Sự trưởng thành của một gia tộc không phải chuyện một sớm một chiều, cũng không thể dựa vào một người. Việc phủ Vĩnh Ninh hầu có thể có địa vị như hiện tại ở Thượng Kinh có liên quan rất nhiều đến việc Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài đều kết hôn với cao môn quý nữ.
Đúng như Võ Dương bá đã nói, Tiêu Thành Côn là một tướng quân có dũng có mưu, nhưng nói thẳng ra vị tướng quân này vẫn chỉ là một kẻ nhà quê, trên người không có bối cảnh thế gia đại tộc. Nếu sớm tìm được tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên, sau đó đưa bà ấy đến Thượng Kinh, bọn họ khó có thể bồi dưỡng phụ thân của Tiêu Dịch Nguyên trở thành một người như Tiêu Hoài.
Không thể trở thành một người như Tiêu Hoài, cũng không cưới được bảo bối trong tay phủ Quốc Công. Nếu không có phủ Quốc Công, Tiêu Hoài chết rồi, không bao lâu sau, phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ lụi bại.
Đương nhiên, liên hôn giữa hai gia tộc đều là hai bên cùng có lợi, Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài cũng mang lại lợi ích cho phủ Võ Dương bá và phủ Đường Quốc Công.
Đường Thư Nghi cho Võ Dương bá và Võ Dương bá phu nhân một lời trấn an, bất kể như thế nào, địa vị của lão Hầu phu nhân ở phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ không bị ảnh hưởng, cho dù bà ấy đã chết.
Từ phủ Võ Dương bá trở về, Đường Thư Nghi sai người lấy sổ sách của Hầu phủ ra, nàng dẫn theo Tiêu Ngọc Châu xem lại một lần nữa, trong lòng có tính trước. Vẫn là câu cũ, chỉ cần thấu tình đạt lý, nàng tuyệt đối ra tay hào phóng.
Ngày hôm sau, Tiêu Dịch Sinh đi theo Lâm Dũng và Ngưu Hoành Lượng cùng nhau lên đường đến Nam Cương. Đường Thư Nghi bảo Tiêu Dịch Nguyên ở lại Hầu phủ thêm vài ngày, mặc dù Nhị hoàng tử bị giam cầm, nhưng ai biết hắn ta có phái người ra ngoài trả thù hay không?
Tiêu Dịch Nguyên đương nhiên hiểu rõ, cũng thành thành thật thật phối hợp ở lại Hầu phủ, bên phía Thượng Lâm thư viện, Đường Thư Nghi bảo Triệu quản gia đi xin nghỉ.
Mặc dù không phải đến thư viện học, nhưng Tiêu Dịch Nguyên vẫn kiên trì mỗi ngày khắc khổ đọc sách đến tận đêm khuya. Viện của hắn ở cạnh viện của Tiêu Ngọc Minh, mỗi tối khi hắn thắp nến đọc sách, đều nghe thấy âm thanh Tiêu Ngọc Minh luyện võ trong viện.
Hôm nay lại như cũ, hắn đang đọc sách dưới ánh nến, lắng nghe tiếng sàn sàn vùn vụt ở bên cạnh. Hắn không khỏi tò mò, không phải bọn họ đều nói Nhị nhi tử phủ Vĩnh Ninh hầu là công tử bột sao? Chẳng lẽ công tử bột ở Thượng Kinh đều nỗ lực như vậy?
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, đến của viện bên cạnh, thấy cửa viện mở toang, bên trong sáng đèn, Tiêu Ngọc Minh đang cầm đao nghiêm túc vung vẩy. Hắn không biết gì về võ thuật, dù sao nhìn Tiêu Ngọc Minh như thế này, hắn cảm thấy vô cùng lợi hại.
Hai tuỳ tùng của hắn cũng ở bên cạnh hu hu ha ha luyện quyền.
Nhìn ba người trong viện, sau đó nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần đang ngao du bên ngoài, còn có Hầu phu nhân thành thục lão luyện giải quyết mọi chuyện, hắn cảm thấy toàn bộ phủ Vĩnh Ninh hầu như đang tụ tập một cỗ quyết tâm, quyết tâm đi lên.
Hắn nghĩ rằng với đà này, phủ Vĩnh Ninh hầu có thể thịnh vượng thêm vài chục năm nữa.
"Sao ngươi chưa ngủ?"
Giọng nói của Tiêu Ngọc Minh kéo lại suy nghĩ của hắn, Tiêu Dịch Nguyên hồi thần, thấy Tiêu Ngọc Minh cất đao đi, cầm lấy khăn mặt từ tay gã sai vặt, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa đi tới bên người hắn.
"Đọc sách mệt rồi, ra ngoài đi dạo." Tiêu Dịch Nguyên nói.
Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng, thân thể tuỳ ý dựa vào cửa viện, dáng vẻ lười nhác, "Ngươi đi từ Nam Cương đến Thượng Kinh như thế nào?"
Hắn rất tò mò, Tiêu Dịch Nguyên bọn họ không có tiền, làm sao có thể từ Nam Cương cách xa ngàn dặm đi đến đây.
"Lúc ta đi, trong nhà nhét cho ta ba mươi lượng bạc," Tiêu Dịch Nguyên dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Đôi khi đi bằng hai chân, mệt rồi liền tiêu tiền thuê một chiếc xe ngựa."
"Hai người các ngươi cũng rất lợi hại." Tiêu Ngọc Minh chân thành nói.
Hắn không cách nào tưởng tượng ra, đi ngàn dặm xa xôi, trong túi chỉ có ba mươi lượng bạc, làm sao có thể sống nổi. Nhưng Tiêu Dịch Nguyên lại mỉm cười: "Cũng không có gì, hơn nữa thân thể tốt hơn trước rất nhiều."
Tiêu Ngọc Minh thấy hắn lạc quan như vậy, ấn tượng về hắn tốt hơn hơn vài phần, Lúc này, lại nghe thấy Tiêu Dịch Nguyên nói: "Ngươi cũng rất lợi hại, mỗi ngày đều luyện võ chăm chỉ như vậy."
Tiêu Ngọc Minh nhún nhún vai, "Nếu luyện không được sẽ bị người ép đánh."
Tiêu Dịch Nguyên sững sờ, không ngờ lại có người to gan như vậy, dám ép đánh công tử hầu phủ. Nhưng thấy Tiêu Ngọc Minh bộ dáng không muốn nói nhiều, hắn cũng không hỏi. Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó trở về nghỉ ngơi.
Tiêu Dịch Nguyên trở lại viện nơi hắn ở, gã sai vặt hầu hạ hắn mấy ngày nay đi tới, hỏi hắn có muốn chuẩn bị nước tắm không. Hắn gật đầu nói có, gã sai vặt lập tức đi sắp xếp. Một lúc sau, gã sai vặt đến và nói rằng nước tắm đã chuẩn bị xong, hắn đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Vừa đi vừa hỏi gã sai vặt: "Tại sao ban ngày không thấy Nhị công tử?"
Gã sai vặt liếc nhìn viện bên cạnh nói: "Nhị hoàng tử bây giờ là tuỳ tùng của Hướng đại tướng quân."
Tiêu Dịch Nguyên lại sững sờ, sau đó hiểu rõ, Tiêu Ngọc Minh làm tuỳ tùng chắc chắc không phải tuỳ tùng bình thường. Hắn nghĩ đến lời Phương đại nho nói, ông ấy nhận Tiêu Ngọc Thần làm đệ tử, là do Hầu phu nhân dùng thủ đoạn. Vị nhị công tử này làm tuỳ tùng cho Hướng đại tướng quân, có lẽ cũng giống vậy đi.
Hắn đột nhiên ghen tị với ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần, bọn họ có một mẫu thân luôn nghĩ đến bọn họ, mà tâm trí cũng không thua kém nam tử.
302
Ngày hôm sau, hắn dạy từ sớm, đọc sách một lúc, sau đó gã sai vặt mang bữa sáng đến. Ăn sáng trong phòng xong, hắn lại bắt đầu đọc sách, phần lớn thời gian trong ngày của hắn đều dùng để đọc sách, chỉ là thỉnh thoảng mắt hoặc bả vai thấy mệt mỏi, hắn sẽ ra ngoài đi dạo.
Đọc sách một lúc, hắn cảm thấy cổ mình hơi đau, liền đứng dậy ra khỏi viện. Phong cảnh ở Hầu phủ rất đẹp, cách viện hắn ở không xa có một khu rừng trúc nhỏ, mấy ngày nay lúc mệt mỏi, hắn thích đến rừng trúc nhỏ đi dạo.
Còn chưa đến bìa rừng trúc, nhìn từ xa đã thấy một chiếc diều giấy từ bên kia bức tường bay tới, đồng thời có tiếng nói chuyện của nữ hài tử, hắn nhận ra một giọng nói, là giọng nói của Tiêu Ngọc Châu tiểu thư Hầu phủ, giọng nói còn lại là của người lạ.
Hắn không quan tâm, tiếp tục đi về phía rừng trúc, nhưng lúc này con diều từ từ rơi xuống, cuối cùng mắc trên bức tường, sau đó hắn nghe thấy giọng nói chuyện của hai nữ hài tử:
"Ta qua đó lấy."
"Không cần, chỉ cần leo lên hòn non bộ trèo lên tường rồi lấy xuống là được rồi."
"Quá nguy hiểm."
"Không sao, ta nói cho muội nghe ta rất lợi hại, muội đợi ta lấy diều xuống."
......
Sau đó, Tiêu Dịch Nguyên nhìn thấy một nữ hài nhi có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn xuất hiện từ phía bên kia bức tường, sau đó ánh mắt của hai người va chạm, nữ hài tử sững sờ, sau đó lập tức quay đầu lại nói: "Tại sao trong nhà muội có người mà ta không quen biết?"
Tiêu Ngọc Châu đang đứng dưới bức tường, nghe Đường An Lạc nói vậy, suy nghĩ một hồi, dùng khẩu hình nói với nàng ấy: "Tiêu Dịch Nguyên."
"Ồ ồ ồ, ta hiểu rồi." Đường An Lạc đọc ra khẩu hình miệng của Tiêu Ngọc Châu, nói.
Mà Tiêu Dịch Nguyên đứng ở phía dưới, nhìn nữ hài tử xoay đầu nói chuyện với người bên dưới, hạt châu trên trâm cài đầu theo động tác gật đầu của nàng ấy mà kêu lên leng keng, linh động như nàng ấy vậy.
Lúc này, nữ hài tử quay đầu lại, nhìn hắn cười nói: "Tiêu công tử, lấy diều xuống giúp ta."
Tiêu Dịch Nguyên trước giờ chưa từng thấy nữ hài nhi như thế này, hoạt bát, ánh mắt thuần khiết, thuần khiết như ánh trăng, không chút tạp chất.
"Tiêu công tử."
Giọng nói của nữ hài nhi lại vang lên, Tiêu Dịch Nguyên lập tức hồi thần, ồ một tiếng đi tới, nhón chân nhặt con diều treo trên tường xuống, lại giơ tay lên cao, miệng nói: "Tiểu thư có thể kéo dây."
Đường An Lạc ồ một tiếng, bắt đầu nhẹ nhàng kéo dây diều, sau đó kéo con diều lên. Nàng ấy cong mắt cười: "Được rồi, cảm ơn Tiêu công tử."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, "Không cần."
"Vậy ta đi xuống." Đường An Lạc xua tay với hắn, bắt đầu xoay người đi xuống, Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy không nhịn được nói: "Cẩn thận."
Đường An Lạc quay đầu lại mỉm cười với hắn: "Không sao, ta rất lợi hại."
Tiêu Dịch Nguyên nghe nàng ấy nói xong, nhịn không được muốn cười. Hắn đã nghe cô nương này hai lần nói chính mình lợi hại rồi.
Nhìn thấy trâm cài đầu của tiểu cô nương biến mất sau vách tường, lại nghe được tiếng đáp đất an toàn ở đằng kia, Tiêu Dịch Nguyên mới bước đi, nhưng đi được vài bước lại nhịn không được mà quay đầu nhìn bức tường kia.
Bên này, Đường An Lạc từ trên hòn non bộ nhảy xuống, nói với Tiêu Ngọc Châu: "Hắn có chút giống biểu ca Ngọc Minh."
Tiêu Ngọc Châu nhận lấy con diều từ trong tay nàng ấy, "Đúng vậy, ta cũng thấy rất giống."
Hai người vừa đi về phía trước vừa nói chuyện, Đường An Lạc hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Hắn ta thế nào?"
"Cảm thấy nhân phẩm còn được." Tiêu Ngọc Châu nói.
"Vậy còn tốt," Đường An Lạc nói, "Hôm qua nương ta và cha ta còn nói về hắn, nói nếu như có ý nghĩ không yên phận, sẽ là một chuyện rắc rối."
Tiêu Ngọc Châu có ấn tượng tốt với Tiêu Dịch Nguyên, liền nói: "Bây giờ còn khá tốt, ta nghe nói đọc sách cũng rất tốt, Phương đại nho rất coi trọng hắn."
"Vậy hắn đọc sách giỏi, hay là biểu ca Ngọc Thần đọc sách giỏi?" Đường An Lạc hỏi.
Tiêu Ngọc Châu kiêu ngạo hừ một tiếng, "Đương nhiên là đại ca đọc sách rất giỏi."
Đường An Lạc cười khúc khích: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Hai tiểu cô nương vừa nói vừa đi vào hoa viên, lại bắt đầu thả diều.
......
Hoàng cung, trong cung điện Gia Thư thái phi từng sống, thái phi và Hoàng đế ngồi đối diện nhau. Nói đến tuổi của hai người cũng xấp xỉ nhau, đều ở hơn 50 tuổi, nhưng nhìn thì Hoàng đế có vẻ già hơn.
"Gần đây thân thể thái phi thế nào?" Hoàng đế mỉm cười hỏi.
Thái phi cười nhạt: "Vẫn là như vậy, chỉ là sống sót qua ngày thôi."
Hoàng đế hạ mắt xuống, lại nhìn thái phi rồi nói: "Lục đệ cũng hy vọng ngài có thể sống tốt."
"Ta bây giờ cả ngày cũng chỉ niệm Phật." Giọng nói của thái phi mang theo ý tiêu điều.
"Cũng không thể cả ngày ở trong Vương phủ, bây giờ tiết trời không nóng không lạnh, có thể ra ngoài đi dạo." Hoàng đế nói.
Thái phi ừm một tiếng: "Ta thường đến Sùng Quang tự dâng hương."
Nói đến đây, bà ấy dường như nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt hiện lên một nụ cười: "Ta có duyên với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, vài lần dâng hương gặp được nàng. Còn có tiểu nha đầu nhà nàng, vừa nhìn liền làm người thích."
"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng đi dâng hương?" Hoàng đế tuỳ tiện hỏi, khoảng thời gian này y không ưa phủ Vĩnh Ninh hầu.
"Ừm, đi dâng hương cho Vĩnh Ninh hầu." Thái phi vừa nói vừa thở dài: "Nàng cũng không dễ dàng, Vĩnh Ninh hầu chết trận, nàng quả phụ một mình nuôi ba hài tử, nghĩ đến liền thấy đáng thương. Hoàng thượng chiếu cố bọn họ nhiều hơn."
Thần sắc Hoàng đế khựng lại một chút, y không rõ lần này thái phi đột nhiên tiến cung có phải là vì phủ Vĩnh Ninh hầu hay không.
"Tiểu Hoài vì Đại Càn mà chết, trẫm theo lý sẽ chiếu cố." Hoàng đế nói: "Cảnh Minh không có hiểu chuyện, luôn gây phiền toái cho phủ Vĩnh Ninh hầu, lần này trẫm trừng phạt nó rất nặng."
"Hài tử này phải từ từ dạy dỗ." Thái phi lại thở dài một hơi: "Thừa Duẫn nếu như để lại một hài tử thì tốt rồi, ta cũng có cái mà để tưởng nhớ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT