Đại Càn Triều có tiền lệ quả phụ tái giá, nhưng Đường Thư Nghi là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, nhất phẩm cáo mệnh triều đình, còn có ba hài tử, há có thể nói tái giá là có thể tái giá được?
Mà giờ khắc này, Tề Lương Sinh đang đứng ngoài cửa, nghe rõ từng câu từng chữ Tề lão phu nhân. Ban đầu hắn định đi vào, lúc này lại quay người rời đi, tiểu nha hoàn thủ ngoài cửa thấy vậy liền ngơ ngác nhìn nhau.
Bản thân Tề Lương Sinh cũng không biết mình bị làm sao, đối với Đường Thư Nghi, thời niên thiếu hắn quả thật chút yêu thích, nhưng lúc đó Tề gia bọn họ sa sút, phủ Đường Quốc Công phát triển không ngừng. Đường Quốc Công nói hắn không tồi mấy lần, mẫu thân hắn cũng nói chuyện hắn và Đường Thư Nghi với Đường Quốc Công.
Nhưng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lúc đó cũng nhắc đến Tiêu Hoài với Đường gia, mà Tiêu Hoài cũng chủ động, thường xuyên gặp Đường Thư Nghi trong yến tiệc, hai người dần dần tâm ý tương thông. Mà lúc đó trong đầu hắn chỉ toàn là khoa cử, đều là trấn hưng gia tộc, mặc dù có chút tình cảm với Đường Thư Nghi, nhưng không muốn bỏ cống sức ra để theo đuổi.
Trôi qua nhiều năm như vậy, chút tình cảm mà hắn dành cho Đường Thư Nghi sớm đã biến mất không còn bóng dáng, đến cả dung mạo của nàng cũng dần trở nên mờ nhạt. Nhưng lần gặp mặt gần đây, còn có những chuyện nàng đã làm, khiến ấn tượng về nàng lại trở nên sống động.
Chuyện tái thú, hắn cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, một là hắn không có hứng thú với chuyện thú thê, hai là những người mà mẫu thân nhắc tới, hắn cảm thấy đều không phù hợp. Nhưng nghe thấy những lời mẫu thân vừa mới nói, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một câu: Nếu là Đường Thư Nghi, cũng không phải là không thể.
............
Đường Thư Nghi tự nhiên không biết tâm tư đột nhiên xuất hiện của Tề Lương Sinh, mấy ngày kế tiếp, Tề Nhị mỗi ngày đều đến chỗ nàng báo cáo. Đường Thư Nghi vừa xem sổ sách, vừa giảng đạo lý kinh doanh cho hắn nghe. Tiểu tử Tề Nhị này thật sự có chút thiên phú về phương diện này, Đường Thư Nghi nghĩ có nên mua một cửa hàng cho hắn luyện tập hay không.
Vào lúc này, chuyện Tề Lương Sinh phái người điều tra đã có kết quả. Kết quả là tất cả dấu vết cho thấy, ba người Tiêu Ngọc Minh đúng là cơ duyên xảo hợp biết được Khổng gia không phải là hoàng thương nữa, sau đó ba người liền đột nhiên nảy ra chủ ý, quyết định làm hoàng thương. Không có người thiết kế hãm hại bọn họ.
Đường Thư Nghi biết kết quả này xong, trong lòng mới yên tâm.
Chớp mắt đã là ngày quyết toán của năm, Đường Thư Nghi cảm thấy, đây tương đương với đại hội tổng kết cuối năm thời hiện đại. Mỗi một chủ quản của các bộ phận cầm sổ sách đến đối chiếu, sau đó làm báo cáo công việc.
Đường Thư Nghi không cần phải gặp trực tiếp các chưởng quỹ, quản sự và trang đầu này, phủ Vĩnh Ninh hầu có quản sự chuyên môn phân quản những đồn điền, cửa hàng và các sản nghiệp nhỏ khác. Đường Thư Nghi chỉ cần các quản sự đối chiếu sổ sách với các chưởng quỹ trang đầu xong, lại đối chiếu với các quản sự đó là được.
Năm nay có một điểm đặc biệt hơn chính là, lúc các quản sự đối chiếu, Nhị công tử của Tề phủ ngồi ở bên cạnh. Vài vị quản sự trong lòng bẩm lẩm không biết đây đang xảy ra chuyện gì, nhưng đều không dám hỏi. Mà bên phía Đường Thư Nghi, mấy ngày nay Tiêu Ngọc Châu và nàng như hình với bóng.
Đường Thư Nghi giảng giải cẩn thận từng khoản thu chi trong nhà, cùng với tình hình của mỗi sản nghiệp, và cách làm sao quản lý nó cho Tiêu Ngọc Châu nghe. Nàng cảm thấy, nữ hài tử có thể không biết thêu thùa, không biết cầm kỳ thi hoạ, nhưng nhất định phải biết xem sổ sách, biết kinh doanh cửa hàng ruộng đất. Đây là nền tảng của chuyện an thân lập mệnh.
Bận rộn đối chiếu đến gần bảy tám ngày, Đường Thư Nghi nghiêm túc xem xét từng khoản chi tiêu, phát hiện ghi chép của mỗi một hạng mục sản nghiệp, ít nhiều gì cũng có một chút thiếu sót nhỏ. Đường Thư Nghi không theo đuổi không bỏ, nhưng cũng không giả vờ như không nhìn thấy, mà ở trước mặt mỗi quản sự, chỉ ra từng cái một.
Vài quản sự đổ mồ hôi đầy đầu, bọn họ không nghĩ tới tâm tư của Hầu phu nhân lại tinh tế như vậy, chỉ là một chút sai lệch nhỏ như vậy cũng có thể nhìn thấy. Nhưng ngay lúc bọn họ đang thấp thỏm không yên, Đường Thư Nghi nói: "Lần này coi như bỏ qua, lần sau nhất định phải chú ý."
Vài vị quản sự lau mồ hôi trên trán, vội vàng vâng dạ, sau đó cầm lấy sổ sách rời đi.
Đợi bọn họ rời đi hết, Đường Thư Nghi nói với ba huynh muội: "Nước trong thì không có cá, là người đều có lúc phạm sai lầm, được phép phạm sai lầm, chỉ cần không phải là sai lầm quá lớn, không phải sai lầm mang tính nguyên tắc, không nhất thiết phải theo đuổi mãi không buông."
Ba huynh muội đều gật đầu.
Ngày hôm sau, quản sự lại mang sổ sách kế toán đã chỉnh sửa xong đến, Đường Thư Nghi cẩn thận xem xong, liền khen ngợi một câu: "Không tệ."
Các quản sự đều thở phào nhẹ nhõm, Hầu phu nhân năm nay nhìn thì không có chút tự cao tự đại nào, nhưng khi hành sự, sắc bén hơn trước kia rất nhiều.
Đường Thư Nghi thu hết biểu cảm của các quản sự vào trong mắt, nước trong thì không có cá không sai, nhưng nên đánh vẫn phải đánh, bây giờ phạm sai lầm nhỏ không quan tâm, sau này sẽ phạm sai lầm lớn.
Trả lại sổ sách cho các quản sự, Đường Thư Nghi lại cho mỗi một vị quản sự hai mươi lượng bạc, coi như tiền thưởng cuối năm. Các quản sự nhận bạc, vui vẻ rời đi, công việc đối chiếu sổ sách cuối năm coi như kết thúc, có thể nghỉ ngơi vài ngày.
212
Vài ngày sau, Tề lão phu nhân đến bái phỏng. Đường Thư Nghi lúc trước đã nhận được thiếp cho nên đã đứng ở cửa viện nghênh đón từ sớm.
Tề lão phu nhân ngồi trên kiệu, từ xa nhìn thấy bóng dáng một quý phụ mặc thường phục, chiếc mã diện khói màu tím nhạt, phủ thêm chiếc áo choàng thêu gấm màu xanh lam, bới tóc mẫu đơn, trang điểm đơn giản mà ung dung tao nhã. Bà ấy không khỏi thở dài trong lòng, thật đúng là bỏ lỡ rồi!
"Bá mẫu bình an." Đường Thư Nghi mỉm cười bước lên phía trước, đỡ Tề lão phu nhân xuống kiệu, sau đó đỡ bà ấy vào trong phòng.
"Tiểu Nhị nhà ta mấy ngày trước làm phiền ngươi rồi, lão bà tử ta hôm nay đến đây nói lời cảm ơn với ngươi." Tề lão phu nhân nắm tay Đường Thư Nghi nói.
"Hoà Quang và Ngọc Minh nhà ta mỗi ngày đều chơi với nhau, ta coi nó như hài tử trong nhà, ngài không cần khách khí." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Tên của Tề Nhị là Tề Hoà Quang.
Nói rồi hai người vào phòng, ngồi xuống hai người bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là nói về Tề Nhị.
"Tiểu Nhị từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ta, thông minh lại lanh lợi, hiếu thảo." Trong mắt Tề lão phu nhân, Tề Nhị không có chỗ nào xấu. Khen ngợi hắn một hồi, bà ấy thở dài nói: "Nhưng cha nó không biết lại làm sao, cứ nhìn nó không thuận mắt, nói nó văn dốt võ nát, ăn no chờ chết."
Nói đến đây, vẻ mặt Tề phu nhân tức giận, bà ấy nói: "Bây giờ tình hình trong nhà khác với lúc hắn còn nhỏ, Đại ca của Tiểu Nhị cũng là người giỏi đọc sách, có thể coi là người kế thừa, Tiểu Nhị nhà chúng ta không thích đọc sách thì có làm sao, hắn cứ muốn ép nó học."
Lời này Đường Thư Nghi thật sự không biết tiếp làm sao, dù sao cũng là chuyện gia đình của người khác. Nhưng nàng còn đang muốn Tề Lương Sinh dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần, đến lúc cần biểu hiện cũng phải biểu hiện một chút.
Nghĩ một hồi, nàng nói: "Hoà Quang cũng giống như Ngọc Minh nhà ta, đều không thể yên tĩnh ngồi xuống đọc sách, ép buộc bọn họ cũng vô dụng."
"Đúng vậy, ta chính là muốn nói như vậy." Tề lão phu nhân như tìm được đồng minh.
Nhưng lúc này Đường Thư Nghi lại nói: "Nhưng cũng không thể để bọn nó tiếp tục chơi đùa như vậy được, tuổi tác của bọn nó không biết tính toán lâu dài, chúng ta là trưởng bối phải tính toán cho bọn nó."
Tề lão phu nhân thở dài: "Ngươi nói đúng, Ngọc Minh nhà các ngươi có căn cơ luyện võ, nhưng Tiểu Nhị nhà chúng ta không được! Ta cũng phát sầu vì nó."
Đường Thư Nghi mỉm cười nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Ta nghĩ Hoà Quang có chút thiên phú kinh doanh."
Sợ Tề lão phu nhân sẽ cảm thấy địa vị của thương nhân thấp, nàng lại nói thêm: "Mặc dù địa vị của thương nhân không cao, nhưng những người có xuất thân như chúng ta, ai dám khinh thường? Ta thấy làm chút chuyện kinh doanh, kiếm một ít tiền, cả đời phú quý nhàn rỗi cũng rất tốt."
Lời này chạm vào nơi đáy lòng Tề phu nhân, bà ấy cũng biết nhị tôn tử của mình không có chút tiền đồ gì, chỉ muốn hắn cả đời này không phải chịu khổ chịu mệt, làm một người phú quý nhàn rỗi cả đời.
Đường Thư Nghi vừa nói xong, bà ấy vỗ tay nói: "Ai da, những lời người nói rất đúng. Thiên hạ nhiều người như vậy, nào có thể ai cũng có tiền đồ? Làm một người nhàn rỗi phú quý cũng rất tốt."
"Nhưng phú quý nhàn nhân cũng cần phải làm việc," Đường Thư Nghi nói tiếp, "Mỗi ngày không làm việc gì, cũng nhàm chán."
"Đúng đúng đúng, phải có chuyện để làm." Suy nghĩ của Tề lão phu nhân hoàn toàn đi theo suy nghĩ của Đường Thư Nghi.
"Ta định mở một hội quán." Đường Thư Nghi nói kế hoạch hội quán của mình cho bà ấy nghe một lần, trang trí như thế nào, kinh doanh hạng mục nào, quản lý thế nào vân vân.
Còn chuyện miêu tả làm sao cho những kế hoạch về hạng mục này trở nên thú vị, Đường Thư Nghi tất nhiên biết cách, chỉ thấy Tề lão phu nhân nghe xong liên tục gật đầu, cuối cùng cũng háo hức đề nghị: "Nên dựng thêm sân khấu, mời một vài con hát nổi tiếng về. Ngoài ra nên thêm chỗ chơi mã điếu, cũng nên thu thập cho thoải mái một chút."
Đường Thư Nghi nghiêm túc lắng nghe, sau đó nói: "Ai, may mà có ngài nhắc nhở, nếu không ta đã bỏ qua chuyện này rồi."
Những lời này làm cho Tề lão phu nhân càng có thêm cảm giác tham dự, cười càng thêm vui vẻ. Đường Thư Nghi thấy nói đã không sai biệt lắm, lại nói: "Làm một hội quán lớn như vậy, tất nhiên cần không ít nhân thủ. Ta đang nghĩ, Hoà Quang vừa hay muốn kinh doanh, đến lúc đó ta mượn nó đến chạy chút việc vặt cho ta, ngài thấy thế nào?"
Tề lão phu nhân không phải là người đặc biệt thông minh, vừa nghe muốn tôn tử của mình chạy việc vặt thì có chút không vui, sắc mặt cũng kéo xuống. Đường Thư Nghi thấy vậy, biết lời này quá hàm súc, lão phu nhân nghe không hiểu.
Nàng lại nói: "Nói là chạy vặt, ta làm sao có thể để Hoà Quang làm mấy chuyện lặt vặt đó. Tuy rằng là ta muốn mở hội quán này, nhưng ta là nữ nhân có gia đình, có một số việc không dễ làm, phải có người phụ trách ở bên ngoài, nghĩ đến nghĩ đi, Hoà Quang là người thích hợp nhất. Tính cách của nó như thế nào ta biết, thông minh lại lanh lợi, chỉ là vẫn còn chưa trưởng thành. Để nó học tập một thời gian, nó nhất định có thể quản lý được toàn bộ hội quán."
Lúc này Tề lão phu nhân mới vui vẻ: "Đúng, ta nói với ngươi, Tiểu Nhị nhà ta nghe lợi lại ham học, nhất định sẽ làm tốt."
Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu, thật ra Tề lão phu nhân nghĩ gì cũng không quan trọng, chỉ cần bà ấy có thể truyền lời này cho Tề Lương Sinh nghe là được rồi. Tề Lương Sinh hẳn là có thể hiểu ý của nàng.
Hai người lại tán gẫu một lúc, mặc dù Tề lão phu nhân bao che khuyết điểm lại không sáng suốt lắm, nhưng là người thẳng thắn, cũng không có ý xấu, Đường Thư Nghi lại muốn giao hảo với bà ấy, đương nhiên trò chuyện rất vui vẻ. Tề lão phu nhân đến khi về nhà, ý cười trên mặt còn chưa lui xuống.
Bà ấy còn nói với ma ma bên người: "Lúc trước không phát hiện ra, Đường Thư Nghi giỏi nói chuyện giỏi quản lý mọi chuyện như vậy, nếu như nhà chúng ta có một chủ mẫu làm chủ như vậy thì tốt rồi."
Nói xong, bà ấy lại nặng nề thở dài một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT