Đường Thư Nghi sau khi nói xong liền mỉm cười, nhưng vẻ mặt Đại hoàng tử phi lại có chút cứng đờ. Đường Thư Nghi làm như không nhìn thấy, cầm chén lên uống trà.
Qua một lúc, lại nghe thấy Đại hoàng tử phi nói: "Tình yêu của phụ mẫu còn sâu rộng hơn cả kế hoạch trong lòng, Hầu phu nhân không muốn nữ nhi của mình trở thành nữ tử cao quý nhất thiên hạ này sao?"
Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn nhỏ, "Cái gì là cao quý, cái gì là không cao quý? Người sống trên đời không hề dễ dàng, nữ tử càng không dễ dàng. Ta không hy vọng hài tử của mình có thể cao quý đến thế nào, chỉ mong nó sống cuộc sống tự tại, có thể tự làm chủ chính mình."
Đại hoàng tử phi nghe nàng nói, trong lòng lẩm bẩm câu "có thể tự làm chủ chính mình". Nữ tử trên thế gian này, có mấy người có thể tự làm chủ chính mình?
Nên nói đều đã nói, phủ Vĩnh Ninh hầu và Đại công tử, phủ Thái phó đã định sẵn đứng ở phía đối lập, không cần liên quan quá nhiều. Nàng đứng dậy cáo từ, Đại hoàng tử phi cũng đứng dậy, tiễn nàng đến cửa viện, lúc sắp chia tay còn không chết tâm mà nói: "Hầu phu nhân có thể suy nghĩ lại lời ta nói."
Đường Thư Nghi mỉm cười với nàng ấy: "Ta mọi chuyện đều nghe Hầu gia nhà ta."
Ý từ chối vô cùng rõ ràng, Đại hoàng tử phi không nói thêm gì nữa, làm ra tư thế mời. Đường Thư Nghi cúi đầu, quay đầu lại thì thấy một nam tử ba mươi tuổi đi tới. Nhìn thấy nàng, nam tử sửng sốt một hồi, sau đó trong mắt ánh lên vẻ dâm tà.
Đường Thư Nghi Nhi cau mày, lúc này, Đại hoàng tử phi cúi đầu hành lễ với nam tử: "Điện hạ."
Đường Thư Nghi biết đây là Đại hoàng tử, hành lễ với hắn ta, sau đó nói với Đại hoàng tử phi: "Vĩnh biệt."
"Vương ma ma tiễn Hầu phu nhân." Sắc mặt của Đại hoàng tử phi không dễ nhìn lắm, thời khắc Đại hoàng tử kinh ngạc khi nhìn thấy Đường Thư Nghi, cùng ánh mắt mang theo dâm tà kia, nàng ta nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nàng ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Vương ma ma trả lời lại một tiếng, mỉm cười nói với Đường Thư Nghi: "Hầu phu nhân đi theo lão nô."
Đường Thư Nghi ánh mắt thẳng tắp đi theo Vương ma ma, Đại hoàng tử nhìn bóng lưng nàng ta mà xuất thần, Đại hoàng tử phi tức đến nỗi sắc mặt tái nhợt, nàng ta nói: "Điện hạ vẫn nên kiềm chế một cút, Vĩnh Ninh Hầu vẫn còn sống."
Nói xong, nàng ta xoay người đi vào viện, Đại hoàng tử thu hồi ánh mắt, đi theo nàng ta vào trong, nói: "Nhiều năm trước đã gặp nàng một lần, nhưng lúc đó không đẹp đẽ như này."
Đại hoàng tử phi nhắm mắt lại, đè nén cơn giận trong lòng, sải bước vào phòng. Đại hoàng tử đi theo, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế gấm, hỏi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tên là gì?"
"Điện hạ!" Đại hoàng tử phi giận dữ gầm lên một tiếng.
Đại hoàng tử không sao cả mỉm cười, "Được rồi, ta không hỏi ngươi chuyện này. Chuyện hôn sự thế nào rồi?"
"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, mọi chuyện đều nghe Vĩnh Ninh Hầu." Đại hoàng tử phi không muốn nói chuyện với hắn ta.
Đại hoàng tử chậc một tiếng: "Lúc trước tại sao Tiêu Hoài không chết chứ?"
"Điện họ còn chuyện gì nữa không?" Đại hoàng tử phi nói: "Nếu điện hạ không còn chuyện gì thì đi đi, thiếp thân trong người không khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát."
Đại hoàng tử liếc nhìn nàng ta, "Ngoại tổ phụ nói tâm tình của ngươi không tốt, bảo ta tới dỗ dành ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi mãi mãi là Đại hoàng tử phi, tương lai ta ngồi vào vị trí kia, ngươi chính là Hoàng hậu."
Đại hoàng tử phi bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, điện hạ trở về đi."
Đại hoàng tử ừm một tiếng đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa viện, hắn ta nói với thái giám bên cạnh: "Quý danh của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là gì?"
Thái giám nói: "Cái này nô tài cũng không biết, nô tài lát nữa đi hỏi thăm một chút."
Đại hoàng tử nở nụ cười dâm tà phất tay bảo hắn ta đi, sau đó lại hừ một khúc hát quay về tiền viện.
Bị Đại hoàng tử nhìn với ánh mắt như vậy, Đường Thư Nghi buồn nôn muốn chết. Ban đầu, Tiêu Hoài nói trong thư, bọn họ không nên hành động hấp tấp với Đại hoàng tử, nàng đã định nghe theo. Nàng cũng không muốn mỗi ngày đều sống trong tranh đấu, sống trong âm mưu quỷ kế.
Nhưng nếu bây giờ nàng không làm gì đó, nàng không thể nuốt trôi cơn tức trong lòng. Hơn nữa, nếu nàng không để Đại hoàng tử gặp rắc rối quấn thân, có lẽ hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó. Một kẻ ham mê tửu sắc như hắn ta, giới hạn đạo đức có lẽ cũng chẳng cao.
Trở lại Hầu phủ, nàng gọi Triệu quản gia đến, hỏi: "Lương quý phi bây giờ thế nào?"
"Trong khoảng thời gian này, Lương quý phi vẫn luôn ở trong cung điện, đóng cửa không ra ngoài." Triệu quản gia nói.
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi: "Truyền tin cho Lương quý phi, nói chúng ta điều tra ra manh mối, vào ngày Nhị hoàng tử chết, người bên cạnh Đại hoàng tử đã xuất hiện ở Tây Sơn."
Triệu quản gia nghe xong khẽ sững người, sau đó vâng một tiếng, rời đi mà không hỏi gì. Đường Thư Nghi mỉm cười, Triệu quản gia thật sự là một thuộc hạ tốt.
Nàng chỉ muốn lợi dụng Lương quý phi để đối phó với Đại hoàng tử, dù sao cả hai đều không phải là người tốt, cả hai đều có thù oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, vậy thì để cho bọn họ đấu nhau, đấu càng ác liệt thì càng tốt.
Lúc này, Tiêu Ngọc Châu đi tới, trên trán lấm thấm mồ hôi. Đường Thư Nghi kéo con bé đến bên người, dùng khăn tay lau mồ hôi cho con bé, hỏi: "Con chơi trò gì?"
"Đá cầu." Tiêu Ngọc Châu cười nói.
Đường Thư Nghi cũng mỉm cười, nữ tử cổ đại chú trọng yên tĩnh nhã nhắn, nhưng nàng lại cảm thấy vận động nhiều một chút mới tốt, ít nhất khiến thân thể khỏe mạnh, gặp nguy hiểm cũng có thể chạy nhanh.
Tiêu Ngọc Châu nói tên hai món ăn, Đường Thư Nghi bảo Thuý Vân đi nói với phòng bếp.
"Aiz!" Tiêu Ngọc Châu thở dài: "Hai mẫu nữ chúng ta ăn cơm, không còn náo nhiệt như trước."
Đây là nhớ đến hai ca ca của mình, Đường Thư Nghi cũng nhớ đến hai nhi tử của mình, liền nói: "Ước chừng qua năm mới bọn họ mới có thể về, đến lúc đó nhà chúng ta cùng nhau quây quần đón năm mới."
Tiêu Ngọc Châu nghĩ tới Tết Nguyên Đán năm nay có thể ở bên phụ thân, hạnh phúc đến mức nheo cả hai mắt lại.
..........
Lương quý phi kể từ khi ở ngự thư phòng khóc lóc cầu xin Hoàng đế báo thù cho Nhị hoàng tử xong, vẫn luôn ở trong cung không ra ngoài. Hoàng đế lúc đó nói, có thời gian sẽ đến thăm nàng ta, nhưng một lần cũng chưa từng qua. Trong cung có tin đồn, Lương quý phi thất sủng rồi.
Lương quý phi ở trong cung nhiều năm, tất nhiên có nhiều tai mắt, mặc dù không ra khỏi điện nhưng lại nắm rõ tình hình bên ngoài. Lúc này, nàng ta đang mặc thường phục ngồi trên ghế cẩm, nghe cung nữ thiếp thân hồi báo:
"Nghe nói Đại hoàng tử phi mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử, sau khi Hoàng hậu nhận được tin tức liền mời tẩu tử Chương phu nhân vào cung, có lẽ là cũng muốn liên hôn với phủ Vĩnh Ninh hầu."
Lương quý phi nghe xong hừ một tiếng, "Mỗi một kẻ đều tính toán rất hay, nhưng còn phải xem Hoàng thượng có đồng ý hay không."
"Có lẽ Đại hoàng tử muốn Hoàng tôn kết hôn với trưởng nữ Vĩnh Ninh Hầu, mà Tam hoàng tử lại không có con cháu thích hợp để liên hôn với Vĩnh Ninh Hầu." Cung nữ nói.
Lương quý phi dựa vào ghế gấm lười biếng nói: "Tam hoàng tử không có người thừa kế thích hợp, nhưng nương gia Hoàng hậu thì có!"
"Cái này.... Chúng ta phải làm như thế nào?" Cung nữ hỏi.
Lương quý phi nhìn cửa sổ, nhìn cây hoa mộc đang nở rộ bên ngoài cửa sổ, nàng ta nói: "Không làm gì cả, nhìn bọn họ tự tìm đường chết."
Lúc này, một tiểu thái giám chạy vào, quỳ xuống nói: "Quý phi, nô tài vừa đi nhận tiền tiêu hàng tháng, bị người nhét một phong thư."
Lương quý phi khẽ cau mày, "Trình lên đây."
Tiểu thái giám giơ cao hai tay, đưa thư qua, Lương quý phi nhận lấy mở ra cẩn thận đọc, sau khi đọc xong, nàng ta cầm chén trà bên người lên "bốp" một tiếng đập vỡ xuống đất, "Bổn cung liền biết là hắn, liền biết là hắn hại nhi tử của ta."
Người trong phòng quỳ, đều câm như hến quỳ trên mặt đất.
Lại nghe Lương quý phi nói: "Vốn dĩ không nói chuyện này ra sớm, nhưng bọn họ muốn chết sớm, vậy thì đi chết đi."
"Vấn Hạ ở lại, những người còn lại đi ra ngoài."
Vấn Hạ là cung nữ thiếp thân của Lương quý phi, nàng ta đứng yên không nhúc nhích, sau khi cung nữ và thái giám trong phòng đều đi ra ngoài, nàng ta đóng cửa lại, sau đó đi đến bên người Lương quý phi, thấp giọng nói: "Nương nương, người ra lệnh."
Lương quý phi quý phi hơi nghiêng đầu nhìn nàng ta, thấp giọng nói: "Phái người đến phủ Vĩnh Ninh hầu truyền tin, Hầu phu nhân muốn lợi dụng bổn cung, có thể, nhưng nàng phải hợp tác với ta."
"Vâng."
Vấn Hạ trả lời rồi đi ra ngoài, Lương quý phi dựa vào ghế gấm, chậm rãi nói: "Kịch hay sắp bắt đầu rồi."
Đường Thư Nghi nghe Triệu quản gia bẩm báo, có người Lương phủ cầu kiến thì sững sờ một lúc, sau đó hiểu ra. Mặc dù Lương Kiện An đã chết, người Lương gia cũng bị bắt hồi hương, nhưng dù sao Lương quý phi vẫn còn ở trong Hoàng cung, Lương gia nhất định sẽ để lại người ở Thượng Kinh.
"Mời người vào đây." Đường Thư Nghi nói.
Triệu quản gia đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, một lúc sau, hắn dẫn theo một ma ma tầm hơn bốn mươi tuổi đi vào. Ma ma kia cung cung kính kính hành lễ với Đường Thư Nghi: "Hầu phu nhân vạn phúc kim an."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Ma ma đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh, sau đó nói: "Nương nương trong cung bảo nô tỳ đến bái kiến Hầu phu nhân."
"Ừm, ta biết rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng." Đường Thư Nghi nói.
"Nương nương nói, nếu phu nhân muốn lợi dụng nàng, nhất định phải hợp tác." Ma ma nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Nếu ta không hợp tác thì sao?"
"Nương nương nói, nếu Hầu phu nhân không hợp tác, vậy không xem được kịch hay."
Đường Thư Nghi ngồi đó im lặng một lúc rồi mới nói: "Muốn ta hợp tác như thế nào?"
"Nô tỳ kể cho phu nhân nghe một câu chuyện trước." Ma ma nói.
"Được." Đường Thư Nghi vẻ mặt rửa tai lắng nghe.
"Có một thế gia đại hộ, cuộc sống xa hoa phú quý. Trưởng tử của thế gia này có một nữ nhi, đẹp như hoa như ngọc, hơn nữa từ nhỏ đã thông minh vô song. Lão gia thế gia đó thấy nữ nhi nhà mình vượt trội hơn người như vậy, liền cẩn thận bồi dưỡng, chỉ đợi sau này đưa nàng ta vào cung, giành lấy tiền đồ tốt đẹp cho gia tộc."
"Nhưng nữ nhi này lại yêu thích biểu ca thanh mai trúc mã của mình, biểu ca kia cũng đem lòng yêu nàng ta. Nhưng vị tiểu thư kia đã định sẵn về sau phải vào cung, không thể nào sống cùng vị biểu ca kia. Nhưng hai người tình sâu nghĩa nặng, không thể chia lìa, sau này hai người họ nghĩ ra một kế, vị biểu ca kia giả chết, sau đó tìm cơ hội vào cung làm thị vệ, như vậy hai người có thể thường xuyên gặp nhau."
Ma ma nói đến đây liền cầm chén trà lên nhấp một ngụm, Đường Thư Nghi bị câu chuyện này gợi lên hứng thú, hỏi: "Sau này thì sao."
"Sau này," Ma ma nói tiếp, "Sau này vị tiểu thư kia được đưa vào cung, vị biểu ca giả chết xong cũng vào cung làm thị vệ, hai người coi như hoàn thành ước nguyện. Chỉ là khi hai người đang làm những hành vi thân mật, bị một vị phi tử khác ở trong cung đụng phải, hai người bọn họ kinh hoàng không thôi."
"Nhưng may mắn chính là, vị phi tử kia ngày thường có quan hệ thân thiết với vị tiểu thư kia, không nói chuyện của bọn họ ra ngoài. Nhưng hai người kia vẫn vô cùng sợ hãi, cộng thêm vị phi tử kia được sủng ái, sinh một hoàng tử thông minh lanh lợi, vị tiểu thư kia lòng sinh đố kỵ. Sau này hợp mưu với biểu ca, hạ thuốc phi tử kia, sau đó để biểu ca thông đồng với phi tử kia rồi bị Hoàng đế phát hiện..."
Tiếp theo không cần phải nói, Đường Thư Nghi cũng đã hiểu.
Lại nghe thấy ma ma nói: "Vị tiểu thư kia họ Khương, Khương của phủ Thái phó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT