Đường Thư Bạch nhìn thấy Tề Lương Sinh cong lưng xuống, vẻ mặt chán nản, trong lòng tràn đầy đồng tình. Thở dài một hơi, hắn tự rót cho mình một ly rượu, cầm lên chạm vào ly rượu trước mặt Tề Lương Sinh, nói: "Tuần Chi, giữa ngươi và Thư Nghi không có duyên phận, nếu như bắt đầu..."
Hắn không có cách nào nói những câu tiếp theo, Tiêu Hoài làm người cũng không tồi, hắn cũng hết lòng một lòng một dạ với Đường Thư Nghi, chỉ là ai lại nghĩ tới hắn chết sớm như vậy? Hắn không nói ra những điều xấu về Tiêu Hoài được, cũng không thể nói nếu ngay từ đâu Tề Lương Sinh và Đường Thư Nghi ở bên nhau thì tốt rồi.
Vẫn là câu nói kia, không có duyên phận.
Tề Lương Sinh xua tay, hắn có thói quen, khi tâm tình không tốt, cảm xúc không ổn định thì không uống rượu. Như vậy có thể giải quyết vấn đề trong khi tỉnh táo. Đường Thư Bạch biết hắn có thói quen này, nhưng hắn cảm thấy đối với chuyện tình cảm, dùng rượu giải sầu là cách tốt nhất. Không ngờ tới hắn còn kiên trì như vậy.
Ngẩng đầu lên uống một ly rượu, Đường Thư Bạch lại nói: "Mặc dù chuyện không thành, nhưng ngươi và Thư Nghi đều là người đã ngoài ba mươi, không thể vì chuyện này mà cắt đứt tình nghĩa giữa hai nhà, chuyện hôm này qua đi, liền coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, về sau nên như thế nào thì vẫn thế đó."
Tề Lương Sinh đột nhiên bị hắn làm cho tức đến bật cười, đây là sợ mình vì chuyện này mà giận lây Đường Thư Nghi, sau này không quan tâm đ ến Tiêu Ngọc Thần.
"Trong lòng ngươi ta là người như vậy sao?" Hắn nói.
Đường Thư Bạch lập tức tự đánh mình: "Là ta tiểu nhân."
Tề Lương Sinh không quan tâm đ ến hắn, nhưng vẫn nói: "Chuyện này quả thật đối với ta quá đường đột, nàng không giống nữ nhân khác, là ta không đặt mình vào vị trí của nàng."
Bây giờ nghĩ lại, nếu hai người họ kết hợp, hắn mọi chuyện thuận lợi, nhưng nàng lại gặp nhiều rắc rối.
"Nữ tử ấy mà, mạnh một chút cũng không tồi." Đường Thư Bạch nghĩ đến sự hoang đường trước đây của mình, bèn nói: "May mà phu nhân nhà ta sáng suốt, nếu không, với những chuyện hoang đường mà ta đã làm trước đây, bây giờ không biết sẽ thành thế nào."
Tề Lương Sinh cười khổ: "Vận khí ngươi tốt."
"Đúng vậy, cũng là phu nhân ta lòng dạ rộng lớn." Đường Thư Bạch cảm khái nói: "Bây giờ ta mới coi như hiểu rõ, nữ tử ấy mà, ngoại hình, cầm kỳ thi hoạ đều không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ giống ngươi, có thể nói chuyện với ngươi."
Nói rồi hắn lại uống thêm một ly rượu, tâm tình của Tề Lương Sinh càng tệ hơn, đây chẳng phải nhân lúc hắn không vui, cố ý khoe khoang trước mặt hắn sao? Hắn cau mày phất phất tay đuổi người đi, "Ngươi đi mau, đi mau, thấy ngươi ta liền khó chịu."
Đường Thư Bạch lúc này mới nhận ra sự đắc ý của mình làm tổn thương đến kẻ thất tình, cười lớn hai tiếng nói: "Vậy ta về trước, ngươi cũng đừng quá buồn."
Tề Lương Sinh chỉ vào cửa, "Cút."
Đường Thư Bạch không để trong lòng, đứng dậy phủi phủi trường bào rồi rời đi, Tề Lương Sinh cả người gục xuống ghế. Nếu như đã động tâm rồi, sao còn có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng hắn cũng phải coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Gọi người lên dọn đồ ăn trên bàn đi, hắn cầm một cuốn sách ra đọc, vừa đọc liền hết cả buổi chiều. Về phần hắn có thật sự đọc vào hay không, cũng chỉ có chính hắn biết.
Bữa tối được dùng trong viện của Tề lão phu nhân, ăn xong, Tề lão phu nhân bắt đầu trách móc hắn: "Nó biết sai rồi, con đánh nó hai ba cái là được rồi, cứ khăng khăng đánh nó nhiều như vậy, con xem, bây giờ nằm cũng không được, ngủ phải nằm sấp."
Tề Lương Sinh rót một chén trà nhấp một ngụm, "Đánh đau mới nhớ lâu."
Tề lão phu nhân nặng nề hừ một tiếng: "Lúc nhỏ ta với cha con đều không đánh con."
Tề Lương Sinh đặt chén trà trong tay xuống, "Phụ mẫu có lý do gì mà đánh con?"
Hắn thông minh từ nhỏ, còn giỏi đọc sách, khắc khổ tự lập, có lý do gì mà đánh hắn?
Tề lão phu nhân: "..."
Mẫu tử hai người trầm mặc một lúc, Tề Lương Sinh nói: "Con... Chuyện của con với Đường Thư Nghi, quên đi."
Tề lão phu nhân tức giận hắn, nghe hắn nói như vậy, hừ một tiếng nói: "Sớm đã nghĩ đến."
Trái tim Tề Lương Sinh như bị chặn lại, nhưng trên mặt không chút biểu hiện, nói: "Chuyện lấy vợ, ngài đừng làm mai nữa, con không định thành hôn."
"Tại sao?" Tề lão phu nhân không quan tâm đ ến việc tức giận với hắn, quay đầu nhìn hắn nói: "Đường Thư Nghi không được, con có thể đổi người khác! Đại gia tộc như thế này, phải có người làm chủ mẫu!"
"Hòa Uyên cũng đã đến tuổi cưới vợ rồi, ngài cẩn thận tuyển tức phụ cho nó, tìm người có thể quản gia." Tề Lương Sinh nói.
"Cái này...." Tề lão phu nhân bắt đầu khuyên, "Chuyện thê và thiếp này không giống nhau, con vẫn còn trẻ, thêm mấy cái mười năm nữa không thể cứ sống một mình."
Tề Lương Sinh không muốn nói nhiều về chuyện này, đứng dậy nói: "Cứ như vậy đi, ngài cứ cân nhắc tuyển chọn cho Hòa Uyên."
Nói xong hắn xoay người rời đi, Tề lão phu nhân nhìn bóng lưng hắn lẩm bẩm: "Xem ra thật sự bị Đường Thư Nghi mê hoặc tâm trí rồi, nhưng sao lúc đầu con không lo lắng như vậy."
262
Bên này, Đường Thư Nghi đã lên kế hoạch cho việc khởi động và kinh doanh của hội quán, suy nghĩ một lúc, nàng bảo Tiêu Ngọc Châu chép một bản đưa cho Triệu quản gia, bảo hắn ngày mai đi tới Tề phủ, đưa cho Tề Nhị.
Nàng không biết liệu Tề Lương Sinh có vì bị từ chối mà cắt đứt liên hệ giữa hai nhà hay không. Nhưng nếu như nàng không muốn cắt đứt, phải tỏ ra thái độ.
Thật ra, đều là người trưởng thành, mọi người đều trong cuộc sống không chỉ có tình yêu mà còn có nhiều thứ khác. Thậm chí, tình yêu chỉ chiếm một phần rất nhỏ của cuộc sống. Cho nên không cần phải vì chuyện không cần thiết mà ảnh hưởng đến đại cục.
Tề Lương Sinh, phủ Quốc Công và phủ Vĩnh Ninh hầu về mặt chính trị là người cùng một phe, trong triều đường đứng ở thế bất khả chiến bại, đó là mục đích chung của bọn họ. Đó mới là đại cục.
Ngày hôm sau, Triệu quản gia cầm bản kế hoạch đến Tề phủ, vừa đến nơi vừa hay gặp phải Tề Lương Sinh mới hạ triều. Hắn đi tới hành lễ: "Lão nô thỉnh an Tề đại nhân."
Tề Lương Sinh ừm một tiếng, "Có chuyện gì?"
Triệu quản gia mỉm cười đưa kế hoạch mà Đường Thư Nghi làm ra, "Đây là phu nhân nhà ta bảo đưa cho Nhị công tử."
Tề Lương Sinh duỗi tay ra, "Đưa cho ta đi."
Triệu quản gia lập tức đưa bản kế hoạch qua, sau đó cung kính cáo từ. Tề Lương Sinh liếc mắt nhìn xuống tập giấy dày được buộc lại bằng chỉ ở trên tay, mặt trên còn viết vài chữ "Phương sách vận hành hội quán".
Hắn vừa đi vừa lật xem nội dung bên trong, thật sự càng xem càng bội phục, phương sách này viết vô cùng tỉ mỉ, toàn diện mà mới mẻ. Đồng thời hắn lại thở dài một hơi, nữ tử như này lại cùng hắn vô duyên.
Đến viện của Tề Nhị, bước vào phòng, thấy hắn đang nằm sấp trên giường ăn điểm tâm, ăn đến vui vẻ. Thấy hắn đến, Tề Nhị duỗi tay ra ý định giấu điểm tâm trong tay đi, nhưng thấy không kịp, lập tức mỉm cười nói: "Cha, ngài muốn ăn không?"
Con không dạy là lỗi của người làm cha, thấy hắn như vậy, Tề Lương Sinh trong lòng cảm thấy có chút áy náy, là hắn không dạy dỗ tốt.
Đi tới ngồi bên giường Tề Nhị, Tề Lương Sinh hỏi: "Còn đau không?"
Tề Nhị hiếm khi được hắn quan tâm như vậy, nhất thời cảm thấy chưa quen, khuôn mặt cứng đờ nói: "Vẫn… vẫn ổn."
"Con thành như thế này, ta cũng có trách nhiệm, lúc đầu vứt con cho tổ mẫu con nuôi dưỡng, không dạy dỗ con cho tốt." Tề Lương Sinh nói: "Con còn chưa tới mười lăm tuổi, tương lai vẫn còn dài, ta không cần con tạo ra tiền đồ lớn như nào, có thể rạng danh gia tộc, thậm chí còn không nghĩ tới việc để con gánh vác chuyện gì trong nhà, nhưng con phải có trách nhiệm với chính mình, không thể cứ tiếp tục như thế này."
"Bây giờ ta còn ở đây, con có thể dựa vào ta, nhưng một ngày ta mất rồi, con phải đối mặt với chuyện phân gia. Sau khi phân gia, con chính là chủ gia đình, con định vun đắp gia đình mình như thế nào? Giáo dục con cháu của con như thế nào? Con muốn để con cháu của mình trở thành dòng phụ chỉ có thể phụ thuộc vào chủ gia không?"
Đại gia tộc ở Thượng Kinh, mỗi gia đình đều có một vài dòng phụ. Thật ra những dòng phụ này, chính là các thế hệ phân ra ngoài, không có thành tựu gì, dần dần trở thành người lệ thuộc vào chủ gia.
Tề Nhị mím môi im lặng, cho dù là công tử bột, cũng không thật sự trở thành kẻ bất tài vô dụng.
"Con muốn làm ăn, con... Tiêu gia thẩm thẩm cũng nói phương diện này con chút thiên phú, vậy con đi theo nàng ấy nghiêm túc học tập đi." Tề Lương Sinh đặt bản kế hoạch do Đường Thư Nghi viết xuống trước mặt Tề Nhị, nói: "Thật ra, con không chỉ có thể học nàng ấy cách kinh doanh, mà còn có thể học cách đối nhân xử thế, làm thế nào trù tính mọi chuyện."
Tề Nhị nghiêm túc gật đầu, cầm lấy kế hoạch rồi lật xem. Tề Lương Sinh thấy thái độ của hắn nghiêm túc hơn trước rất nhiều, trong lòng như được an ủi phần nào, lại nói: "Trở về con hỏi... Tiêu gia thẩm thẩm, chúng ta có thể đầu tư vào đó bao nhiêu tiền. Đến lúc đó lấy tiền từ vốn riêng của ta, coi như là con tự mình đầu tư."
Cho dù nhi tử có bướng bỉnh đến đâu thì cũng là thân nhi tử, Tề Lương Sinh đương nhiên muốn lên kế hoạch cho hắn. Đại nhi tử của hắn thuận lợi thi đậu khoa cử, con đường quan trường hắn cũng có hắn mở đường, về sau tất nhiên sẽ suôn sẻ. Tiểu nhi tử không vào triều làm quan, hắn cũng sẽ bù đắp ở lĩnh vực khác cho hắn.
Tề Nhị không ngờ tới cha mình sẽ nói với mình như vậy, càng không ngờ tới, Tề Lương Sinh lại để hắn lấy danh nghĩa của chính mình, đầu tư vào hội quán của Đường Thư Nghi, ngây người một lát, hắn nghiêm túc nói: "Về sau con sẽ nỗ lực."
Tề Lương Sinh ừm một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đi được hai bước hắn dừng lại nói: "Học hành chăm chỉ, đừng làm người ta tức giận."
Người này tất nhiên là chỉ Đường Thư Nghi, Tề Nhị cũng hiểu, nghiêm túc gật đầu đồng ý. Tề Lương Sinh không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Tề Nhị nằm trên giường sững sờ một lúc rồi mới nhìn xuống bản kế hoạch do Đường Thư Nghi viết. Càng xem càng không thể đứng yên, muốn ngay lập tức đi tìm Đường Thư Nghi. Thứ nhất, những điều bên trên như mở ra cho hắn một thế giới mới, thứ hai, có rất nhiều chỗ hắn không hiểu, cần phải hỏi.
Kết quả ngày hôm sau, Đường Thư Nghi bọn họ vẫn đang ăn sáng, Tề Nhị bước khập khiễng tới. Đường Thư Nghi dở khóc dở cười, bảo người đỡ hắn nằm sấp trên ghế gấm, nói: "Gửi bản kế hoạch qua cho ngươi là muốn ngươi xem trước, đợi khi nào vết thương khỏi ta lại giảng giải cho ngươi."
"Thẩm thẩm, cháu không đợi được, thẩm thẩm viết quá hay." Xét về miệng ngọt, người bình thường không so được Tề Nhị.
Đường Thư Nghi không nhịn được cười: "Được rồi, nằm xuống trước đi, ta ăn cơm xong muốn đến Hồ Quang Tạ, ngươi có thể đi theo."
Tề Nhị vội vàng gật đầu.
Đường Thư Nghi trở lại bàn tiếp tục ăn cơm, đồng thời cũng yên tâm, Tề Lương Sinh có thể để Tề Nhị qua đây, chứng tỏ chuyện đó đã qua, không ảnh hưởng gì đến sự hợp tác giữa hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT