Trước đây, Đường Thư Nghi và ba hài tử thường cùng nhau ăn tối ở Thế An Uyển, dù bây giờ Tiêu Hoài đã trở lại, nàng cũng không muốn vì chuyện này mà thay đổi. Không thể vì trong nhà nhiều thêm một người mà mọi chuyện đều chiều theo ý hắn. Cho nên, buổi tối ăn ở Thế An Uyển.
Tiêu Ngọc Châu rất vui mừng vì cha và hai ca ca đã trở lại, nụ cười trên mặt chưa lúc nào hạ xuống. Đường Thư Nghi thấy vậy, cũng không khỏi nở nụ cười. Mặc kệ Tiêu Hoài thế nào, hai nhi tử đã trở về, Đường Thư Nghi vô cùng vui vẻ.
Đang suy nghĩ, hai huynh đệ liền vén rèm bước vào. Nhìn thấy nàng, hai người hành lễ rồi ngồi xuống. Đường Thư Nghi lại nhìn trái nhìn phải một hồi. Tiêu Ngọc Trần đen hơn trước kia rất nhiều, nhưng hắn vốn đã đẹp trai, đen hơn một chút càng thêm cứng rắn, càng anh tuấn hơn lúc trước.
Ai dô, chẳng lâu nữa thềm cửa nhà bọn họ lại bị bà mối đạp mòn.
Tiêu Ngọc Minh rõ ràng cao hơn rất nhiều, thân thể tráng kiện hơn, cả người cũng trầm ổn hơn rất nhiều. Đường Thư Nghi thấy hai nhi tử nhà mình như vậy, trong lòng thỏa mãn.
Tiêu Ngọc Châu đến gần bên người hai huynh đệ, hỏi: "Chẳng phải trong thư nói mang đồ chơi hay ho về cho muội sao? Ở đâu rồi?"
Tiêu Ngọc Minh nghe con bé nói vậy, hừ một tiếng nói: "Trong lòng nha đầu muội chỉ nghĩ đến lễ vật, sao không hỏi ca muội ở trên chiến trường giết được bao nhiêu quân địch?"
Tiêu Ngọc Thần ở bên cạnh mỉm cười, sau đó nói: "Đồ vật bên người bọn huynh đều ở đại viện bên ngoài thành, ngày mai phái người mang về."
Tướng sĩ hồi Kinh, binh mã đi cùng đều không được vào thành, phải đóng quân ở ngoài thành. Đợi các tướng linh có quan vị nhận phong thưởng xong, đại bộ phận tướng lĩnh lại dẫn theo binh mã về Tây Bắc.
Đương nhiên, lần này Tiêu Hoài hồi Kinh, cũng không mang theo nhiều binh mã.
"Bên trong có cái gì?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Con bé vừa hỏi như vậy, Tiêu Ngọc Minh lại lên tinh thần: "Ta săn được vài con chồn, lông vô cùng đẹp, khi nào làm áo choàng cho muội và nương."
"Màu gì?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
"Có trắng có nâu, lát nữa muội tự mình chọn." Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt không quan tâm.
Tiêu Ngọc Châu vui vẻ cười khúc khích, Tiêu Ngọc Minh lại nói: "Còn có vài món đồ chơi kỳ lạ mà nữ hài nhi Nhu Lợi quốc hay chơi, ngày mai muội liền thấy."
"Nhu Lợi quốc có giống như chúng ta ở đây không?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
"Có chút khác biệt...." Tiêu Ngọc Minh bắt đầu nói về sự khác biệt giữa Nhu Lợi quốc và Đại Càn, Tiêu Ngọc Châu nghe mùi ngon, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Đúng lúc này, giọng nói của Thuý Vân truyền đến: "Quốc Công gia đến."
Sau đó rèm cửa được mở ra, Tiêu Hoài mặc một chiếc trường bào màu xám bạc bước vào. Tiêu Ngọc Châu vừa nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới, mỉm cười nói: "Cha, Nhị ca nói Nhu Lợi quốc rất vui, người cũng dẫn con qua Nhu Lợi quốc chơi được không?"
Giọng nói của tiểu cô nương mềm mại trong trẻo, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt mang theo cầu xin, trái tim Tiêu Hoài đột nhiên mềm nhũn, nghĩ rằng đưa tiểu nha đầu này đến Nhu Lợi quốc cũng không phải là chuyện lớn, liền muốn mở miệng đồng ý.
Nhưng lời vừa đến bên môi, ánh mắt của hắn nhìn thấy Đường Thư Nghi, liền đổi lời nói: "Chỉ cần mẫu thân con đồng ý là được."
Tiểu nha đầu này vẫn luôn được phu nhân chỉ dạy, có chuyện gì vẫn nên hỏi nàng thì tốt hơn.
Tiêu Ngọc Châu vừa nghe vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Đường Thư Nghi, kéo tay nàng lắc lắc, "Nương, chúng ta cùng nhau đến Nhu Lợi quốc chơi được không?"
Đường Thư Nghi không có biện pháp nào với con bé, nhưng vẫn nói: "Nhu Lợi quốc rất xa, nếu muốn đi phải chuẩn bị mọi thứ trước. Chuyện này chúng ta lại nói sau."
Nàng không hoàn toàn từ chối, Tiêu Ngọc Châu đã rất vui vẻ rồi, vội vàng nói: "Nương người thật tốt."
Nói xong con bé lại nhìn Tiêu Hoài nói: "Cha cũng rất tốt."
Những lời này khiến mọi người trong phòng bật cười, sau đó Thuý Vân vén rèm cửa đi vào, nói: "Phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó nói: "Vậy chúng ta ăn tối thôi."
Nói xong nàng đứng dậy dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phòng ăn, Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Minh đều đi theo. Đến nhà ăn, cơm canh đã được dọn xong, mọi người ngồi xuống.
Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Hoài, thấy hắn ngồi ở đó, không có ý định động đũa, liền nói: "Quốc Công gia, chúng ta ăn thôi."
Dù sao hắn cũng là chủ gia đình, vẫn nên để hắn động đũa trước.
Vừa dứt lời, Tiêu Ngọc Minh lập tức cầm đũa lên, nhắm về đ ĩa thịt heo om mà mình thích ăn, miệng nói: "Nương, người không biết đâu, đồ ăn trong quân đội mỗi bữa chẳng khác nào đồ cho heo ăn, con nhớ đồ ăn trong nhà muốn chết luôn rồi."
Nói xong, hắn ăn một miếng lớn, Tiêu Ngọc Thần ăn duyên dáng hơn rất nhiều, nhưng tốc độ gắp đũa nhanh hơn lúc trước không ít. Đường Thư Nghi thấy vậy thì đau lòng không thôi, liền nói: "Bây giờ về nhà rồi, về sau muốn ăn gì thì nói với nương, nương bảo phòng bếp làm cho ăn."
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh vừa ăn vừa gật đầu, Đường Thư Nghi thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho bọn họ.
Tiêu Ngọc Châu cũng mang vẻ mặt đau lòng, còn đến gần Tiêu Ngọc Minh nói: "Không phải huynh biết săn bắn sao? Đồ ăn trong quân đội không ngon, huynh không biết đường đi săn sao?"
Tiêu Ngọc Minh liếc mắt nhìn con bé, nuốt thức ăn trong miệng xuống nói: "Mỗi ngày đều là huấn luyện hoặc ra chiến trường, làm sao có thời gian đi săn! Con chồn săn cho muội và nương là đánh trận xong mới săn được."
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Châu càng thêm đau lòng, gắp một đũa thứ ăn cho hắn, nói: "Nếu không huynh tiếp tục làm công tử bột là được rồi."
Tiêu Ngọc Minh vừa nghe vậy liền giơ tay chọc vào đầu Tiêu Ngọc Châu, "Muội còn mong ta làm công tử bột cả đời à!"
Tiêu Ngọc Minh cảm thấy mình dùng lực cũng không lớn, nhưng phải trách làn da của Tiêu Ngọc Châu quá mềm mại, trên trán đỏ bừng một mảnh. Tiêu Hoài thấy vậy thì cau mày, Tiêu Ngọc Châu bĩu môi cáo trạng với Đường Thư Nghi: "Nương, người nhìn Nhị ca con kìa."
Đường Thư Nghi nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trên trán con bé, nói: "Hôm nay nó vừa về nhà, chúng ta nhường nó một chút."
Tiêu Ngọc Châu trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Minh lúc này cũng cảm thấy mình dùng sức hơi quá, vì thế hắn chỉ vào trán mình nói: "Này, muội chọc ta, chọc mạnh vào."
Tiêu Ngọc Châu bị hắn như vậy chọc cười, bật cười một tiếng, Đường Thư Nghi cũng bật cười.
Tiêu Hoài nhìn hành động của người một nhà, đột nhiên cảm thấy, đây mới thật sự là khói lửa nhân gian.
394: Phiên ngoại Đường Thư Nghi x Tiêu Hoài
Đường Thư Nghi mở mắt ra, lọt vào tầm mặt là một mảnh trắng xoá, trắng hơn cả tuyết. Đầu óc cô hơi choáng váng, một số ký ức bị xáo trộn, nhưng cô lại không thể vuốt thẳng nó.
Giơ tay lên muốn xoa xoa cái đầu sưng phồng của mình, nhưng vừa mới cử động một chút, một loại cảm giác đau nhức liền xông tới, sau đó một giọng nói vang lên, "Đường tổng, chị tỉnh rồi!"
Đường Thư Nghi không chưa rõ "Đường tổng" này là ai, lại nghe người đó nói: "Cảm tạ trời đất, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi, chị muốn uống nước không?"
Trong khi nói chuyện, người nọ đã đứng bên người cô. Đường Thư Nghi quay đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ. Đầu cô lại đau nhức, không nhịn được mà chau mày ừm một tiếng. Người đàn ông bên cạnh di chuyển, lát sau liền cầm một cái cốc tới.
Anh ta đặt chiếc cốc lên trên cái bàn cạnh giường, sau đó cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chớp mắt kéo gần lại, gần đến mức cô có thể nhìn thấy lông mũi của người kia. Cô vô thức đẩy mạnh người đàn ông ra, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Đối phương dường như bị cô làm cho sợ hãi, vội vàng lắp bắp nói: "Đường... Đường tổng, tôi chỉ muốn đỡ chị dậy uống nước, không..... không có ý gì khác."
Đầu óc Đường Thư Nghi vẫn còn đùng đùng đau nhức, cô chống một tay lên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn xung quanh, cái bàn kỳ lạ, những thứ màu đen vuông vuông vắn vắn kỳ lạ treo trên tường, còn có những thứ trên tay cô, tất cả những thứ này đều vừa kỳ lạ lại quen thuộc, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc trước rõ ràng là cô bị bệnh, Thuý Trúc Thuý Vân đưa thuốc cho cô uống, rồi cô ngủ thiếp đi, tại sao khi tỉnh dậy lại đến đây?
Đầu càng lúc càng đau càng nhức, như thể có thứ gì đó sắp phá vỡ xiềng xích mà chui ra. Cô xua tay với người đàn ông, nói: "Lui xuống trước đi, tôi cần yên lặng một chút."
Trợ lý La Dương: "......"
Ý bảo anh ta xuống lầu sao? Bảo hắn xuống lầu làm gì? Mặc dù khó hiểu, nhưng giờ khắc này anh ta cảm nhận được một loại cảm giác bài xích đến từ Đường Thư Nghi đối với anh ta, anh ta gật đầu rồi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Khi ra ngoài, trái tim anh ta bắt đầu lên xuống không yên. Có phải Đường tổng không hài lòng với công việc của anh ta không? Là báo cáo ngày hôm nay có vấn đề, hay là hành trình không hợp lý?
Đường Thư Nghi tất nhiên không biết, bởi vì hành động trong tiềm thức của cô, trợ lý bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên. Đầu cô càng lúc càng đau, sau đó bùm một tiếng, một lượng lớn thông tin ùa ra, những thông tin này cô vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, như là của cô lại như không phải của cô.
Cô nằm trên giường, chậm rãi tiêu hóa thông tin, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ở Đại Càn Triệu đã chết, cô xuyên đến một thế giới khác, một người có cùng tên cùng họ với cô. Nhận ra điều này, cô bắt đầu hoảng loạn. Cô ở Đại Càn Triều đã chết, vậy ba hài tử của cô thì sao? Cha đã chết, mẹ cũng mất, bọn nhỏ sẽ sống như thế nào?
Nghĩ đến đây, trái tim cô không khỏi nhói đau không thôi. Cô hối hận rồi, Tiêu Hoài qua đời cô buồn bã một hồi là được rồi, tại sao mỗi ngày đều buồn bã không vui khiến thân thể đau bệnh, cuối cùng cô rời khỏi thế giới đó, rời khỏi ba hài tử của mình.
Càng nghĩ trái tim cô càng đau, nước mắt bắt đầu không ngừng tuôn rơi, khóc đến mức không thể kiểm soát được.
Lúc này có tiếng gõ cửa, sau đó hai bác sĩ mặc áo khoác trắng và trợ lý của cô La Dương bước vào. Ba người họ thấy cô lệ rơi đầy mặt thì sững sờ, sau đó La Dương chạy tới, cẩn thận hỏi: "Đường Tổng, chị bị sao vậy?"
Đường Thư Nghi khóc hết mình thì đột nhiên có người đi vào, cô vô cùng không vui, đang định mắng bọn họ đi ra ngoài, nhưng lại chợt nghĩ tới, cô không còn là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân của Đại Càn Triều, liền lau nước mắt rồi ngồi thẳng dậy. Trước mặt người ngoài, Hầu phu nhân đương nhiên phải chú ý đến cách cư xử của mình.
"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Bác sĩ đi đến, bắt đầu thăm hỏi. Nguyên nhân chính là do vừa rồi cô khóc quá đau khổ, điều này khiến mọi người lo lắng.
Đường Thư Nghi lắc đầu, "Không có."
Bác sĩ nghe vậy thì cau mày, lại hỏi, "Cô có cảm thấy người mình vô lực không?"
Đường Thư Nghi lại lắc đầu, "Không có."
Nghĩ đến có thể do vừa rồi cô vừa mới khóc, khiến bác sĩ lo lắng, cô lại giải thích: "Tôi chỉ là nhớ tới một chuyện đau lòng mà thôi."
Mặc dù bác sĩ cảm thấy, cách nói chuyện trang trọng của cô nghe có vẻ hơi lúng lúng, nhưng vẫn trưng ra sắc mặt như thường nói: "Bình thường áp lực công việc lớn, cần chú ý khắc phục. Ngoài ra, công việc mặc dù quan trọng, nhưng cơ thể quan trọng hơn. Lần này tình hình của cô rất nghiêm trọng nếu như không cứu chữa kịp thời, có khi đã vì làm việc quá sức mà chết rồi."
Đường Thư Nghi nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Bây giờ cô rõ ràng hơn bao giờ hết, có một cơ thể khỏe mạnh quan trọng đến mức nào. Nếu không phải cô đau buồn thành bệnh, cô sẽ không chết, ba đứa con của vô cũng không mất mẹ.
Bác sĩ nghe cô nói vậy, vẻ mặt dịu lại, lại nói: "Cơ thể cô bây giờ không có vấn đề gì lớn, nguyên nhân chính khiến cô ngất xỉu là mệt mỏi. Tôi khuyên cô nên xin nghỉ một khoảng thời gian, bồi bổ cơ thể cho tốt."
Đường Thư Nghi lại nghiêm túc gật đầu.
"Không có vấn đề gì, lát nữa cô có thể xuất viện, xuất viện xong thì phải nghỉ ngơi cho tốt."
Bác sĩ nói xong rồi đi, La Dương nhìn chai dịch truyền, thấy nó gần hết liền nhấn nút, nhờ y tá rút kim ra. Đợi y tá đến, anh ta lại đi làm thủ tục xuất viện. Đường Thư Nghi thấy anh ta bận rộn tới tới lui lui, cô nghĩ đến Thuý Vân Thuý Trúc, khẽ thở dài một hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT