231

"Bổn cung nghe tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu suýt nữa bị giết liền lập tức tới xem." Hoàng hậu nương nương vừa nói vừa nhìn Tiêu Ngọc Châu đang đứng bên cạnh Đường Thư Nghi, nói: "Thật là đáng thương, đến đây, để bổn cung xem nào."

Đường Thư Nghi nhẹ nhàng đẩy Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu im lặng hít một hơi, sau đó tiến lên vài bước, quy quy củ củ hành lễ. Hoàng hậu trong lòng khen ngợi giáo dưỡng của Tiêu Ngọc Châu không tồi, một hài tử tám chín tuổi, trải qua thời khắc sinh tử lại không hoang mang lo sợ.

Nàng ta nắm tay Tiêu Ngọc Châu, cúi đầu nhìn xuống vết siết trên cổ, miệng lại không ngừng nói đau lòng, lại bảo cung nữ bên cạnh lấy thuốc mỡ tốt nhất, sau đó hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Tiêu Ngọc Châu vẫn còn hoảng sợ, con bé quay đầu nhìn Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu với con bé, con bé quay đầu nhìn lại hoàng hậu, nói: "Thần nữ... Thần nữ ở cung yến, cùng... ngồi cùng biểu tỷ và Lê tiểu thư, giữa chừng Lê tiểu thư ra ngoài chơi, nàng ấy đi không lâu, có một cung nữ đến cung yến tìm chúng ta, hỏi chúng ta có thấy Lê phu nhân không."

Mới bắt đầu Tiêu Ngọc Châu còn có chút lo lắng, nhưng sau đó càng nói càng lưu loát, con bé nói tiếp: "Nàng ta còn nói Lê tiểu thư rơi xuống nước, sau khi bị cứu lên rất sợ hãi, bảo chúng ta đến ngồi với Lê tiểu thư, nàng ta đi tìm Lê phu nhân. Chúng ta đi theo nàng ta tìm được Lê tiểu thư, nàng ấy đầu tóc ướt đẫm nằm trên giường. Biểu tỷ bọn họ an ủi Lê tiểu thư, có một cung nữ nói với ta, nàng ta đi lấy y phục cho Lê tiểu thư, bảo ta giúp nàng ta múc canh, rồi dẫn ta đến căn phòng này."

Nói đến đây, tay con bé run rẩy, cảm giác đi gần đến ranh giới cái chết thật sự rất đáng sợ.

Đường Thư Nghi thấy vậy bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy con bé, an ủi con bé. Có mẫu thân ở bên cạnh, Tiêu Ngọc Châu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, con bé nói tiếp: "Ta vừa bước vào liền bị người từ phía sau siết cổ, ta dùng hết sức để tránh thoát nhưng không có tác dụng, sau đó ta liền không biết gì nữa."

Hoàng hậu nghe xong cau mày: "Ngươi tỉnh lại như thế nào?"

Tiêu Ngọc Châu: "Là... Bị ai đó đánh thức."

"Ai đánh thức ngươi?" Hoàng hậu hỏi.

Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Ta không biết, lúc mở mắt ra trong phòng chỉ có ta và nàng ta."

Con bé chỉ vào cung nữ ngã trên mặt đất.

Con ngươi của Hoàng hậu nhìn Tiêu Ngọc Châu thật sâu, nàng ta không tin Tiêu Ngọc Châu không biết là ai đã cứu mình. Tiêu Ngọc Châu cảm nhận được ánh mắt của hoàng hậu, cúi đầu trốn trong lòng Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi vỗ vỗ lưng nàng để an ủi, sau đó chắp tay hành lễ về phía Hoàng hậu, nói: "Hoàng hậu nương nương, thần phụ cho rằng, bây giờ nên thẩm vấn cung nữ này."

Hoàng hậu thu hồi ánh mắt trên người Tiêu Ngọc Châu, ừm một tiếng nói: "Đến Cảnh Nhân Cung đi."

Nói rồi nàng ta xoay người đi ra ngoài, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đi theo, Đường Quốc Công và Tiêu Ngọc Thần trở về cung yến chờ tin tức. Tẩm cung của hoàng hậu, triều thần tự nhiên không thể vào.

Trường Bình công chúa bước nhanh vài bước đuổi kịp Hoàng hậu, gọi một tiếng: "Hoàng tẩu."

Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng ta, "Tại sao ngươi làm sao lại dính líu đến chuyện này?"

Trường Bình công chúa vẻ mặt oan ức, "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay ta vào cung gặp Huệ phi có tán gẫu vài câu. Chuyện lúc trước giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Lương phủ không phải liên quan đến tiểu đồ vật trong phủ của ta sao. Hôm nay ta lại gặp được Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, lúc nói chuyện với Huệ phi liền nhắc đến vài câu."

"Huệ phi nói với ta, không cần vì một món đồ chơi mà dính đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Vĩnh Ninh Hầu đã chết, nhưng Đường Quốc Công vẫn còn đó, phủ Vĩnh Ninh hầu vẫn còn hai vị công tử, kế vị chỉ là chuyện sớm muộn."

Ta nghe xong nghĩ đúng là vậy, liền đến cung yến trước, lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân và hai vị phu nhân của phủ Quốc Công nói chuyện, muốn xoa dịu quan hệ, ai nghĩ tới lại xảy ra chuyện này!"

Nói đến đây, nàng ta dừng lại, nhìn Hoàng hậu rồi hỏi: "Là Huệ phi, nàng ta lợi dụng ta?"

Hoàng hậu nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta, trong lòng mắng một câu ngu ngốc, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chỉ là nói vài ba câu, không có chứng cứ, không thể đưa ra kết luận."

Chỉ là vẫn phân phó người bên cạnh: "Đi gọi Huệ phi đến Cảnh Nhân Cung."

"Vâng." Một vị công công trả lời, sau đó bước nhanh gọi người đến, Trường Bình công chúa nặng nề hừ một tiếng: "Cho dù không phải nàng ta, cũng nhất định có quan hệ cực lớn đến nàng ta."

Hoàng hậu nương nương không lên tiếng, trong lòng may là xuất thân tốt, lại không tham gia tranh đấu quyền lực, nếu không với bộ não này, nàng ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Mặt sau Đường Thư Nghi ôm Tiêu Ngọc Châu vào lòng, chậm rãi đi theo nghi trượng của Hoàng hậu, nhỏ giọng với Tiêu Ngọc Châu: "Lát nữa khi đến hậu cung của Hoàng hậu, nhớ rõ những lý do con vừa nói không thể thay đổi, cho dù ai hỏi cũng không thể thay đổi."

"Con biết rồi." Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc nói.

Đường Thư Nghi đưa môi đến gần tai con bé nhỏ giọng giải thích: "Dựa theo miêu tả của con, Lý Cảnh Tập kia hẳn là một vị hoàng tử không được sủng ái, hắn sinh tồn vốn đã khó khăn, nếu để người khác biết hắn cứu con, vậy thì người muốn giết con sẽ không bỏ qua hắn, bởi vì hắn đã phá hỏng kế hoạch của người nọ."

"Nương, con biết rồi." Tiêu Ngọc Châu lại nghiêm túc nói.

Đường Thư Nghi vỗ vỗ lưng con bé, "Đừng sợ, cho dù hôm nay không thể tóm được thủ phạm thật sự, nương cũng sẽ khiến những người đó mất tầng da, sẽ không để con đi quỷ môn quan một chuyến vô ích."

Tiêu Ngọc Châu ôm chặt cổ Đường Thư Nghi, nước mắt lại bắt đầu chảy ra, con bé thật sự sợ muốn chết.

232

Đường Thư Nghi lại vỗ vỗ lưng con bé, nói: "Người như chúng ta, cho dù không tham gia tranh đấu của những người trong cung, nhưng cũng khó tránh khỏi bị lợi dụng, hoặc bởi vì các nguyên nhân khác mà chịu liên lụy. Chuyện hôm nay mới chỉ là khởi đầu, con phải hiểu, bất cứ chuyện gì chỉ cần đụng đến người Hoàng gia đều phải hết sức cẩn thận."

"Con biết hôm nay con sai rồi, hôm nay con nên ngồi trong cung yến nơi nào cũng không đi." Tiêu Ngọc Châu hối hận muốn chết.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Đã xảy ra rồi, không cần hối hận. Phải nghĩ cách giải quyết như thế nào, về sau đụng phải loại chuyện như này, nên làm như thế nào."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó xoay người nói: "Nương, con tự mình đi."

Đường Thư Nghi đặt con bé xuống đất, dùng khăn tay lau nước mắt cho con bé, nhỏ giọng nói: "Mặc dù ở trong hoàng cung, nhưng cũng đừng sợ. Con có ta, có ngoại công, mặc dù tổ phụ và phụ thân con đã chết, nhưng chiến công hiển hách của bọn họ trên chiến trường sẽ không biến mất, lưng của con phải cứng."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, hít sâu một hơi, duỗi thẳng eo nói: "Nương, con không sợ."

Đường Thư Nghi mỉm cười xoa đầu con bé, sau đó nắm tay con bé đi về phía trước. Lúc này Đường phu nhân và Đường nhị phu nhân đi tới trước bên cạnh nàng, nói với nàng không cần sợ, cho dù là Hoàng gia cũng phải nói đạo lý.

Trong lòng Đường Thư Nghi ấm áp, xảy ra chuyện có người thân đứng bên cạnh, liền không có gì đáng sợ.

Đi một hồi đến Cảnh Nhân Cung của Hoàng hậu, sau khi ngồi xuống, Hoàng hậu bảo cung nữ cầm thuốc mỡ tốt nhất ra đưa cho Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi cảm tạ. Lúc này, tất cả những người liên quan đến chuyện này đều đến, Đường An Lạc, Tiết tam tiểu thư, Lê tiểu thư và mẫu thân của nàng ấy Lê phu nhân, còn có Huệ phi mà Trường Bình công chúa nhắc đến.

Mà khi Huệ phi nhìn thấy cung nữ ý đồ muốn giết Tiêu Ngọc Châu nằm trên mặt đất, nàng ta ngạc nhiên nói: "Đây không phải là Tình Nhi bên người Nhị hoàng tử sao?"

Một câu không phải Tình Nhi bên người Nhị hoàng tử sao của Huệ phi khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía nàng ta. Nàng ta bộ dáng như nhận ra mình nói sai, lúng túng cười nói: "Lúc trước Nhị hoàng tử phái nàng ta đưa đồ cho Lương quý phi, thiếp thân có nhìn thấy."

Hoàng hậu ừm một tiếng, sau đó nói: "Vậy gọi Lương quý phi qua đây."

Một tiểu thái giám nghe phân phó, vội vàng chạy đi, Hoàng hậu lần nữa bảo mọi người ngồi xuống. Lúc này Trường Bình công chúa nhìn Huệ phi hỏi: "Huệ phi nương nương dám nói chuyện này không liên quan gì đến ngươi?"

Huệ phi vẻ mặt sửng sốt, "Công chúa sao lại nói như vậy? Chuyện này có liên quan gì đến ta? Ta không không thù không oán với phủ Vĩnh Ninh hầu."

Trường Bình công chúa hừ một tiếng, "Chính ngươi bảo ta xoa dịu quan hệ với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ta mới đến cung yến trước, lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện. Chính vì Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện với ta mới không để ý đến tiểu nha đầu nhà nàng ta, mới xảy ra chuyện này."

Huệ phi một mặt bất lực không nói nên lời, nàng ta nhìn Hoàng hậu nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài nói gì đi. Hôm nay ta thỉnh an ngài xong liền trở về, trên đường đi gặp Trường Bình có nói với ta nàng ta có chút hiểu lầm với phủ Vĩnh Ninh hầu, ta liền nói có hiểu lầm thì giải quyết là được rồi, mọi người đều ở Thượng Kinh, nhìn lên không thấy cúi đầu thấy."

Nói rồi, nàng ta nhìn Trường Bình công chúa: "Ta đã nói với ngươi như vậy, nhưng Trường Bình, ta không bảo ngươi đến cung yến trước, kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện!"

"Lúc đó ngươi nói, hôm nay vừa hay Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng đến." Trường Bình công chúa tức giận nói.

Huệ phi nhìn Trường Bình công chúa như người không biết nói lý, "Ta nói như vậy, nhưng vẫn là câu cũ, ta có bảo ngươi đến cung yến trước lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện không? Lại nói, cho dù ta có nói như vậy, Trường Bình ngươi là hài tử ba tuổi sao? Ta nói gì ngươi liền làm cái đó?"

"Ngươi...." Trường Bình công chúa giơ chỉ về phía Huệ phi, nhưng không nói ra lời phản bác nào. Lúc đó, Huệ phi chỉ ám chỉ với nàng ta nên đến cung yến trước, nói chuyện thân thiện với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thì sự việc liền qua đi. Nhưng ám chỉ là ám chỉ, nàng ta quả thật không nói rõ ràng.

"Hoàng hậu nương nương," Huệ phi vẻ mặt oan ức, "Ta cũng muốn Trường Bình làm hòa với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cho nên mới đề nghị như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy!"

Hoàng hậu ưmg một tiếng: "Đừng để lời nói của Trường Bình trong lòng, tính cách nàng thế nào ngươi cũng biết."

Trường Bình công chúa: "..." Thật muốn ném đồ vật gì đó quá đi.

Huệ phi lúc này nhìn Đường Thư Nghi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ta thật sự không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, nếu ta biết, ta sẽ không nói những lời đó với Trường Bình."

Trường Bình công chúa: "..." Ta muốn ném chén vào mặt nàng ta.

"Lời hay ngươi đều nói hết, làm sai đều là người khác." Một giọng nói lười biếng truyền đến, sau đó Lương quý phi quyến rũ vô song từ đám người bước vào.

Qua loa hành lễ với Hoàng hậu, nàng ta nhìn Huệ phi nói: "Cho rằng người toàn thiên hạ này đều là kẻ ngốc, chỉ mỗi ngươi thông minh? Chút mánh khóe của ngươi, bổn cung liếc mắt liền nhìn ra, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhất định cũng hiểu rõ."

Lương quý phi nhìn Đường Thư Nghi: "Đúng không, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân?"

Đường Thư Nghi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nàng ta, nói: "Các nương nương trong cung như thế nào, thần phụ là một người ngoài tự nhiên không biết. Chỉ là, thần phụ đã thề trước mộ của Hầu gia nhà mình, nhất định dưỡng dục ba hài tử thật tốt, không để bọn họ chịu chút oan ức."

Ý tứ rất rõ ràng, tranh đấu giữa các ngươi ta không quan tâm, nhưng nữ nhi ta không thể chịu tội oan ức.

Lương quý phi không nhận được câu trả lời như ý, nhìn chằm chằm Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi không né tránh, tiếp nhận ánh mắt của nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play