235

Cảnh Nhân Cung của Hoàng hậu.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Ba âm thanh giòn giã vang lên liên tiếp, Hoàng hậu Lương quý phi, Huệ phi và Trương Bình công chúa đều quỳ trên mặt đất.

"Có thấy mất mặt hay không? Có thấy mất mặt hay không!" Hoàng đế giận dữ quát lên.

Trong phòng là sự im lặng đến chết người, nhìn những nữ nhân quỳ trên mặt đất, hoàng đế đột nhiên cảm thấy kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần. Y đã già rồi, thân thể ngày một yếu đi, nhưng nhi tử lại không có lấy một đứa có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng những nữ nhân này không biết chia sẻ muộn phiền với y, mà mỗi ngày tranh đấu ngươi sống ta chết.

Hôm nay càng suýt chút nữa hại chết nữ nhi của Tiêu Hoài. Bây giờ toàn bộ người ở Đại Càn triều có lẽ đều biết phi tử trong hậu cung của y tranh đấu, suýt chút nữa hại chết nữ nhi của công thần. Thật sự khiến y mất hết thể diện.

Hít sâu một hơi, ổn định sự ngột ngạt trong lòng, y đứng dậy nói: "Lương quý phi Huệ phi cấm túc nửa năm, phạt một năm bổng lộc. Hoàng hậu phạt hai năm bổng lộc."

Nói xong, y sải bước đi ra ngoài, cung nữ và thái giám lập tức đi theo. Đi được một lúc, y hỏi Tiêu Khang Thịnh: "Cung yến phía trước thế nào?"

"Mẫn phi nương nương đang chủ trì, mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp." Tiêu Khang Thịnh nói.

"Mẫn phi là người hiểu chuyện." Hoàng đế vừa nói vừa đi về phía ngự thư phòng, vốn dĩ y định đến cung yến, cho dù không đi cũng cần lộ mặt trong cung yến, nhưng bây giờ y không có tâm trạng đi, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào để đi.

"Gọi Tề Lương Sinh đến ngự thư phòng." Hoàng đế lại nói.

Tiêu Khang Thịnh lập tức phân phó tiểu thái giám đi gọi người tới, khi Hoàng đế đến cửa ngự thư phòng, Tề Lương Sinh đã đợi sẵn ở đó. Thấy Hoàng đế đến, hắn lập tức hành lễ, Hoàng đế xua tay nói: "Ái khanh miễn lễ đi."

Nói rồi y bước vào ngự thư phòng, đi đến bàn cờ trước cửa sổ ngồi xuống, nói với Tề Lương Sinh: "Chơi cùng trẫm một ván cờ."

Tề Lương Sinh đi tới, ngồi xuống vị trí đối diện Hoàng đế, đợi hoàng đế đặt một quân cờ xuống, cầm lấy một quân cờ đen đặt lên bàn cờ. Hai người qua lại một lúc, Hoàng đế nói: "Bình thường cơ thiếp trong nhà ái khanh có làm ầm ĩ hay không?"

Tề Lương Sinh đặt một quân cờ lên bàn cờ, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, đoán được đại khái vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy.

Hắn nói: "Thần có hai phòng thiếp thất, một người là nô tỳ ngày trước theo hầu thần, một người là mẫu thân của thần vì thần mà chọn từ con cháu trong nhà ra, hai người đều có nữ nhi, nhưng không có nam tự, phát thê của thần sinh thời đối với bọn họ cũng coi như ưu đãi. Bọn họ bình thường mặc dù cãi vã, nhưng cũng không hại đến đại thể."

Hoàng đế hừ cười một tiếng: "Nói đến cùng vẫn là vì Hoàng vị."

Đối với lời nói của hoàng đế, Tề Lương Sinh tự nhiên trầm mặc đáp lại.

Hoàng đế lại thở dài: "Nữ nhân nhiều cũng rất phiền toái, vì đắc sủng, vì địa vị, tranh đến ngươi chết ta sống. Ngày thường bọn họ dùng một chút thủ đoạn nhỏ coi như thôi đi, hôm nay thế mà lại suýt nữa khiến tiểu nha đầu nhà Tử An mất mạng, trẫm cảm thấy có lỗi với Tử An!"

Tề Lương Sinh hạ mắt xuống, trầm mặc một lát, nói: "Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, giống như nghiệp chướng nhà thần và Nhị tử của Vĩnh Ninh Hầu gia, ngày ngày văn không học võ không luyện, trêu mèo chọc chó, mấy ngày trước còn bị đuổi khỏi thư viện."

"Sau khi bị đuổi, ta ép nó ở nhà đọc sách, ai biết nó và Nhị tử của Vĩnh Ninh Hầu gia lại muốn làm hoàng thương gì đó. Hoàng thượng ngài nói, mấy đứa nhị thế tổ bọn nó hiểu cái gì về kinh thương? Còn muốn làm hoàng thương, thần lúc đó tức đến mức trực tiếp muốn đuổi nó ra khỏi nhà."

Hoàng đế dường như cảm thấy hứng thú với lời hắn nói, nói: "Trẫm nhớ ngươi với Tử An không hợp, hài tử của hai ngươi ngược lại chơi rất hợp."

Tề Lương Sinh vẻ mặt bất lực, "Bọn họ nồi nào úp vung nấy."

Hoàng đế cười ha ha hỏi: "Nhị nhi tử của Tử An tên là gì?"

"Tiêu Ngọc Minh." Tề Lương Sinh nói.

"Hài tử đó thế nào?" Hoàng đế hỏi.

Tề Lương Sinh vẻ mặt mang theo khó xử, "Dù sao cũng là hài tử của người khác, thần không tiện nói nhiều."

Hoàng đế: "Trẫm đang nói chuyện nhà với ngươi, ngươi cứ nói là được."

Tề Lương Sinh thở dài: "Đại nhi tử của Vĩnh Ninh Hầu gia, đọc sách coi như còn có thể, Phương đại nho cũng khen ngợi, mấy ngày trước Thư Bạch đến cầu chỗ thần, thần kiểm tra học thức của hài tử đó, cảm thấy không tồi, liền thu đồ đệ."

Hoàng đế gật đầu: "Trẫm nghe nói qua, không ngờ tới phủ Vĩnh Ninh hầu còn có thể dạy ra người có thể đọc sách."

Tề Lương Sinh gật đầu: "Hài tử đó không tồi. Nhưng Tiêu Ngọc Minh này... quả thực có chút bướng bỉnh, đọc sách không được, khoảng thời gian trước Đường Quốc Công muốn hắn tập võ, kết quả luyện được mấy ngày liền than khổ, không luyện nữa."

Nói xong, hắn nặng nề thở dài.

Khuôn mặt Hoàng đế mang theo ý cười, "Hài tử nhiều, làm sao đều có thể thành tài? Chỉ cần không gây ra chuyện lớn là được rồi."

"Mấy ngày trước Đường Quốc Công cũng nói như vậy với thần," Tề Lương Sinh nói: "Không cầu nó có tiền đồ, chỉ cần nó không gây ra chuyện, an an phận phận làm một phú quý nhàn nhân là được rồi."

"Người làm phụ mẫu, đều mong con cháu thành tài, nhưng không thành tài cũng không có cách nào." Hoàng đế đặt một quân cờ lên bàn cờ, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều.

Tề Lương Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sự hung tàn lộ ra lúc Tiêu Ngọc Minh thẩm vấn cung nữ kia, Hoàng đế hẳn là đã nghe nói qua, cho nên mới gọi hắn đến tìm hiểu tình hình của Tiêu Ngọc Minh. Y sợ trong phủ Vĩnh Ninh hầu lại có thêm một Tiêu Hoài khác!

Tiếp theo, hai người vừa chơi cờ vừa trò chuyện một vài chuyện trong triều đình, cuối cùng Tề Lương Sinh thua Hoàng đế. Hoàng đế thắng ván cờ cười lớn hai tiếng, sau đó để hắn rời đi.

236

Ra khỏi cung về đến nhà, hắn vào thư phòng viết lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay với Hoàng đế trong thư phòng phụ, sau đó gọi người bí mật gửi nó đến phủ Đường Quốc Công.

Đường Quốc Công nhận được thư, đọc xong liền trầm tư một lúc lâu, nói với Đường Thư Bạch đang ngồi bên cạnh: "Ngày mai bảo tức phụ ngươi đến phủ Vĩnh Ninh hầu, nói với Thư Nghi, khoảng thời gian này đừng hạn chế Ngọc Minh."

Đường Thư Bạch đọc thư Tề Lương Sinh viết, miệng nói: "Vâng, lát nữa con sẽ nói chuyện với nàng ấy."

Đường Quốc Công hừ lạnh một tiếng: "Chính mình không có nhi tử ngoan, liền cũng không muốn hài tử của người khác tài giỏi."

Đường Thư Bạch đọc thư xong, châm lửa đốt vài trang giấy kia, sau đó nói: "Chuyện hôm nay, phỏng chừng sẽ không tra ra kết quả gì."

"Tra không ra cũng phải đẩy một con dê thế tội ra ngoài, cũng không thể tùy ý tìm một tiểu nhân vật." Đường Quốc Công nói, thanh âm mang theo tia lạnh lùng khó nói.

Chuyện ngày hôm nay thật sự khiến lòng ông ấy nguội lạnh, không nói đến công lao lúc đầu ông ấy đi theo tiên hoàng tranh giành giang sơn, liền nói đến Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài, đều vì Đại Càn mà chết trên chiến trường, chuyện như này vốn dĩ không nên phát sinh. Cho dù chuyện này xảy ra, Hoàng đế cũng thể nhẹ nhàng cho qua như vậy được.

"Cứ đợi đi," Đường Quốc Công cười lạnh một tiếng lại nói: "Sớm muộn gì cũng loạn."

"Thục Nghi nói có một hài tử tên Lý Cảnh Tập đã cứu Ngọc Châu," Đường Thư Bạch cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thất hoàng tử hình như tên là Lý Cảnh Tập."

Đường Quốc Công ừm một tiếng: "Bảo tức phụ ngươi nói với Thư Nghi, nếu Thất hoàng tử có yêu cầu gì, có thể làm được liền đồng ý, không làm được thì từ chối là được. Ân cứu mạng, tìm cơ hội báo đáp là được rồi."

Đường Thư Bạch đáp một tiếng vâng, sau đó cáo lui trở về viện của Đường đại phu nhân.

Đường đại phu nhân từ sau khi rời khỏi cung yến về nhà, trong lòng cũng có chút phiền muộn. Lúc đầu vốn muốn Đường gia Lê gia hai nhà đã nói xong chuyện liên hôn, đối tượng là Nhị nhi tử của nàng ấy và vị Lê tiểu thư bị rơi xuống nước kia. Nhưng bây giờ nàng ấy suy nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Lúc trước nàng ấy hỏi thăm qua về vị Lê tiểu thư này, biết hài tử này tính cách hoạt bát, lúc đó cảm thấy hoạt bát rất tốt, An Lạc nhà bọn họ cũng là người hoạt bát, hài tử như vậy vừa nhìn liền khiến người yêu thích.

Nhưng từ chuyện hôm nay xem ra, Lê tiểu thư này không phải hoạt bát mà là hành động liều lĩnh. Nếu như cô nương như vậy làm nhi tức phụ, sau này không phải ngày ngày lo lắng sao?

Ngươi nói lấy về rồi chỉ dạy thêm là được. Nhưng không phải thân khuê nữ, nàng ấy không có tâm lực đi chỉ dạy. Lại nói, có nhiều cô nương càng tốt hơn để bọn họ chọn, hà cớ gì phải lấy một người cần phải dạy dỗ thêm chứ?

Ngay lúc nàng ấy đang suy nghĩ nên nói chuyện này với Lê gia như thế nào, Đường Thư Bạch đi đến. Ngồi gần ghế gấm, thấy nàng ấy cau mày liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đường đại phu nhân nói ra lo lắng của mình, sau đó lại nói: "Cho dù muốn liên hôn với Lê gia cũng phải đổi người khác, tính cách quá hoạt bát lỗ m ãng."

Đường Thư Bạch nghe xong ừm một tiếng, "Chốc lát ta nói chuyện này với phụ thân."

Liên hôn giữa Đường gia và Lê gia là vì mối quan hệ thân thiết giữa Đường Quốc Tông và Lê ngự sử, nếu muốn đổi người, tất nhiên phải nói với ông ấy một tiếng.

Đường đại phu nhân thấy hắn cũng đồng ý, yên tâm, lại nói: "Trong cung đúng là nơi ăn người, một hài tử tám chín tuổi cũng lợi dụng. Ta cảm thấy, chuyện hôm nay, Hoàng hậu và Huệ phi không thoát khỏi quan hệ."

"Nương gia Huệ phi là gia tộc không hiển hách, lại muốn tranh Hoàng vì cho Tam hoàng tử thì phải bận bịu nịnh nọt Hoàng hậu." Đường Thư Bạch giải thích với Đường đại phu nhân: "Lương quý phi là sủng phi, Hoàng hậu tất nhiên nhìn nàng ta không thuận mắt, muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Nhị hoàng tử, lật đổ Lương quý phi và Nhị hoàng tử."

Đường đại phu nhân cũng nghĩ tới trắng đen trong chuyện này, nàng ấy nói: "Chỉ là lần này Ngọc Châu của chúng ta phải chịu khổ."

"Ăn một lần đau, lần sau biết cẩn thận hơn." Đường Thư Bạch nói: "Sau khi chúng ta rời khỏi cung yến, Hoàng đế gọi Tuần Chi đến ngự thư phòng, nói chút chuyện với hắn."

Hắn kể cuộc nói chuyện giữa Hoàng thượng và Tề Lương Sinh cho Đường đại phu nhân nghe, sau đó lại nói: "Hoàng thượng có lẽ sợ Ngọc Minh tòng quân, về sau trở thành người như Tiêu Hoài. Ngày mai nàng đến phủ Vĩnh Ninh hầu, nói với Thư Nghi, khoảng thời gian này đừng hạn chế Ngọc Minh, để hắn ra ngoài chơi, gây ra chút phiền toái cũng không sao."

Đường đại phu nhân gật đầu, nhưng miệng vẫn nói: "Chỉ là trên đầu cứ treo danh công tử bột, sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của Ngọc Minh."

Đường Thư Bạch mỉm cười: "Yên tâm đi, nếu nó thành đại tướng quân, bao nhiêu quý nữ ở Thượng Kinh đều tranh giành gả cho nó."

Đường phu nhân mỉm cười: "Đúng là vậy, chỉ cần có tiền đồ, tất nhiên sẽ tìm được hôn sự tốt."

"Hơn nữa, hôm nay hẳn là Thất hoàng tử đã cứu Ngọc Châu." Đường Thư Bạch nói.

Đường phu nhân ngạc nhiên hỏi: "Có phải là Thất hoàng tử mà Minh phi sinh không?"

Đường Thư Bạch gật đầu, trên mặt Đường đại phu nhân mang theo vài phần thổn thức.

"Ngày mai nàng nói với Thư Nghi, nếu Thất hoàng tử đưa ra yêu cầu gì đó, có thể đáp ứng liền đáp ứng, không thể đáp ứng liền từ chối, ân cứu mạng, có cơ hội sẽ trả lại." Đường Thư Bạch nói.

Đường đại phu nhân nghiêm túc gật đầu: "Nên làm như vậy, liên lụy quá nhiều đến hoàng tử cũng không phải chuyện tốt."

Đường Thư Bạch mỉm cười: "Vẫn là phu nhân thông tuệ."

Đường đại phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play