315

Tiếp theo, hai người họ coi như uống rượu trò chuyện vui vẻ. Lúc chuẩn bị rời đi, Trường Bình công chúa đã hơi say. Nhưng Đường Thư Nghi vẫn ổn, tiễn nàng ta ra ngoài. Khi sắp đi tới cửa, Trường Bình công chúa đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn gã sai vặt mặt mũi trắng trẻo nói: "Ngươi lại đây."

Gã sai vặt vội vàng cúi đầu khom lưng đi qua, đi đến gần hạ thấp người xuống. Trường Bình công chúa tiến lại gần hắn ta hai bước, nói: "Ngẩng đầu lên, để bổn cung nhìn xem."

Công chúa ra lệnh, gã sai vặt phải ngẩng đầu lên. Đường Thư Nghi cạn lời quay lại nhìn xem, chỉ thấy tướng mạo của gã sai vặt này thật sự không tồi, trắng trẻo văn tú. Hiển nhiên, là loại hình mà Trường Bình công chúa thích, nàng ta quay đầu cười nói với Đường Thư Nghi: "Ta đưa người này đi thế sao?"

Đường Thư Nghi khẽ cau mày, nhìn gã sai vặt kia, chỉ thấy khóe mắt hắn ta tràn đầy vui mừng, đột nhiên không có ý ngăn cản.

"Công chúa cho phép ta hỏi gia thế của hắn, tránh cho sau này gây thêm rắc rối." Đường Thư Nghi mượn cớ.

"Ngươi ngược lại cẩn thận, đi đi." Trường Bình công chúa phất phất tay.

"Đi theo ta." Đường Thư Nghi nói rồi đi sang một bên, gã sai vặt lập tức đi theo. Khi đến một nơi tương đối xa xôi, nàng nói: "Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, đi theo công chúa, ngươi về sau quả thật ăn sung mặc sướng, nhưng sau này phỏng chừng sẽ rất khó lấy vợ, kiếp này có khi cũng không có được con nối dõi."

Làm nam sủng của Trường Bình công chúa rồi, không thể thành hôn với nữ nhân khác, hơn nữa tuổi của Trường Bình công chúa ước chừng không thể sinh con nữa, cho dù có thể sinh con, nàng ta cũng sẽ không có con với một kẻ xuất thân nô tài.

Gã sai vặt cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng có chút ngượng ngùng nói: "Nô tài... Nô tài quyết định đi cùng Trường Bình công chúa."

Đường Thư Nghi gật đầu, nàng không thể đánh giá lựa chọn của gã sai vặt là đúng hay sai, nhu cầu của mỗi người không giống nhau mà thôi. Nàng lại nói: "Được rồi, vậy ngươi có thể đi cùng Trường Bình công chúa. Ta sẽ giao thân khế của ngươi cho Trường Bình công chúa."

Về phần Trường Bình công chúa trả lại tự do cho hắn ta, hoặc là tự mình nắm giữ thân thế, đó là chuyện riêng của nàng ta.

Nói chuyện xong, Đường Thư Nghi bảo Thuý Trúc tìm Tề Nhị lấy thân kế của gã sai vặt, không lâu sau Thuý Trúc trở về, nàng dẫn gã sai vặt đến trước mặt Trường Bình công chúa, đưa thân thế cho Trường Bình công chúa, "Khoảng thời gian trước mới mua hắn từ Nhân Nha Tử về, thân khế ở đây, công chúa cầm lấy."

Trường Bình công chúa không khách khí, nhận lấy thân khế của gã sai vặt, cảm tạ Đường Thư Nghi rồi xoay người rời đi, gã sai vặt vội vàng đi theo.

Thuý Vân nhìn Trường Bình công chúa được gã sai vặt dìu lên xe ngựa, sau đó kéo gã sai vặt lên ngồi cùng, không nhịn được nói: "Trường Bình công chúa thật sự..."

Thật sự là gì, nàng ấy nhất thời cũng không nói ra được.

Đường Thư Nghi mỉm cười, quay trở lại "phòng làm việc" của mình, nói: "Ngươi tình ta nguyện, cũng không sao cả."

Đến "phòng làm việc", thấy Tiêu Ngọc Châu đang dựa vào ghế gấm ngủ thiếp đi, nàng đi qua nhẹ nhàng gọi người dậy, sau đó mẫu nữ hài người cùng nhau trở về Hầu phủ.

Trên đường, Tiêu Ngọc Châu hỏi Đường Thư Nghi và Trường Bình công chúa đã làm gì, Đường Thư Nghi không giấu mà kể ra, bao gồm chuyện Trường Bình công chúa mang một gã sai vặt đi.

Nói xong nàng nói: "Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, miễn là không làm hại người khác, không làm trái đạo đức, vậy đó đều là chuyện của hắn. Chỉ là, có một số cách sống, rất nhiều người có thể sống được, có những người lại không sống được. Cách sống của Trường Bình công chúa, người bình thường sống không được."

Tiêu Ngọc Châu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Vậy thì sống một cuộc sống mà mình có thể sống được."

Đường Thư Nghi mỉm cười sờ sờ đầu con bé, "Đúng vậy, sống trong cách sống chính mình có thể sống được, tận dụng mọi khả năng sống vui vẻ, không cần quan tâm người khác nói cái gì. Nhưng những tháng ngày chính mình sống không nổi, cũng ngàn vạn lần đừng chạm vào nó, bởi vì như vậy định sẵn không có kết quả tốt."

Hai ngày sau, Đường Thư Nghi lại dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phủ Tiêu Dao Vương, Thái phi tất nhiên rất vui vẻ. Bên phía hội quán, Trường Bình công chúa đã trở thành khách quen. Tiêu Ngọc Minh đi theo bên người Hướng đại tướng quân, mắt thấy đang tiến bộ từng ngày.

Cứ thế trôi qua một khoảng thời gian, ngày hôm qua, Đường Thư Nghi đang cùng Tiêu Ngọc Châu đọc sách trong thư phòng, Thuý Vân cầm một bái thiếp đi tới: "Phu nhân, thiếp tử phủ Lễ Quốc Công, nói ngày mai đến bái phỏng."

Đường Thư Nghi cầm lấy bái thiếp mở ra xem, thấy phần ký tên là lão Lễ Quốc Công phu nhân. Nàng có chút khó hiểu, ngày thường phủ phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Lễ Quốc Công không tiếp xúc gì nhiều, tại sao lão Lễ Quốc Công phu nhân lại đột nhiên đến thăm. Nhưng nàng cũng không quá để ý, ngày mai đến liền biết.

"Lão Lễ Quốc Công lúc đầu đi theo tiên hoàng tranh giành giang sơn, ông ấy cũng là một người đáng khen ngợi, nhưng đáng tiếc không có người kế vị." Đường Thư Nghi nói chuyện nhà Lễ Quốc Công với Tiêu Ngọc Châu.

"Khi lão Lễ Quốc Công còn chưa chết, mấy nhi tử của ông ấy vì tranh giành tước vị mà tranh đấu đến ta sống ngươi chết. Sau này ông ấy chết, những huynh đệ kia càng không qua lại với nhau. Hơn nữa Lễ Quốc Công bây giờ tầm thường, không thể gánh vác trọng trách lớn lao.”

“Lúc đầu hắn ta cũng làm quan trong triều, nhưng vài nhiệm vụ mà Hoàng thượng phái hắn đi làm, hắn đều làm cho nát bét, cuối cùng chỉ có thể về nhà nhàn rỗi, vài huynh đệ của hắn cũng như vậy. Cho nên, phủ Lễ Quốc Công đang dần lụi bại."

Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc lắng nghe, Đường Thư Nghi lại nói với con bé: "Một gia tộc nếu muốn mãi mãi thịnh vượng, thì phải có người kế thừa."

"Vậy nếu không sinh ra con cháu thông minh thì phải làm sao?" Tiêu Ngọc Châu nói.

316

Đường Thư Nghi không nhịn được cười: "Trước không nói đến chuyện trong một đại gia tộc, nhiều con cháu như vậy, không thể nào không có một người thông minh, cho dù không có, nếu như biết chỉ dạy, tất nhiên có thể dạy người thành tài."

Tiêu Ngọc Châu vẻ mặt không hiểu, Đường Thư Nghi giải thích với con bé: "Con người quả thật trời sinh có người thông minh người không thông minh, nhưng người không thông minh chỉ cần không phải là kẻ ngốc, trên người họ thế nào cũng có một hoặc hai điểm mạnh."

“Giống như đại ca con có tài đọc sách, Nhị ca con có tài tập võ, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ giỏi về đối nhân xử thế, còn có người giỏi vẽ tranh, có người tinh thông tính toán vân vân, chỉ cần để họ phát triển ở nơi họ am hiểu. Phát huy được thứ mình am hiểu, tất nhiên sẽ có chỗ dùng, có chỗ dùng thì có giá trị, có thể làm được điều gì đó.”

“Trong một gia tộc, cho dù không thể phát huy thế mạnh của mỗi một người, chỉ cần tóm lấy vài người, để bọn họ phát huy thế mạnh, giúp đỡ lẫn nhau, gia tộc đó sẽ không lụi bại. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến phủ Lễ Quốc Công suy tàn đó chính là huynh đệ tương tàn, đó là đại kỵ."

Tiêu Ngọc Châu rơi vào trầm tư, Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, "Bây giờ con không hiểu cũng không sao, sau này từ từ suy nghĩ là được."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu.

.........

Ngày thứ hai, ăn sáng xong không lâu, lão Lễ Quốc Công phu nhân đến. Lúc Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nghênh đón, mới biết còn có Giai Ninh quận chúa đi cùng, hai người vội vàng hành lễ.

Nhưng mới hành lễ được một nửa, Giai Ninh quận chúa đã mỉm cười đỡ Đường Thư Nghi dậy: "Phu nhân không cần phải như vậy."

Lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng mỉm cười nói: "Nàng ấy cũng chỉ là tiểu hài tử, không cần đa lễ như vậy."

Đường Thư Nghi tất nhiên nói lễ nghi không thể bãi bỏ, sau đó dẫn bọn họ vào sảnh đường. Sau khi ngồi xuống, tất nhiên lại hàn huyên một hồi, sau đó Giai Ninh quận chúa nói: "Trên đường từ đất phong đến Thượng Kinh, gặp được Tiêu thế tử, có nhờ ta mang chút đồ về."

Đường Thư Nghi sững sờ, nàng nghĩ không ra, cho dù Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa gặp nhau trên đường, bọn họ cũng không quen biết nhau, làm sao có thể nhờ Giai Ninh quận chúa mang đồ vật trở về?

Lúc này, liền nghe thấy lão Lễ Quốc Công phu nhân nói: "Hai hài tử này còn gặp nạn, đi dạo quỷ môn quan một vòng."

Đường Thư Nghi vừa nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyên gì?"

Giai Ninh quận chúa thấy nàng lo lắng, vội vàng nói: "Phu nhân yên tâm, Tiêu thế tử không sao, những người đi cùng hắn cũng không sao."

Nghe nàng ấy nói như vậy, trong lòng Đường Thư Nghi Thư thả lỏng một chút, nhưng nàng vẫn hỏi lại: "Gặp phải chuyện gì?"

Giai Ninh quận chúa thấy nàng vội vàng, lập tức kể lại ngọn nguồn câu chuyện. Hóa ra, hôm đó đoàn người bọn họ đi đến bên ngoài trấn Mã Hoa, huyện Ngô Đồng, ban đầu bọn họ đi đường chính, nhưng mấy ngày trước trời mưa, đường chính bị lũ huỷ hoại, xe ngựa không có cách nào đi qua, cho nên chỉ có thể đi đường vòng. Chính tại đây, bọn họ được gặp được nhóm người Tiêu Ngọc Thần.

Vốn dĩ không quen biết, lúc đó hai nhóm người cũng không chào hỏi. Hai nhóm người cộng lại cũng đến mấy chục người, bọn họ nghĩ chắc hẳn không có vấn đề gì, kết quả đi tới một vùng núi rừng rậm rạp thì một đám sơn phỉ đột nhiên lao từ trong rừng ra.

Mặc dù bọn họ đều mang theo thị vệ, nhưng thổ phỉ quá nhiều, người ít không đánh lại đông, mắt thấy toàn quân sắp bị tóm gọn, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đồng thời đưa ra quyết định, yểm hộ hai người đi báo tin.

Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là mục tiêu chính của đám sơn phỉ, hai người bọn họ tự nhiên không có cách nào chạy thoát, bên phía Tiêu Ngọc Thần để Trường Phong chạy đi, bên phía Giai Ninh quận chúa để đệ đệ Lý Cảnh Hạo chạy đi.

Trường Phong và Lý Cảnh Hạo cũng không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, thật sự trốn thoát ra ngoài, còn Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa bị bắt làm tù binh lên núi. Có lẽ đám sơn phỉ thấy Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là người làm chủ, hoặc có thể là vì nguyên nhân khác, dù sao bọn họ cũng nhốt hai người lại với nhau.

Mặc dù cô nam quả nữ bị nhốt cùng nhau, nhưng cả hai đều không xấu hổ, dù sao đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Hai người im lặng một lúc, Tiêu Ngọc Thần lên tiếng trước: "Tại hạ đến từ Thượng Kinh, là thế tử của Vĩnh Ninh hầu, không biết tiểu thư là....?"

"Ta là nữ nhi của Đoan thân vương, phong hiệu Giai Ninh." Giai Ninh quận chúa nói.

Hai người cứ vậy quen biết, sau đó cùng nhau bàn bạc biện pháp đối phó, Tiêu Ngọc Thần nói: "Tuỳ tùng của tại hạ và đệ đệ của quận chúa cho dù đã trốn thoát, đến được huyện thành tìm huyện lệnh, huyện nha mặc dù có quan binh, cũng có biện pháp tấn công sơn trại cứu chúng ta, nhưng chúng ta vẫn nên tìm cách trốn ra ngoài."

Giai Ninh quận chúa gật đầu, sau đó đứng dậy đi vòng quanh phòng, tìm một chỗ trong phòng có thể trốn thoát. Tiêu Ngọc Thần thấy vậy cũng đứng lên tìm, nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm thấy. Tuy nhiên bọn họ phát hiện phòng bên cạnh là phòng nhốt những người đi cùng bọn họ.

Giai Ninh quận chúa tìm thấy một lỗ nhỏ trên tường, sau đó thông qua lỗ nhỏ hét nhỏ một tiếng gọi thị vệ của nàng ấy, thị vệ nghe được, dùng vũ lực đập về phía lỗ nhỏ, dời một viên gạch ra, người trong phòng có thể bị mật giao lưu.

Cho dù là thị vệ của Tiêu Ngọc Thần hay là thị vệ của Giai Ninh quận chúa đều có thân thủ tốt, bọn họ bị bắt chẳng qua là vì bị số lượng áp đảo. Đặc biệt là một trong những thị vệ dưới trướng Giai Ninh quận chúa, thế mà còn biết cách bẻ khóa.

Cứ như vậy bọn họ bí mật thương lượng, đợi đến đêm sơn phỉ đều đi ngủ, nhân thời cơ đó thị vệ kia phá khoá, sau đó bọn họ cùng nhau trốn thoát. Sau đó kế hoạch diễn ra tốt đẹp, cả nhóm trốn thoát khỏi sơn trại, nhưng đám sơn phỉ rất nhanh đã phát hiện ra và đuổi theo bọn họ.

Sau lại vào thời khắc mấu chốt, họ gặp Trường Phong và Lý Cảnh Hạo dẫn viện binh đến cứu bọn họ, và Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa mới được cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play