Tiêu Hoài cụng ly với các đại thần, nhưng lại thay rượu bằng trà, hắn giải thích là: "Lát nữa còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, bây giờ không thể uống rượu."
Về phần chuyện quan trọng gì, triều thần biết rất rõ, Thái phó bây giờ đã bị giam trong lao ngục rồi. Chỉ là mọi người đều không ngờ tới, Thái phó thế mà lại hợp tác với địch phản quốc. Vậy còn Đại hoàng tử thì sao? Chuyện Thái phó làm, Đại hoàng tử có tham gia vào không?
Thật ra không cần nghĩ, Đại hoàng tử chắc chắn có tham gia, dù sao tất cả những gì Thái phó làm trong những năm qua đều là vì muốn Đại hoàng tử lên vị trí đó. Chỉ là để xem, lúc đó Đại hoàng tử có thừa nhận hay không.
Yến tiệc cũng kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, Hoàng đế dẫn đầu đứng dậy, nhìn Tiêu Hoài nói: "Tiêu ái khanh đến ngự thư phòng cùng trẫm."
Hoàng đế đứng dậy đi ra khỏi sảnh yến hội, Tiêu Hoài cũng đi theo. Triều thần nhìn bóng lưng hai người, trong đầu lóe lên bốn chữ: "Sắp đổi trời rồi."
Bên này, Tiêu Hoài đi theo Hoàng đế vào ngự thư phòng, ngồi xuống Hoàng đế liền hỏi Tiêu Hoài, Thái phó thông đồng với địch phản quốc là chuyện gì.
Tiêu Hoài nói: "Từ thư từ trao đổi giữa Khương Tu Minh và Lữ Hưng Hải - nguyên soái của Nhu Lợi quốc, có thể thấy, Khương Tu Minh cảm thấy Đại hoàng tử không có hy vọng kế vị cho nên muốn dùng quân đội của Nhu Lợi quốc để bức cung. Mà yêu cầu của Lục Hưng Hải chính là giết thần."
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn y, mặt vô biểu tình, lại nói: "Lữ Hưng Hải phái hai nữ gian tế đã bồi dưỡng nhiều năm, lấy lý do bán thân chôn tổ phụ mẫu đưa đến chỗ Trình Ngọc Tuyền. Trình Ngọc Tuyền lại lấy cớ đổi ngựa, đưa hai nữ gian tế đó cho thần. Lúc đó thần liền nhận thấy có gì đó không ổn, để hai tên gian tế ở hậu viện quan sát, đồng thời tạo điều kiện cho bọn họ đánh cắp bản đồ phòng ngự giả.”
“Thần vốn dĩ muốn dùng bản đồ giả để đánh lạc hướng quân địch, chỉ là không ngờ tới, hai gian tế kia còn chưa kịp gửi bản đồ phòng ngự giả kia đi, Lữ Hưng Hải đột nhiên tiến đánh quân của ta. Thần dẫn quân nghênh đón, nhưng lại bị Trình Ngọc Tuyền ám hại, rơi xuống sông. Trình Ngọc Tuyền kia đã bị thần giam lại."
Hoàng đế nghe hắn nói xong thì cau mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trẫm nhớ, tin tức ngươi chết trận truyền ra không lâu sau, Tây Bắc đưa hai vị cơ thiếp của người về."
Tiêu Hoài gật đầu: "Đúng vậy, hai người đó chính là gian tế do Lữ Hưng Hải bồi dưỡng. Tuy nhiên, thần nghe Ngọc Minh nói, hai người kia đã mắc bệnh mà chết."
"Mắc bệnh mà chết?" Hoàng đế hỏi lại một câu.
Tiêu Hoài: "Vâng."
Hoàng đế không hỏi lại, nhưng trong lòng lại đoán hai người kia có lẽ không phải đơn giản là mắc bệnh mà chết như vậy.
“Người khăng khăng muốn đưa hai cơ thiếp đó đến Thượng Kinh chính là Tô Bính Thương.” Tiêu Hoài lại nói.
Hoàng đế cau mày, Tiêu Hoài giải thích với y: "Người này là người giám sự lương thảo, sau khi thần điều tra, người này mặt ngoài là người của Nhị hoàng tử, nhưng thực ra hắn ta đang làm việc cho Đại hoàng tử."
Hoàng đế ngồi đó không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã cuồn cuộn sóng ngầm, hiển nhiên là Đại hoàng tử muốn hãm hại Nhị hoàng tử. Huynh đệ tương tàn, mặc dù là chuyện bình thường trong Hoàng gia, nhưng bị người lôi ra vẫn làm người cảm thấy mất mặt.
Mà Tiêu Hoài nhìn thấy biểu cảm của y, khóe môi nhếch lên, phác họa một vòng cung chế giễu.
"Đưa Khương Tu Minh lên đây." Giọng nói của Hoàng đế vừa tức giận lại mang theo vài phần lao lực, nhi tử y đã ngu ngốc thì thôi đi, thế mà còn dám bức cung. Đây là chê y không nhanh chết đi à!
..........
Khương Tu Minh cũng chính là Thái phó bị trói chặt kéo vào ngự thư phòng. Ngay sau đó, Trình Ngọc Tuyền và Tô Bính Thương cũng được đưa tới. Hoàng đế ngồi sau bàn, nhìn Thái phó mặt đầy nếp nhăn đang quỳ trên mặt đất, nói: "Ngươi còn có gì muốn nói?"
Thái phó quỳ trên mặt đất, thân thể khù khoắm già nua, ánh mắt tràn đầy tro tàn. Ông ta mở miệng muốn nói chuyện, nhưng lại không nói được gì.
Thừa nhận, ông ta chỉ còn một con đường chết, không chỉ như thế, cửu tộc Khương gia của ông ta đều bị hành hình. Không thừa nhận, nhân chứng vật chứng đều ở trước mặt ông ta, muốn giảo biện cũng chẳng giải quyết được gì.
Nhưng bản năng của con người là cầu sinh, ông ta không muốn chết.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, thấp giọng báo cáo: "Hoàng thượng, Mẫn phi và Đại hoàng tử đến."
Sắc mặt Hoàng đế càng thêm âm trầm, "Cho bọn họ vào."
Tiểu thái giám đi ra ngoài, một lúc sau, Mẫn phi và Đại hoàng tử bước chân vội vàng đi vào. Hai người quỳ trước bàn Hoàng đế, Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Mẫn phi quay đầu nhìn Thái phó, nước mắt chảy dài trên mặt nói: "Phụ thân tại sao ngài có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Ngài làm như vậy, ngài coi nữ như là gì? Coi Cảnh Nghiệp là cái gì?"
Thái phó bị chất vấn: "......."
Hoàng đế: "......."
Tiêu Hoài cầm chén trà lên, hứng thú nhấp một ngụm, sau đó cau mày. Trà Long Tỉnh trước mưa là trà ngon, nhưng nước pha trà lại quá tầm thường. Chỉ là màn kịch trước mắt cũng đủ đặc sắc.
Bên này, Đại hoàng tử phủ phục người xuống đất, khóc lóc nói: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết Thái phó… lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần trước giờ chưa từng có suy nghĩ quá phận!"
388
Lần này Đại hoàng tử thật sự sợ hãi, hắn ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần có Thái phó, chỉ cần Khương gia còn ở đó, chung quy có một ngày hoàng vị này sớm muộn gì cũng là của hắn ta. Bây giờ hắn ta mới biết, trước kia mình quá kiêu ngạo, quá tin tưởng vào thực lực của Thái phó và Khương gia.
Hoàng đế nhìn nữ nhân và nhi tử của mình, nhìn hai kẻ nói dối không chớp mắt, thật sự bị làm cho tức muốn chết. Coi y là kẻ ngốc sao? Y nhìn Thái phó: "Ngươi còn gì muốn nói?"
Trong mắt Thái phó giờ phút này chỉ còn lại chết lặng, ông ta biết mình chết không thể nghi ngờ, nhưng ông ta không ngờ rằng nữ nhi và ngoại tôn của mình lại ở trước mặt ông ta, đổ hết trách nhiệm lên ông ta.
Nhưng cho dù có tức có hận đến thế nào, ông ta cũng biết một mình gánh vác tất cả trách nhiệm mới là biện pháp tốt nhất.
Nhắm mắt lại, ông ta nói: "Mọi chuyện đều do một tay thần làm. Trung cung vô tử, Đại hoàng tử là trưởng tử, theo lẽ lên là Thái tử, nhưng Hoàng thượng ngài chậm chạp không lập hắn làm Thái tử, thần chỉ có thể bí quá hoá liều. Nhưng mọi chuyện đều do thần một tay làm ra, hy vọng Hoàng thượng tha cho tộc nhân của thần."
Nói xong, ông ta quỵ người xuống đất khóc lóc thảm thiết. Còn Đại hoàng tử và Mẫn phi đều thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế nheo mắt nhìn hai người họ, rồi nhìn Tiêu Hoài đang ngồi đó chậm rãi thưởng thức trà. Tư thế nhàn nhã tuỳ tiện, lúc này y dường như nhìn thấy một người khác, khiến tâm thần của y nhất thời trở nên hốt hoảng.
Thu hồi ánh mắt, y nhìn lại ba người đang quỳ bên dưới, nhất thời không biết nên xử lý thế nào. Vừa mất một đứa nhi tử, chẳng lẽ lại phải giết một đứa khác sao? Mặc dù bọn nó đều ngu xuẩn nhưng cũng là thân nhi tử của y!
Đúng lúc này, một tiểu thái giám bước vào, đến gần Hoàng đế nói: "Bẩm Hoàng thượng, Lê ngự sử cầu kiến."
Hoàng đế cau mày, "Không gặp."
Tiểu thái giám nghe xong vội vàng lui ra, một lúc sau, hắn ta lại quay lại, nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Hoàng đế, hắn ta cẩn thận nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Lê ngự sử nói nói có chuyện quan trọng cần cầu kiến, liên quan đến Đại hoàng tử và Mẫn phi."
Hoàng đế nhíu chặt mày lại lại, "Cho hắn vào."
Tiểu thái giám lui ra ngoài, Đại hoàng tử và Mẫn phi trong lòng đều lo lắng, bọn họ không biết Lê ngự sử này định nói gì với Hoàng đế.
Một lúc sau, Lê ngự sử chính trực bước vào, đầu tiên là hành lễ với Hoàng đế, sau đó chắp tay về phía Tiêu Hoài, "Định Quốc Công."
Tiêu Hoài gật đầu với hắn, Lê ngự sử cũng gật đầu lại, sau đó trình tấu chương lên, nói: "Mấy ngày trước thần từ triều về nhà, trên đường có người cản kiệu của thần lại nói muốn tự thú. Thần mang người về phủ cẩn thẩn tra hỏi, sau đó biết được một chuyện kinh thiên động địa, chuyện này liên quan trọng đại, thần không dám lắng nghe từ một phía, liền tiến hành điều tra tìm chứng cớ, đây là bằng chứng thần tìm thấy."
Lê ngự sử lấy ra một chồng tài liệu khác, đưa cho Hoàng đế.
Mà sau khi Hoàng đế xem tấu chương xong, hiểu rõ tất cả mọi chuyện, bàn tay run rẩy không thôi. Y lại nhận lấy chồng chứng cứ mà Lê ngự sử dâng lên, mở ra nhìn qua một lượt, sau đó cầm lấy tấu chương mà lúc trước Lê ngự sử dâng lên, ném lên mặt Mẫn phi, hét lớn: "Trẫm đúng là xem thường ngươi, ngươi đúng là đãng phụ lòng dạ rắn rết."
Mẫn phi vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nhặt tấu chương trên mặt đất lên nhìn, chỉ mới liếc mắt nhìn, đầu óc nàng ta liền ong lên một tiếng, sau đó vội vàng dập đầu: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp, không phải thần thiếp, có người muốn hại thần thiếp!"
"Ngươi còn giảo biện!" Hoàng đế đứng dậy đi tới trước mặt Mẫn phi, ném chứng cứ do Lê ngự sử dâng lên vào mặt nàng ta, "Vậy ngươi nhìn xem, vị biểu ca kia của ngươi giả chết như thế nào, lại làm sao mua chuộc người làm thân phận giả, lại làm sao vào cung làm thị vệ. Mỗi một chuyện, chẳng lẽ đều là giả sao?"
Hoàng đế càng nói càng tức giận, y chỉ cảm thấy cả người mình đều nhuốm một màu xanh. Giơ chân đá vào ngực Mẫn phi, tức giận hỏi: "Ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Mẫn phi ngã xuống đất khóc lóc, không biết là vì đau hay vì sợ. Hoàng đế quay đầu lại nhìn Đại hoàng tử vẻ mặt không thể hiểu nổi đang quỳ ở bên cạnh, đôi mắt, cái mũi, cái miệng....
Hoàng đế cẩn thận nhìn đánh giá cả người hắn ta một lần, thế mà phát hiện không có một chút chỗ nào giống y. Mà Mẫn phi thấy y như vậy, vừa khóc vừa bò đến trước mắt Hoàng đế, túm lấy góc hoàng bào của y kêu lên: "Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, có người muốn hại thần thiếp và Đại hoàng tử."
Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: "Đinh Quốc Công hôm nay vừa trở về triều, liền chất vấn phụ thân thần thiếp, bây giờ Lê ngự sử lại hắt nước bẩn lên người thần thiếp, Hoàng thượng, ai cũng biết Lê ngự sử có quan hệ mật thiết với Định Quốc Công, là bọn họ liên thủ hại thần thiếp, hại Đại hoàng tử."
Mẫn phi túm lấy góc hoàng bào của Hoàng đế, khóc thảm thiết: "Hoàng thượng, ngài nghĩ thử đi. Ngài chỉ còn lại Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, tại sao họ muốn loại bỏ Đại hoàng tử? Hoàng thượng, bọn họ chính là muốn giế t chết từng nhi tử của ngài."
Hoàng đế nghe lời nàng ta nói xong, biểu cảm trên mặt âm trầm bất định, Lê ngự sử thấy vậy thì cau mày, hắn không ngờ Mẫn phi lại làm càn làm bậy như vậy, càng không ngờ tới, Hoàng đế dường như tin lời của nàng ta.
Lúc này, Tiêu Hoài vốn đang ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, đứng dậy đi về phía trước hai bước, cúi xuống nhặt tấu chương trên mặt đất lên, nhìn hai lần, nhướng mày. Không ngờ hôm nay lại thấy một màn trình diễn đặc sắc như vậy.
Gấp tấu chương lại, hắn nói: "Mẫn phi nương nương có vô tội hay không, rất dễ chứng minh."
Hoàng đế nheo mắt lại, "Chứng minh thế nào?"
Tiêu Hoài cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại nói không chút biểu cảm nói: "Nhỏ máu nhận thân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT