289

Dọc theo đường đi, Hoàng Văn Diệu vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không có ý định nói chuyện với Tiêu Dịch Nguyên. Mà Tiêu Dịch Nguyên đang nhanh chóng suy nghĩ, tiếp theo nên nói cái gì.

Rất rõ ràng, Nhị hoàng tử muốn lợi dụng hắn để đối phó với phủ Vĩnh Ninh hầu. Chỉ là hắn không hiểu, hắn có tác dụng gì. Cho dù Vĩnh Ninh hầu chết rồi, hai nhi tử của Vĩnh Ninh hầu vẫn chưa trưởng thành, nhưng đó không phải là thứ mà hắn có thể đụng vào.

Vả lại, phủ Vĩnh Ninh hầu có ân oán gì với Nhị hoàng tử?

Nhưng bất kể như thế nào, với tư cách là người bị lợi dụng, tranh đấu giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Nhị hoàng tử, bất kể ai thắng hay thua, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cách tốt nhất để giữ mình chính là cách thật xa, không tham gia vào trong đó.

Nhưng có thể không?

Tiêu Dịch Nguyên nhìn Hoàng Văn Diệu đang nhắm mắt, có lẽ là không thể. Hai tay hắn siết chặt vào nhau, nhất định phải tìm cách thoát thân.

"Hoàng tiên sinh, đến rồi."

Xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói của gã sai vặt. Hoàng Văn Diệu mở mắt ra, mỉm cười với Tiêu Dịch Nguyên, làm một động tác mới: "Tiêu công tử, xin mời."

Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, đợi Hoàng Văn Diệu đi xuống rồi mới xuống xe. Quay đầu nhìn xem mới biết là một trà lâu, hắn đi theo Hoàng Văn Diệu vào, Hoàng Văn Diệu đặt một nhã gian, hai người một trước một sau đi vào.

Sau khi ngồi xuống, Hoàng Văn Diệu cầm chén trà nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nghe nói Tiêu công tử gia cảnh nghèo khó, nhưng đọc sách lại rất thông tuệ."

"Chỉ là khắc khổ một chút mà thôi." Tiêu Dịch Nguyên nói.

Hoàng Văn Diệu mỉm cười, nhấp một ngụm trà, "Ta giống như Tiêu công tử, từ nhỏ đã thích đọc sách, trong nhà dốc mọi vốn liếng cho ta, nhưng ta vẫn thiếu chút may mắn, chỉ có thể dừng bước ở danh cử nhân."

Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu uống trà, không trả lời lời hắn ta. Hắn sợ một câu tuỳ ý của mình, bị đối phương bắt thóp. Không thể không thừa nhận, hắn xuất thân từ thâm sơn cùng cốc, việc đời và kinh nghiệm không sao so được với những người ở Thượng Kinh. Cho nên, ít nói chuyện là tốt nhất.

Hoàng Văn Diệu dường như cũng không muốn hắn trả lời, hắn ta lại nói: "Cử nhân cho dù được đề cử làm quan, nhưng cũng không phải ai cũng được đề cử. Giống như ta, không có gia thế, không có quan hệ, cho dù chút tiền trong tay, so với những quyền quý trong Kinh, không tính là thứ gì."

Tiêu Dịch Nguyên tiếp tục uống trà, im lặng, Hoàng Văn Diệu nói tiếp: "Ngươi có biết phủ Đường Quốc Công không?"

Tiêu Dịch Nguyên khẽ lắc đầu, Hoàng Văn Diệu mỉm cười với hắn: "Phu nhân làm chủ phủ Vĩnh Ninh Hầu hiện tại, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, xuất thân từ phủ Đường Quốc Công, nghe nói khi Vĩnh Ninh Hầu phu nhân còn trong khuê phòng, chính là minh châu trong lòng bàn tay của Đường Quốc Công."

“Nói xa một chút,” Hoàng Văn Diệu lại nói: "Đường Thư Bạch, thế tử phủ Đường Quốc Công, lúc đầu cũng thi đậu tú tài, sau đó được đề cử làm quan, bây giờ là nhị phẩm đại quan. Nhị lão gia phủ Đường Quốc Công, lúc đầu thi đậu tiến sĩ. Người khác đậu tiến sĩ đều bắt đầu từ thất phẩm tiểu quan, còn hắn trực tiếp ngoại phóng làm quan ngũ phẩm."

Hoàng Văn Diệu nặng nề thở dài một hơi, Tiêu Dịch Nguyên có thể cảm giác được tiếng thở dài của hắn ta rất thật. Hắn ta lại nói: "Ngươi ở Thượng Kinh lâu rồi sẽ biết, khoa cử có thể làm quan, có thể làm rạng danh tổ tông, nhưng không có quan hệ và tiền bạc, cho dù ngươi đậu tiến sĩ thì cả đời cũng chỉ mang danh quan thất phẩm bát phẩm, đại lão gia bên trên ho một tiếng cũng có thể làm ngươi không nói được câu nào."

Ánh mắt hắn ta nhìn Tiêu Dịch Nguyên thật sâu: "Tiêu công tử, ngươi hiểu rồi chứ, xuất thân, không có xuất thân, muốn vào triều đình, khó như lên trời."

Hai tay Tiêu Dịch Nguyên hơi cuộn tròn, vẫn trầm mặc không nói. Lời nói của Hoàng Văn Diệu, thật ra hắn đã sớm biết. Mặc dù trước đây chưa ai nói với hắn, nhưng có một số chuyện không cần phải nói, chính mình tuỳ tiện suy nghĩ liền hiểu.

Thôn bọn họ có một dòng sông, cho dù vào mùa khô, nước sông cũng chưa từng cạn. Người dân trong thôn trân trọng sông này như mạng sống của mình, bình thường vẫn tốt, nhưng nếu là năm hạn hán, trong thôn sẽ phái người trông coi dòng sông, không cho người thôn khác đến lấy nước mang đi.

Đây là thành luỹ giữa thôn với thôn, thành luỹ này rất khó phá vỡ, vì nó liên quan đến sự tồn tại của một thôn.

Tầng lớp cũng vậy. Quan lại, sĩ đại phu bọn họ có quyền lợi riêng của mình. Khoa cử có thể thay đổi vận mệnh của một người, vượt qua tầng lớp, nhưng sau khi vượt qua tầng lớp đó, cũng chỉ đứng sau chót. Những thế gia đại tộc đó nắm quyền lực trong tay nhiều năm, làm sao có thể dễ dàng phân cho một kẻ mới tiến vào tầng lớp?

Cho nên, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc bước một bước lên trời.

"Tiêu công tử thật may mắn!" Lại nghe Hoàng Văn Diệu nói: "Tiêu công tử có một tổ phụ giỏi, nếu Tiêu công tử vẫn luôn sống ở Thượng Kinh, được lão Vĩnh Ninh hầu đích thân dạy dỗ, thì bây giờ ngươi đã là thế tử của Vĩnh Ninh Hầu, nói không chừng cũng đã vào triều làm quan. Nào cần khắc khổ đọc sách đi thi như vậy. Đáng tiếc lão Vĩnh Ninh hầu tái hôn, bây giờ tước vị Hầu phủ cũng không còn!"

Hoàng Văn Diệu nhìn Tiêu Dịch Nguyên, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có tức giận cũng chẳng có hưng phấn, lông mày hơi nhíu lại. Nghĩ một lúc, hắn ta lại nói:

"Cũng không phải không có cách nào, mặc dù phủ Vĩnh Ninh Hầu kia có phủ Đường Quốc Công làm chỗ dựa, nhưng Tiêu Hoài đã chết, thế tử Vĩnh Ninh Hầu cũng không có giá trị trọng dụng, Nhị công tử thì càng không cần phải nói, không học vấn không nghề nghiệp, ăn no chờ chết, hoàn toàn không thể so với ngươi. Lại nói có Nhị hoàng tử ra tay giúp đỡ, ta dám nói, ngươi chính là Vĩnh Ninh hầu tương lai."

290

“Hoàng tiên sinh cẩn trọng lời nói.” Tiêu Dịch Nguyên vội vàng nói: "Ta trước giờ chưa từng có loại suy nghĩ này, tổ phụ ta quả thật tên là Tiêu Thành Côn, nhưng đời này lắm người trùng tên, cũng không có cách nào chứng minh lão Vĩnh Ninh Hầu là tổ phụ của học sinh. Học sinh cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết làm, chỉ biết đọc sách mà thôi, cảm tạ Nhị hoàng tử quý mến."

Nói rồi hắn đứng dậy cúi sâu người hành lễ: "Hoàng tiên sinh, học sinh cáo từ."

Hắn chuẩn bị rời đi, nhiệm vụ của Hoàng Văn Diệu còn chưa hoàn thành, làm sao có thể buông tha cho hắn, duỗi tay nắm lấy vạt áo hắn nói: "Vĩnh Ninh hầu là siêu phẩm tước vị, ngươi thật sự không muốn sao? Ngươi chịu nhiều khổ cực như vậy, người ta lại rực rỡ gấm hoa, ngươi cam lòng sao?"

Tiêu Dịch Nguyên căng chặt mặt không lên tiếng, Hoàng Văn Diệu cho rằng lời nói của mình có tác dụng, bèn nói: "Tiêu công tử, đó là siêu phẩm tước vị. Chỉ cần ngươi gật đầu, làm theo những gì Nhị hoàng tử nói, Nhị hoàng tử điện hạ đã nói, ngài ấy đảm bảo ngươi sẽ là Vĩnh Ninh hầu kế nhiệm. Tiêu công tử, ngươi...."

"Rầm!"

Cánh cửa đột nhiên bị đá mở, Hoàng Văn Diệu và Tiêu Dịch Nguyên đều sửng sốt, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa, thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mặc y phục vải thô, tay cầm trường đao thần sắc giận dữ đứng ngoài cửa. Bên cạnh hắn còn đứng hai vị công tử mặc áo gấm, khuôn mặt hai người họ lại như đang xem kịch hay.

Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Tiêu Ngọc Minh đang làm tuỳ tùng bên người Hướng đại tướng quân, người đứng bên cạnh hắn chính là Tề Nhị và Nghiêm Ngũ.

"Khẩu khí của Nhị hoàng tử đúng là rất lớn, hắn muốn ai làm Vĩnh Ninh hầu người đó liền thành Vĩnh Ninh hầu! Có phải hắn còn có thể làm chủ thiên hạ này sao?"

Cánh cửa "rầm" một tiếng bị đá mở ra, Tiêu Dịch Nguyên và Hoàng Văn Diệu trong phòng đều sửng sốt.

Tiêu Dịch Nguyên quay đầu lại nhìn thiếu niên đứng ở cửa, trí nhớ của hắn rất tốt, lập tức nhận ra, đây chính là thiếu niên cưỡi ngựa hắn gặp phải trong ngày đầu tiên tiến vào kinh thành. Cũng là Nhị công tử của phủ Vĩnh Ninh hầu.

Giờ khắc này tim hắn đập như sấm, thậm chí tay chân cũng bắt đầu run rẩy. Bây giờ người của Nhị hoàng tử và người của phủ Vĩnh Ninh hầu đang ở đây, mà hắn lại bị kẹt ở giữa, tuỳ tiện nghĩ cũng biết sẽ không có kết quả tốt. Hắn không cho rằng phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ có ý tốt với hắn.

Mặc dù nói bọn họ là người một nhà, nhưng bọn họ đối lập nhau. Cũng chính vì vậy, Nhị hoàng tử mới tìm đến hắn. Nhưng Nhị hoàng tử chỉ xem hắn như một quân cờ mà thôi, số phận của một quân cờ sẽ như thế nào? Dùng xong rồi vứt, không mất mạng đã là kết quả tốt nhất.

Bây giờ nên làm gì?

Trong lòng hắn cười khổ một tiếng, bây giờ không phải hắn muốn làm gì thì có thể làm đó, vận mệnh của hắn đã không do hắn quyết định nữa. Cảm giác này khiến hắn bất lực, tức giận lại không cam lòng.

Còn Hoàng Văn Diệu đã sợ tới mức suýt ngất xỉu, hắn ta làm sao cũng không nghĩ tới, người của phủ Vĩnh Ninh hầu lại đột nhiên xuất hiện. Nhị hoàng tử rõ ràng đã nói với hắn, Tiêu Dịch Nguyên là tôn tử của thê tử mà Tiêu Thành Côn cưới ở quê trước khi tòng quân, chuyện này ngoại trừ Nhị hoàng tử và cha con Ngô Quốc Lương ra, không một ai biết, mà nữ nhi của Ngô Quốc Lương Ngô nhị tiểu thư đã bị thiêu chết.

Bây giờ chỉ có hắn ta, nhị hoàng tử và Ngô Quốc Lương biết chuyện này. Lúc đó hắn ta còn hỏi người của phủ Vĩnh Ninh hầu có biết không, Nhị hoàng tử khẳng định, người của phủ Vĩnh Ninh hầu chắc chắn không biết. Cũng chính vì vậy hắn ta mới dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến trà lâu, đây cũng không phải là nơi quá riêng tư để nói chuyện.

Nhưng bây giờ, Nhị công tử của phủ Vĩnh Ninh hầu từ trên trời rơi xuống, mà dường như còn nghe hết những gì hắn ta vừa nói.

Làm sao bây giờ? Độ khó đụng của phủ Vĩnh Ninh hầu, hắn ta cũng đã thấy qua. Nếu phủ Vĩnh Ninh hầu bắt chẹt những lời hắn ta vừa nói không buông, còn làm ầm chuyện này lên, hắn ta chết không nghi ngờ.

"Tiêu nhị công tử, ngài đang nói gì vậy? Ta không hiểu.” Cách mà Hoàng Văn Diệu có thể nghĩ ra để cứu mạng mình lúc này, chỉ có thể thề thốt phủ nhận. Hắn ta cắn chết nói chính mình cái gì cũng chưa từng nói, phủ Vĩnh Ninh hầu lại có thể làm gì?

Tiêu Ngọc Minh nghe lời hắn ta nói, cười lạnh một tiếng, sau đó tiến lên một bước, giơ chân lên đá vào bụng nhỏ của hắn ta, Hoàng Văn Diệu hét một tiếng ngã xuống đất, sau lưng đâm vẫn góc bàn, đau đến mức trên trán trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.

Mà lúc này Tiêu Ngọc Minh đã đi tới trước mặt hắn ta, giơ chân giẫm lên ngực hắn ta, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi là cái thá gì, dám hỏi lại tiểu gia."

"Tiểu nhân nhất thời lỡ lời, xin Tiêu nhị công tử rộng lượng." Hoàng Văn Diệu vội vàng nói.

Hắn ta biết rõ, nếu bây giờ Tiêu Ngọc Minh giết hắn ta, hắn ta cũng chết vô ích. Phủ Vĩnh Ninh hầu có vô số cách làm Tiêu Ngọc Minh thoát khỏi tội danh, nói không chừng hắn ta còn bị treo lên tội danh đại nghịch bất đạo.

"A, đúng là thuộc loài chó, mặt nói đổi là đổi." Tiêu Ngọc Minh nhìn Hoàng Văn Diệu, chế giễu nói: "Lại nói cho tiểu gia nghe những lời ngươi vừa nói, Nhị hoàng tử muốn ai làm Vĩnh Ninh hầu?"

"Tiêu Nhị thiếu gia, ngài hẳn là nghe lầm, tiểu nhân làm sao có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy?" Hoàng Văn Diệu tiếp tục dùng vẻ mặt "kiên quyết" nói: "Chắc chắn là ngài nghe lầm rồi."

"Nghe lầm?" Tiêu Ngọc Minh lại hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi xuống túm lấy cổ áo Hoàng Văn Diệu kéo ra ngoài, Hoàng Văn Diệu bị hắn kéo đi loạng choạng, nhưng hắn ta không dám không đi theo hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play