả cho Tiêu thế tử, con sống cũng không còn gì thú vị." Lý Huệ Tâm vừa nói vừa dùng thêm lực ở tay, con dao lập tức cắt qua làn da, máu lập tức chảy ra.

"A...." Vinh di nương sợ hãi hét lên, nàng ta không chiếu cố Túc thân vương nữa, đi tới trước mặt Lý Huệ Tâm, cẩn thận nói: "Huệ Tâm, nghe di nương nói, con đặt dao xuống trước, có chuyện chúng ta từ từ nói."

Lý Huệ Tâm lắc đầu: "Phụ vương, di nương, sau này nữ nhi không thể báo hiếu với hai người."

Vừa nói, tay nàng ta lại tăng thêm hai phần lực, vết thương trên cổ càng sâu, máu cũng chảy nhiều hơn, giờ khắc này phía trước y phục cũng đã nhuốm đầy máu.

Vinh di nương lại hét lên, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Túc thân vương: "Vương gia, ngài muốn nhìn nó chết sao? Vương gia cầu xin ngài, ngài đáp ứng nó đi."

Túc thân vương tức giận đến mức trong mắt nổ đom đóm, ông ta chỉ vào Lý Huệ Tâm nói: "Con thật sự nhất quyết muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần kia sao, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, đều không hối hận?"

Lý Huệ Tâm nghe thấy ông ta nói như vậy, ánh mắt sáng lên, "Con không hối hận, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không hối hận."

Túc thân vương nhìn nàng ta thật sâu, xua tay nói: "Con trở về đi, hai ngày nữa ta sẽ vào cung gặp Hoàng thượng."

"Cảm tạ phụ vương." Lý Huệ Tâm đưa dao găm ra khỏi cổ, máu vẫn đang chảy ra từ vết thương, nhưng dường như nàng ta không cảm thấy đau, nói: "Phụ vương người phải nhanh lên, có rất nhiều người muốn đến Định Quốc Công cầu thân."

Túc thân vương xua tay: "Ta biết rồi, con đi băng bó vết thương đi."

Vinh di nương vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bên cạnh Lý Huệ Tâm, dùng khăn tay che vết thương, nói: "Hà cớ gì lại khổ như vậy?"

Trên mặt Lý Huệ Tâm treo nụ cười, dù sao mục đích của nàng ta cũng đã đạt được. Chỉ cần có thánh chỉ của Hoàng thượng, Tiêu Ngọc Thần cho dù không muốn cưới nàng ta cũng không có cách nào. Cuối năm ngoái, nàng ta tình cờ nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần trên đường, như thấy thiên nhân, sau đó trái tim nàng ta chỉ còn hình bóng của hắn.

Sau đó, nàng ta muốn cầu Túc thân vương thỉnh chiếu chỉ ban hôn, nhưng Tiêu Ngọc Thần lại ra ngoài ngao du, nàng ta liền không nói. Mấy ngày trước, Tiêu Ngọc Thần trở về, Định Quốc Công từ cõi chết trở về, rất nhiều quý nữ cao môn ở Thượng Kinh muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần, cũng có rất nhiều người muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công, nàng ta vô cùng gấp gáp, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay.

..........

Đường Thư Nghi bọn họ tất nhiên không biết chuyện xảy ra trong phủ Túc thân vương, sau khi từ phủ Võ Dương bá trở về, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài: "Chuyện hôn sự của Ngọc Thần, Quốc Công gia nghĩ sao?"

"Tất cả đều nghe theo ý của Ngọc Thần và phu nhân đi." Tiêu Hoài nói.

Không phải hắn vô trách nhiệm, không quan tâm chuyện hôn sự của Đại nhi tử. Mà do hắn vừa đến ngôi nhà này không lâu, có rất nhiều chuyện hắn không rõ ràng. Hơn nữa, rõ ràng phu nhân đã có ý tưởng.

Đường Thư Nghi đã quen với thái độ này của hắn, nhưng bây giờ hắn đã là cha của hài tử, có một số việc nên biết vẫn phải biết. Nàng nói chuyện của Liễu Bích Cầm và Tiêu Ngọc Thần với Tiêu Hoài, sau đó nói: "Mặc dù chuyện đã qua gần một năm, nhưng ta cũng không rõ trong lòng Ngọc Thần nghĩ thế nào."

Chủ yếu là đã vượt qua vết thương trong lòng hay chưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play