Thất hoàng tử đang quỳ bên cạnh, thấy vậy vẻ mặt đờ đẫn nói: "Không phải, là con không học được, vừa học được chút đồ vật đầu liền đau. Ngài… ngài đừng trách ông ấy."
Hoàng đế nhắm mắt lại, sau đó xoay người rời đi. Thật ra trước khi đến, trong sâu thẳm y hy vọng nhi tử này mang lại chút bất ngờ gì đó cho y, nhưng giờ lại khiến y thất vọng. Nhi tử này không những không làm y ngạc nhiên, mà còn là người ngu ngốc nhất trong số vài vị nhi tử của y.
Y sải bước đi ra ngoài, Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi theo. Hoàng đế bước nhanh một lúc, sau đó dừng lại bước chân nói: "Thêm một số thứ vào viện của nó, những thứ mà các hoàng tử khác nên có đều bổ sung thêm cho nó."
Dù sao thì cũng là thân nhi tử, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, sự tức giận của năm đó đã sớm tan thành khói bụi. Chỉ có điều, sự thất vọng là thật.
Tiêu Khang Thịnh đáp một tiếng, sau đó đi theo Hoàng đế đến ngự thư phòng. Vào ngự thư phòng, Hoàng đế ngồi xuống, Tiêu Khang Thịnh vội vàng dâng trà, Hoàng đế nhận lấy nhấp một ngụm nói: "Khi chuyện đó xảy ra, nó bao nhiêu tuổi?"
Tiêu Khang Thịnh suy nghĩ một hồi, "Hẳn là bốn, năm tuổi."
Hoàng đế ừm một tiếng, Tiêu Khang Thịnh liếc mắt nhìn y, cẩn thận nói: "Thất hoàng tử nhìn có vẻ là người đơn thuần lương thiện."
Nghĩ đến chuyện Thất hoàng tử bảo vệ lão thái giám, Hoàng đế ừm một tiếng: "Có như có chút ưu điểm. Đi sắp xếp đi."
Tiêu Khang Thịnh vâng một tiếng, đi ra ngoài an bài chuyện thêm đồ vật vào viện của Thất hoàng tử. Bên này, trong viện tử đổ nát, Thất hoàng tử đứng đó không nhúc nhích. Từ khi Hoàng đế rời đi, cậu bé vẫn cứ đứng như vậy.
"Điện hạ, Hoàng đế không có nghi ngờ, không phải rất tốt sao?" Lão thái giám biết trong lòng cậu bé không dễ chịu, ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên.
"Ta nghĩ... Ít nhất nói với ta câu gì đó." Nhưng không hề có.
Trái tim Lý Cảnh Tập giống như nhét một đống đá, bị đầy và đau.
Lão thái giám thấy cậu bé như vậy, đau lòng đến mức nước mắt trào ra, ông ấy lau nước mắt nói: "Điện hạ, Hoàng gia không có thân tình."
"Ta biết." Lý Cảnh Tập nhìn bầu trời bên ngoài viện nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, đừng đau lòng vì người không quan tâm đ ến ngươi, không đáng."
"Đúng vậy, Hầu phu nhân nói đúng." Lão thái giám vội vàng nói: "Sau này những người đó sẽ biết, người giỏi giang như thế nào."
Lý Cảnh Tập đi đến bàn đá, tự rót cho mình một cốc nước, nói: "Ta là chính mình, không cần vì những kẻ không quan tâm đ ến ta mà đi chứng minh gì hết."
Đây cũng là những gì Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói với cậu bé.
Lão thái giám thấy khuôn mặt cậu bé không còn vẻ bi thương như trước, mỉm cười nói: "Điện hạ nói đúng."
Lý Cảnh Tập nghe ông ấy nói vậy, không khỏi bật cười.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động, lão thái giám đi tới mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đứng một hàng cung nữ thái giám, trong tay bọn họ đều cầm đồ vật. Một thái giám đứng đầu nói: "Đây là Hoàng đế phân phó cho Thất hoàng tử."
Lão thái giám nghe xong bộ dáng vừa vui mừng vừa hoảng loạn, vội vàng cho bọn họ vào. Mà khi Lý Cảnh Tập nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt lại thay đổi thành biểu cảm ngốc nghếch, mãi cho đến khi những thái giám và cung nữ đó rời đi.
"Từ hôm nay trở đi, đừng liên lạc với người của phủ Vĩnh Ninh hầu nữa." Thất hoàng tử nhỏ giọng nói với lão thái giám.
Lão thái giám vội vàng gật đầu: "Lão nô biết."
Giờ khắc này, trong lòng chủ tớ hai người mang theo mong đợi và thấp thỏm, mong đợi một cuộc sống khác trong tương lai, thấp thỏm sợ chuyện mong đợi hoá hư vô.
Chuyện Hoàng đế đến chỗ ở của Thất hoàng tử, còn cải thiện chỗ ở cho cậu bé, đêm hôm đó Đường Thư Nghi liền biết. Thái phi từ trong cung ra ngoài, trong cung tất nhiên cũng có người, cùng lúc đó, bà ấy cũng nhận được tin tức.
Ngày hôm sau, bà ấy gửi tấm thẻ vào cung, nói muốn thương lượng chuyện quá kế với Hoàng đế. Sau khi vào cung, bà ấy không đến ngự thư phòng gặp Hoàng đế trước, mà đến nơi ở trước đây trong cung của mình. Nhìn cung điện không chút tì vết, khóe môi Thái phi treo một nụ cười lạnh, vị Hoàng đế này đúng là, thật sự rất thích làm những chuyện giữ thể diện.
Nghe nói khi bà ấy ra khỏi cung, nơi ở ban đầu của bà ấy lẽ ra phải cho phi tử của Hoàng đế ở, nhưng Hoàng đế vẫn giữ lại, hơn nữa mỗi ngày sai người đến quét dọn. Cho dù là ai nghe thấy cũng nói Hoàng đế và Tiêu Dao Vương huynh đệ tình thâm!
Ở trong cung điện một lúc, bà ấy liền đứng dậy đi đến ngự thư phòng. Trên đường, đi ngang qua một cái hồ, bà ấy nhìn thấy một nam hài nhi mười một mười hai tuổi đứng ngây người bên hồ. Bà ấy bước đến bên người nam hài nhi, hỏi: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Nam hài nhi quay đầu nhìn bà ấy, lại quay đầu đi nói: "Bên trong có cá."
Thái phi nhìn cá trong ao, trên mặt nở nụ cười: "Thích sao?"
Nam hài nhi gật đầu: "Thích."
Thái phi hỏi: "Tại sao?"
Nam hài nhi ngước lên nhìn bà ấy trả lời: "Vui vẻ."
Thái phi nghe cậu bé nói như vậy, đứng đó sững người một lúc rồi nói: "Nhi tử của ta trước kia cũng thích đứng bên hồ này xem cá, nhưng nó nói, cá trong hồ không vui bằng cá ở sông lớn biển rộng bên ngoài."
Nói xong, bà ấy sờ sờ đầu nam hài nhi nói: "Hôm nay gió lớn, mau trở về đi."
Nam hài nhi gật đầu, sau đó nhìn Thái phi rời đi.
344
Đến ngự thư phòng, Hoàng đế dường như đang đợi bà ấy. Sau khi ngồi xuống, bà ấy nói: "Vừa nãy ở bên hồ ta thấy một hài tử, lại nhớ đến Thừa Duẫn, khi còn nhỏ nó cũng thích đứng đó nhìn cá trong hồ."
Hoàng đế một mặt tưởng nhớ, "Thừa Duẫn từ nhỏ đã thích mấy cái hoa hoa cỏ cỏ cá cá đó."
Thái phi mỉm cười: "Hôm nay ta đến để bàn bạc với Hoàng đế, chuyện tìm hài tử quá kế cho Thừa Duẫn."
"Trẫm đã thông báo cho tông thất rồi, bảo mỗi nhà dẫn hài tử độ tuổi thích hợp đến." Hoàng đế nói.
Thái phi gật đầu: "Chuyện này cũng phải là ngươi tình ta nguyện."
Hoàng đế: "Ngài yên tâm, các nhà đều nguyện ý."
Đó chính là tước vị thân vương.
Thái phi ừm một tiếng, "Chuyện này cũng phải xem duyên phận."
Hoàng đế nói đúng vậy, hai người lại trò chuyện nói chi tiết về chuyện quá kế một chút, Thái phi liền cáo từ rời đi. Bà ấy rời đi, Hoàng đế hỏi Tiêu Khang Thịnh: "Vừa rồi Thái phi gặp ai?"
"Nô tài đi hỏi."
Tiêu Khang Thịnh nói rồi lui ra ngoài, một lúc sau mới quay lại, đáp: "Thái phi ở bên hồ gặp Thất hoàng tử, hai người nói chuyện một lúc."
Hoàng đế cau mày: "Nói cái gì?"
Tiêu Khang Thịnh lắc đầu, "Cách hơi xa, người đi theo Thái phi không nghe thấy."
Hoàng đế ừm một tiếng, tiếp tục nhìn vào tấu chương trước mặt.
........
Hôm nay Đường Thư Nghi hẹn Tạ nhị phu nhân đến nhà, thời tiết hôm nay có chút ảm đạm, nhưng lại rất mát mẻ. Đường Thư Nghi phái người thu xếp đình tử trong vườn của Hầu phủ, dự định trò chuyện với Tạ nhị phu nhân ở đó.
Ăn sáng xong không lâu, Tạ nhị phu nhân dẫn nữ nhi đến. Đường Thư Nghi mỉm cười chào đón nàng ấy vào nhà, trong lòng lại hoài nghi ý tứ của Tạ gia. Theo nàng biết, trong những cô nương độ tuổi phù hợp của Tạ gia, nữ nhi của Tạ đại phu nhân Tạ Yến Hoa bằng tuổi Tiêu Ngọc Thần.
Đại gia tộc lớn liên hôn, nếu có thể để đích trưởng nữ và trưởng tử đích tôn kết hợp với nhau là thích hợp nhất. Nhưng lần này người gửi thiếp chính là Tạ nhị phu nhân, mà nữ nhi Tạ Hi Hoa nàng ấy dẫn theo, nhỏ hơn Tiêu Ngọc Thần vài tuổi. Chỉ là, Tạ Hi Hoa này bằng tuổi Tiêu Ngọc Minh.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên sững sờ, chẳng lẽ người mà Tạ gia muốn liên hôn là nhị nhi tử?
Tại vì sao?
Cũng không phải cảm thấy nhị nhi tử không bằng đại nhi tử, mà trong quan niệm thế nhân, Tiêu Ngọc Thần có thể kế thừa tước vị, điều kiện này đã vượt qua rất nhiều người, bình thường người ta đều sẽ chọn hắn.
Đầu óc nàng suy nghĩ muôn vàn, nhưng vẻ mặt lại không hiện chút nào, mỉm cười nói chuyện với Tạ nhị phu nhân, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn quan sát Tạ Hi Hoa. Liền thấy tiểu cô nương lưng thẳng tắp ngồi ở đó, không liếc ngang dọc, lúc nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu, cũng dịu dịu dàng dàng, ra dáng một tiểu thư khuê các.
Đối với chuyện này, nàng không thể đánh giá tốt hay không tốt, tiểu thư khuê các thời cổ đại đều như vậy.
Mà Tạ nhị phu nhân rất hài lòng với sự hiểu hiện ngày hôm nay của nữ nhi nhà mình, mà nữ nhi khống chế tư thái của mình đoan trang hiền thục vô cùng tốt. Thật ra nàng ấy cũng lo lắng thừa, khuê nữ của nàng ấy, từ nhỏ liền biết giả bộ. Tính cách lạ thường tinh quái từ trong xương, nhưng lại rất biết cách giả vở trước mặt người ngoài.
Nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đề nghị dạo quanh vườn, Tạ nhị phu nhân đương nhiên vui vẻ đồng ý. Đoàn người đi đến hoa viên của Hầu phủ, đi dạo xong liền đến đình ngồi. Đường Thư Nghi cảm thấy nói chuyện không cũng chán, liền đề nghị đánh mã điếu.
Hạ nhân dọn đồ đạc qua đặt lên bàn, Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu, Tạ nhị phu nhân, Tạ Hi Hoa, bốn người bốn bên, bắt đầu đánh bài. Tạ nhị phu nhân vừa xếp bài vừa nói: "Nghe nói nhị công tử đi theo bên người Hướng tướng quân? "
Đường Thư Nghi lắc lắc cái sàng trong tay, miệng nói: “Nó mỗi ngày chơi đùa ở bên ngoài cũng không được, liền đến trước mặt Hướng đại tướng quân xin Hướng đại tướng quân giúp đỡ quản giáo một hai."
Tạ nhị phu nhân biết nàng đang khiêm tốn, Thượng Kinh ai không biết tính khí của Hướng Thiên Hà khó tính thích nói thẳng, nghiêm khắc với thủ hạ của mình. Nếu như Hướng Thiên Hà nhận hắn, nói rõ Tiêu Nhị không phải công tử bột giống như bên ngoài nói.
"Nam hài tử lúc nhỏ thích chơi đùa, lớn rồi liền thay đổi tính nết." Tạ nhị phu nhân cười nói.
Đường Thư Nghi trả lời: "Hy vọng là vậy."
Bây giờ nàng có thể xác định, người Tạ gia nhìn trúng nhị nhi tử nhà mình. Nhưng tại vì sao?
Nhìn chúng quân quyền của Tây Bắc?
Nhưng ngay cả nàng cũng không dám chắc, cho dù con đường có trải sẵn, lúc đó Tiêu Ngọc Minh có thể nắm giữ quân quyền của Tây Bắc trong tay hay không, tại sao Tạ gia lại sẵn sàng đánh cược một ván cờ lớn như vậy?
Địch nữ trong đại gia tộc rất quý giá. Bởi vì liên hôn của một đích nữ, có thể duy trì sợi dây lợi ích của một đại gia tộc. Mà đích nữ trong một đại gia tộc, cũng không phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Lần trước Đại phu nhân nói với ta, Hầu gia nhà ta và Tạ lục gia thời niên thiếu là bạn tâm đầu ý hợp." Đường Thư Nghi nói: "Nghe nói Tạ lục gia lúc trước vẫn luôn ngao du ở bên ngoài, bây giờ liệu có ở Thượng Kinh?"
Tạ nhị phu nhân ném một quân bài ra, nói: "Có, khoảng thời gian trước về nhà, trúng phong hàn, giờ đang nghỉ ngơi."
Đường Thư Nghi hiểu rõ gật đầu: "Ra khỏi cửa, bên ngoài chính là phong ba bão táp, thật sự làm người lo lắng."
Tạ nhị phu nhân biết Tiêu Ngọc Thần cũng đang ngao du bên ngoài, cho rằng nàng đang lo lắng cho nhi tử của mình, liền nói: "Chỉ là, nam hài tử vẫn nên ra ngoài thăm thú, vài vị lão gia nhà ta, thành niên xong đều phải ra ngoài."
"Đúng vậy," Đường Thư Nghi nói: "Người làm phụ mẫu tất cả đều vì hài tử, liên hôn cũng như vậy, vẫn phải xem gia thế tốt, nhân phẩm tốt, còn cần hài tử tự mình hài lòng."
Tạ nhị phu nhân ra nàng đây là đang ám chỉ bản thân, nhưng như vậy vừa hay, nàng ấy cũng không muốn để nữ nhi của mình mơ mơ hồ hồ bị đẩy ra liên hôn.
Nàng ấy cười nói: "Ngài nói đúng, chuyện cả đời, tất nhiên phải tâm đầu ý hợp."
Nói chuyện với người thông minh rất thoải mái, không cần phải nói quá rõ ràng, đôi khi chỉ là một cái liếc mắt, đối phương cũng có thể hiểu ý của ngươi. Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân nhìn nhau cùng cười, coi như đạt thành hiểu ngầm.
Chuyện liên hôn giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Tạ gia, có thể, nhưng không phải ngay bây giờ, cần phải hiểu rõ lẫn nhau. Dù sao, trước khi biết ý đồ thật sự của người cầm quyền Tạ gia, bọn họ sẽ không đẩy hài tử của mình ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT