335

Đoan thân vương có chút hoảng hốt đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa, hắn ta quay đầu lại nhìn tỷ đệ Giai Ninh quận chúa nói: "Trở về ta sẽ viết tấu xin phong Cảnh Hạo làm thế tử."

Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo nghe thấy lời này, trên mặt bọn họ không lộ ra thần sắc vui mừng mà chỉ nhàn nhạt. Bọn họ biết rõ phụ thân sở dĩ làm như vậy là vì áp lực từ Hoàng thượng.

Cảm giác xấu hổ lại quét qua cả người Đoan thân vương, hắn ta sải bước đi ra ngoài. Hắn ta không hiểu, hai tỷ đệ bọn họ khi ở trong đất phong hiền như mèo, sau khi đến Thượng Kinh, tại sao lại đột nhiên lộ ra móng vuốt.

Mà Giai Ninh quận chúa nhìn tấm lưng hoảng loạn của hắn ta, thở dài một hơi, nỗi oan ức tích tụ nhiều năm cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút. Khi mẫu phi nàng ấy qua đời, nàng ấy mới chỉ mới bốn tuổi, mà Đoan thân vương phi hiện tại, Triệu Thi Nhu, sau khi mẫu phi nàng ấy mất được một năm liền vào Vương phủ.

Lúc đó nàng ấy chỉ mới năm tuổi, cho dù có thông minh đến đâu cũng không đấu lại người lớn. Mà bên ngoài Triệu Thi Nhu biểu hiện có vẻ nhu nhược, nhưng thật ra, nàng ta tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn nham hiểm, qua nhiều năm quản lý, trong Vương phủ đều là người của nàng ta, mà phụ vương tốt của bọn họ lại nơi chốn bảo vệ nàng ta. Tỷ đệ bọn họ ở đất phong chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng bây giờ đã đến Thượng Kinh, Triệu Thi Nhu ở đây không có quan hệ, Hoàng thượng cũng không đứng về phía nàng ta, cho nên tỷ đệ hai người đương nhiên không sợ. Còn có Lâm Ngọc Tuyền kia, khoảng thời gian trước nàng ấy mới nghe nói tới.

Lần này, nếu phụ phương tốt của nàng vẫn còn chấp mê bất ngộ, vậy cứ để hắn ta vẫn luôn hồ đồ đi.

Đoan thân vương rời khỏi phủ Lễ Quốc Công, một cơn gió thổi tới, làm cho mép trường bào của hắn ta bay lên, cũng khiến đầu óc hắn ta thanh tỉnh rất nhiều. Nhìn lại tấm bảng trên cổng phủ Lễ Quốc Công, hắn ta nhớ lại những gì phụ thân hắn ta nói trước khi chết:

"Ta khảo sát lâu lắm rồi, mới định trưởng nữ của phủ Lễ Quốc Công làm thê tử cho ngươi. Nhược Hoa lớn hơn ngươi ba tuổi, hành sự ổn trọng, về sau ngươi phải nghe lời nó nhiều hơn, có biết không?"

Lúc đó hắn ta gật đầu, phụ vương hắn ta lại nói: "Sau này phu thê các ngươi cùng nâng đỡ nhau, ta không cần ngươi có thành tựu lớn gì, có thể giữ được phần cơ nghiệp này của Vương phủ là được. Ngươi là nam tử, phải gánh vác trách nhiệm, yêu thương thê nhi."

Sau khi phụ vương qua đời, có một đoạn thời gian dài, hắn đều coi vợ cả là chỗ dựa, đoạn thời gian đó, là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của phu thê họ. Chỉ là sau này, hắn ta càng ngày càng chán ghét sự quản giáo của vợ cả với mình, mà khi đó Triệu Thi Nhu dịu dàng hiểu ý vẫn là ngoại thất, hắn ta lại càng thêm chán ghét vợ cả, thậm chí về sau mâu thuẫn giữa họ đã đến độ không thể nào hàn gắn.

Cho dù là vậy, hắn ta cũng thật sự không nghĩ tới nàng ấy sẽ vì khó sinh mà chết.

Thu hồi suy nghĩ, hắn ta xoay người lên ngựa, âm thầm lẩm nhẩm ba chữ Lâm Ngọc Tuyền trong miệng, sau đó đánh ngựa rời đi. Trở về phủ Đoan thân vương ở Thượng Kinh, hắn ta đến thư phòng, đóng cửa lại không cho bất kỳ ai hầu hạ, lấy bút mực ra viết sổ con xin phong trưởng tử Lý Cảnh Hạo làm thế tử. Sau đó, hắn ta cưỡi ngựa vào cung, dâng sổ con cho Hoàng đế.

Hoàng đế sau khi nhìn thấy sổ con, khuôn mặt mang theo vẻ vừa lòng, cầm bút son viết một từ lên trên đó - chuẩn. Sau đó lại viết một đạo thánh chỉ phong Lý Cảnh Hạo làm thế tử của Đoan thân vương.

"Hoàng thúc mặc dù mất sớm, nhưng sinh thời đều làm xong mọi chuyện cho ngươi, có thể coi là hao tổn tâm huyết." Hoàng đế nhìn Đoan thân vương nói: "Trưởng nữ của phủ Lễ Quốc Công, gia thế, ngoại hình, tâm tính, lúc đó ở Thượng Kinh đều là nhất đẳng, chính là nghĩ nếu như đi theo người, có thể có thêm một người giúp ngươi. Nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì?"

Đoan thân vương rũ đầu xuống nói: "Thần đệ đã biết."

"Đi xuống đi, sau này đối xử tốt với đôi nhi nữ của vợ cả ngươi."

Hoàng đế xua tay bảo Đoan thân vương ra ngoài, sau đó thở dài nói: "Hoàng thúc là người anh minh đến cỡ nào, lại sinh ra một kẻ hồ đồ như vậy."

Nói xong lời này, y nghĩ đến chính mình, lại buông xuống một tiếng thở dài, chẳng lẽ kiếp nạn của Lý gia bọn họ sắp đến rồi?

Thánh chỉ Hoàng thượng phong Lý Cảnh Hạo làm thế tử của Đoan thân vương, thái giám trong cung không đưa đến phủ Lễ Quốc Công, mà đưa đến phủ Đoan thân vương ở Thượng Kinh. Đoan thân vương bảo thái giám truyền chỉ đợi một lát, hắn ta sai người đến phủ Lễ Quốc Công gọi tỷ đệ Giai Ninh quận chúa đến tiếp chỉ.

Đoan thân vương phi không biết là ý chỉ gì, nhưng nàng ta dự cảm nó bất lợi với mình, lả lướt đứng bên cạnh Đoan thân vương, nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, ý chỉ gì vậy?"

Đoan thân vương liếc mắt nhìn nàng ta, nữ nhân vẫn như thường ngày, thanh tú xinh đẹp, yếu đuối vô lực như thể bất cứ lúc nào cũng cần sự bảo vệ của hắn ta. Nhưng mà, bây giờ hắn ta lại cảm thấy nữ nhân này, không còn hợp tâm ý hắn ta như trước đây nữa.

Lâm Ngọc Tuyền, cái tên này lại hiện trong đầu hắn ta.

Hắn ta còn chưa hồ đồ đến nỗi mặc ai cũng có thể bày bố. Đối với một kẻ ích kỷ tư lợi mà nói, hắn ta chỉ nhìn thứ hắn ta muốn nhìn, chỉ biết những chuyện có lợi cho hắn ta, về phần còn lại, miễn là nó không nguy hại đến lợi ích của hắn ta, hắn ta sẽ không để trong lòng.

Lúc trước, những chuyện mà tỷ đệ Giai Ninh quận chúa gặp phải ở đất phong hắn ta hoàn toàn không biết gì cả sao? Cũng không phải như vậy. Chẳng qua chỉ là thấy người cũng chưa chết, không cần phải phí công sức quan tâm.

Nhưng bây giờ, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa nhiều lần nhắc đến cái tên Lâm Ngọc Tuyền với hắn ta, cảm giác nguy cơ khiến tâm trí hắn ta minh mẫn hơn không ít. Đồng thời đối với vị vương phi điểm nào cũng hợp tâm ý hắn ta này trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đề phòng mãnh liệt.

336

Nghe thấy câu hỏi của Đoan thân vương phi, hắn ta bình tĩnh nói: "Bổn vương xin phong Cảnh Hạo làm thế tử, Hoàng thượng đồng ý rồi."

"Cái này..." Vẻ mặt Đoan thân vương phi ngạc nhiên mang theo tức giận, quên mất khống chế nét mặt của mình, cơ mặt như muốn vặn vẹo lại thành một khối.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nhận ra sự thất thố của mình, nàng ta lập tức trở lại dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, mỉm cười nói: "Cái này... Này cũng là chuyện nên làm, dù sao Cảnh Hạo cũng là đích trưởng tử. Nhưng Vương gia, Cảnh Hiền của chúng ta phải làm sao? Hài tử này thông minh lại có chí tiến thủ, hơn nữa, Giai Ninh và Cảnh Hạo vẫn còn có địch ý với nó, sau này Cảnh Hạo kế thừa vương vị, Cảnh Hiền của chúng ta phải sống thế nào!"

Vẻ mặt nàng ta lo lắng, nước mắt chầm chầm từ khóe mắt chảy xuống, phát huy triệt để điệu bộ vừa đáng thương lại bất lực.

Nếu là trước kia, Đoan thân vương nhất định sẽ ôm nàng ta vào trong lòng, nhẹ nhàng giọng an ủi bảo đảm với nàng ta, tuyệt đối không để Lý Cảnh Hạo bạc đãi nhi tử nàng ta.

Nhưng Đoan thân vương bây giờ, trong đầu không ngừng hiện đi hiện lại ba chữ --- Lâm Ngọc Tuyền.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khóc khiến người thương kia của Đoan thân vương phi, hắn ta hỏi: "Lâm Ngọc Tuyền là ai?"

Đoan thân vương phi sững sờ, "Tại sao Vương gia đột nhiên hỏi biểu ca của ta?"

"Hắn ta là biểu ca của nàng?" Đoan thân vương hỏi.

Đoan thân vương phi bộ dáng không hiểu gì cả, "Đúng vậy, thần thiếp chưa nói với Vương gia sao?"

"Chưa." Đoan thân vương chắc chắn nói.

"Có lẽ do thần thiếp quên, vốn dĩ cũng chẳng phải một người quan trọng là bao." Đoan thân vương phi lại nghiêng người về phía Đoan thân vương, giọng buồn bã nói: "Vương gia, chúng ta phải lên kế hoạch cho tương lai của Cảnh Hiền!"

Đoan thân vương nghiêng người sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nói: "Ta có an bài riêng."

"Vâng, thần thiếp tin vương gia." Đoan thân vương phi dùng khăn tay lau khóe mắt nói.

Đoan thân vương nheo mắt lại im lặng.

Một lúc sau, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đến, thái giám nhìn thấy hai người họ thì mỉm cười hành lễ nói: "Thế tử tiếp chỉ thôi."

Lý Cảnh Hạo "sợ sệt" gật đầu, Giai Ninh quận chúa kéo cậu bé quỳ xuống, những người còn lại trong phủ Đoan thân vương cũng quỳ xuống, thái giám dùng giọng nói the thé của mình đọc thánh chỉ, sau đó mỉm cười đưa thánh chỉ cho Lý Cảnh Hạo.

Nha hoàn bên người Giai Ninh quận chúa vội vàng lấy ra một hầu bao nhỏ nhét vào tay thái giám truyền chỉ, nói: "Công công vất vả rồi."

Thái giám truyền chỉ thản nhiên niết hầu bao, cảm thấy bên trong hẳn là ngân phiếu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, "Không vất vả không vất vả."

Thái giám truyền chỉ vui vẻ rời đi, Đoan thân vương đi tới bên cạnh tỷ đệ hai người nói: "Hai người các ngươi lúc nào cũng ở trong phủ Lễ Quốc Công không được, chuyển về phủ đi."

Giai Ninh quận chúa gật đầu: "Vâng, tỷ đệ bọn con trở về dọn dẹp một chút, ngày mai chuyển về đây."

Đoan thân vương ừm một tiếng, nhìn tỷ đệ hai người muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Các ngươi đến thư phòng với ta."

Hắn ta xoay người đi về phía thư phòng, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa đi theo phía sau, Đoan thân vương phi thấy vậy vẻ mặt hoảng sợ, nàng ta cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn.

Bên này, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa đi theo Đoan thân vương vào thư phòng, ngồi xuống liền nghe hắn ta hỏi: "Lâm Ngọc Tuyền là ai?"

Tỷ đệ Giai Ninh quận chúa cười lạnh trong lòng, vị phụ vương này của bọn họ luôn luôn như vậy, xảy ra chuyện không đi điều tra tìm bằng chứng, mà chỉ tin vào chuyện mình muốn tin.

Trước đây hắn ta tin vào lời nói của Triệu Thi Nhu, bây giờ lại bắt đầu tin vào lời nói của bọn họ.

"Lâm Ngọc Tuyền, người huyện Dương Xương." Giai Ninh quận chúa nói.

Đoan thân vương cảm thấy cái tên huyện Dương Xương này có phần quen thuộc, cau mày lẩm bẩm trong miệng. Lý Cảnh Hạo không nhịn được, trợn tròn mắt nói: "Phụ vương, huyện Dương Xương là một huyện thuộc quyền quản lý của đất phong nhà chúng ta."

Đoan thân vương cũng không cảm thấy xấu hổ, nói: "Giai Ninh ngươi tiếp tục nói."

Giai Ninh quận chúa từ lâu đã hết hy vọng với hắn ta, nói: "Lâm Ngọc Tuyền. Người huyện Dương Xương, có danh cử nhân, trong nhà mấy đời làm nông. Hiện tại nhậm chức thiếu giám quân khí ở binh bộ, lục phẩm."

Giai Ninh quận chúa nhìn Đoan thân vương, hỏi: "Phụ vương có biết, một cử nhân trong nhà mấy đời làm nông như Lâm Ngọc Tuyền, một người làm nông nhiều thế hệ, tại sao chiếm được chức vị béo bở như vậy ở Thượng Kinh?"

Đoan thân vương đã có chút phỏng đoán, hắn ta nói: "Ngươi nói đi."

Giai Ninh quận chúa, "Mười hai năm trước, Triệu Thi Nhu bị tỷ muội trong nhà ám hại, quan hệ bất chính với một nam tử, nam tử đó chính là Lâm Ngọc Tuyền."

Đoan thân vương đột nhiên đứng lên, hắn ta muốn nói là không thể nào, khi Triệu Thi Nhu ở với hắn, rõ ràng vẫn còn trinh nguyên. Nhưng hắn ta đã ngoài bốn mươi, duyệt qua không ít nữ nhân, đương nhiên biết loại chuyện này cũng có thể làm giả.

Hơn nữa, lần đầu tiên của hắn ta và Triệu Thi Nhu là lúc hắn ta đang say rượu. Mà như vậy càng khiến hắn ta tin tưởng vào lời nói của Giai Ninh quận chúa.

"Triệu Thi Nhu sinh ra trong đại tộc Vu Đồng, nếu như bị phát hiện có quan hệ với người khác, hoặc là xuất gia làm sư cô, hoặc là gả cho người mà nàng ta đã quan hệ." Giai Ninh quận chúa nói:

“Nhưng Triệu Giai Nhu không cam lòng, đạt chung nhận thức với Lâm Ngọc Tuyền, hai người sống chết không chịu thừa nhận. Cũng bởi vậy, nàng ta thoát được một ải. Sau đó, hai người lại bày mưu, để ngài và Triệu Thi Nhu gặp mặt."

Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Lần đầu tiên phụ vương gặp mặt Triệu Thi Nhu, phải chăng là ở trong miếu?"

Đoan thân vương trầm mặt không lên tiếng, Giai Ninh quận chúa lại nói: "Lần thứ hai phụ vương và Triệu Thi Nhu gặp nhau, cách biệt viện Vương phủ không xa, xe ngựa của Triệu Thi Nhu bị hỏng, người để nàng ta nghỉ ngơi trong biệt viện..."

Nghỉ ngơi này tất nhiên không phải là nghỉ ngơi bình thường, hai người ở biệt viện làm xong chuyện vui, sau đó Triệu Thi Nhu sống ở biệt viện kia.

"Làm sao ngươi biết tất cả những chuyện này?" Đoan thân vương hỏi, lúc này hắn ta siết chặt nắm đấm nhô cả gân xanh, hiển nhiên là tức giận đến cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play