Con Gái Tội Thần

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Ngày trước Khương Bát Đấu đắc tội Hoàng Thượng, từng bị bãi quan, cũng từng bị phạt gậy, lần này trực tiếp thăng cấp thành lên đoạn đầu đài, Hoàng Thượng thật sự nghiêm túc rồi. 

Cái này cũng không thể trách ông được, ai bảo Hoàng Thượng sủng hạnh nữ tử tộc khác, hiện giờ dị tộc đang ngo ngoe rục rịch, sao có thể xác định không phải là mỹ nhân kế, nàng kia không phải gian tế. 

Lớn lên đẹp đã chú định là hồng nhan họa thủy!

“Thiếp nghe nói là rượu bổ do một vị đại nhân nào đó sản xuất, uống được một ngụm thì sẽ càng già càng dẻo dai, nhưng mà hình như điều này không có tác dụng gì với lão gia cả.” 

Văn thị hừ lạnh một tiếng, sắp đi đời nhà ma rồi còn nói mấy điều vô nghĩa này làm gì. Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đáng thương mấy đứa con của bà, đặc biệt là nữ nhi Bảo Châu, đó chính là như trân châu bảo bối yêu thương trong lòng bàn tay, tri kỷ hơn hai tiểu tử thối nhiều. 

“Lão gia, hay là ông cầu xin quan giam trảm, trục xuất Bảo Châu nhà chúng ta khỏi nhà đi.” 

Hốc mắt Văn thị đỏ bừng không đành lòng, không còn Khương gia thì vẫn còn có nhà mẹ đẻ, Bảo Châu đi đến cậy nhờ Văn gia, chẳng sợ ăn nhờ ở đậu thì cũng sẽ được bảo vệ tốt. 

Thế hệ đồng lứa Văn gia này đều là nam tử, nếu Bảo Châu tới đó chắc chắn sẽ được chú ý, ít nhất còn tốt hơn là cùng bọn họ đi gặp Diêm Vương. 

“Việc này……” 

Khương Bát Đấu lẩm bẩm, sao không nói sớm đi, hiện tại đã lên đoạn đầu đài rồi còn muốn xin xỏ thì sao được chứ? 

Vì sao sớm không nói, sớm hơn thì Văn thị cũng không nghĩ tới, hơn nữa rốt cuộc là ai liên lụy cả nhà chịu tội hả, là bà ấy sao? 

Khương Bát Đấu ngượng ngùng mà xua tay nói: “Hay là chờ một chút?” 

Vẫn còn chưa đến buổi trưa canh ba, còn có cơ hội, có lẽ Hoàng Thượng nể tình tài học và bản lĩnh của ông, nói không chừng sẽ tha cho họ một mạng. 

“Chờ không được” 

Văn thị hạ quyết tâm, nói cái gì thì trong nhà cũng phải giữ được một người. Lão đại và lão nhị đều là nam đinh, không có hy vọng gì, người duy nhất có thể giữ được cũng chỉ có tiểu khuê nữ. 

Không cầu được Hoàng Thượng liền cầu quan giam trảm, bọn họ nguyện ý bỏ tiền ra mua, trả giá tất cả! 

“Việc này…… chỉ sợ không được.” 

Khương Bát Đấu không có tự tin, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, chắc là bà đã quên, ngày chúng ta bị bắt vào thiên lao thì cả Khương phủ đều bị xét nhà.” 

Vội vàng tiến vào lao ngục, trâm cài trang sức trên người Văn thị đều dùng để lo lót trong ngục, những đồ đáng giá trên người đã bị đưa ra ngoài hết, nói là một nghèo hai trắng cũng không phải nói quá. 

“Quan giam trảm là người tham nhất Đại Lý Tự, nếu không có bạc thì sao hắn có thể chịu nói chuyện cho chúng ta chứ?” 

Theo thời gian tới gần, vẫn không có thánh chỉ nào tới, trái tim Khương Bát Đấu trầm xuống, nghĩ lại cả đời này, thật vất vả mới bò lên trên địa vị cao, ngược lại còn trở thành tội thần, làm cho Khương gia hổ thẹn. 

Rõ ràng Hoàng Thượng coi trọng tính tình ngay thẳng của ông ấy nhất, hai bàn tay trắng, ông ấy cũng vẫn luôn là nhân vật ngay thẳng, động một tí liền đâm cột, rốt cuộc là từ khi nào liền lật xe? 

“Hoàng Thượng là ngôi cửu ngũ, nhìn xem những lời mà ông nói đi, ông không xứng đáng sao?” 

Vốn dĩ Văn thị không định oán trách, nhưng mà bà ấy vẫn không nhịn xuống được.

Hai người quỳ ở hàng phía trước, những lời hai người nói đều chui vào lỗ tai của Khương Bảo Châu, đầu tiên nàng thấy cảm động vì hành động muốn bảo vệ nàng của cha mẹ, sau đó lại ngăn không được xúc động muốn trợn trắng mắt. 

Sủi cảo đã được cho vào nồi, nồi to ở cách đó không xa bốc khói nghi ngút, một lát sau mùi thịt bay tới, bụng Khương Bảo Châu kêu lên vài tiếng. 

Ngay vừa rồi, Khương Bảo Châu phát hiện ra không gian của mình đã theo tới, nàng đang suy xét có nên biểu diễn tiết mục biến mất vào lúc chém đầu không, hay là chờ sau khi chém đầu lại xuyên trở về. 

Ý tưởng đầu tiên chắc chắn, nhưng lại chỉ có thể ở lại cổ đại, ý tưởng thứ hai thì không nói trước được, nhỡ may không xuyên trở về được thì sao? 

“Nhị đệ, đệ là người tập võ, đại ca kiểm tra đệ, đệ đoán xem sau khi đao phủ hành hình thì đầu của huynh có thể bay đi bao xa?” 

Khương Tu Văn đã cực kỳ nhàm chán, người có tài học như hắn mà lại... 

Muốn ảo não, điều tiếc nuối duy nhất chính là đến tuổi cập quan mà vẫn chưa đón dâu, hắn đã từng coi trọng một thiên kim nhà quan, chỉ tiếc cha của đối phương là đối thủ một mất một còn của Khương Bát Đấu, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, cuối cùng vẫn là đặt tình cảm vào sai người. 

“Đại ca, cái này phải dựa vào thủ pháp của đao phủ, nếu người nọ là tay mơ, đao lại không nhanh thì một đao không chém chết được.”

Một đao mà đầu không rơi thì sẽ phải liên tục chém, có thể sẽ hơi đau. 

“Phải không, ta thấy bộ dáng đao phủ kia khá là thành thạo.” 

Khương Tu Văn và Khương Tu Võ không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, căn bản không sợ hãi trước cái chết, lúc đầu Khương Bảo Châu cũng bị hai người lừa gạt, thẳng đến khi nàng nhìn thấy một bãi nước ở dưới chân nhị ca. 

Chậc chậc chậc, dọa đái trong quần! 

Mười lăm phút sau, sủi cảo thịt được vớt ra chén, có quan viên Đại Lý Tự tới đút sủi cảo, bởi vì Khương gia có nhiều người, quan viên không đủ dùng nên quan giam trảm lại tìm bá tánh vây xem dưới đài tới giúp. 

“Ô ô ô, Bảo Châu, ta sắp mất đi người tỷ muội là ngươi rồi!” 

Theo mọi người lên đài, một thiếu nữ ăn mặc bình thường chạy lên, thẳng đến chỗ Khương Bảo Châu. 

“Tiểu Điệp, sao tỷ lại tới đây?” 

Người đến là tỷ muội tốt của Khương Bảo Châu, Tiểu Điệp, cũng là người bạn duy nhất ở kinh thành của nàng. 

Đừng nhìn Khương gia có địa vị cao, Khương Bát Đấu là ngự sử, động một tí liền răn dạy quan viên, thế cho nên người khác rất là kiêng kị, rất sợ nữ nhi nhà mình qua lại với Khương Bảo Châu sẽ tiết lộ bí mật, ngược lại bị Khương Bát Đấu theo dõi. 

Chỉ có Tiểu Điệp là khác, bởi vì nàng là một thứ nữ, lại sinh ra trong một nhà quan nhỏ như hạt mè, nàng và Khương Bảo Châu có quan hệ rất tốt. 

“Cha mẹ biết được tin tức của Khương gia liền cấm túc ta, ta chui lỗ chó mới ra được.” 

Nhà Tiểu Điệp ở ngoại thành, nàng đi ra ngoài không có xe ngựa nên chỉ có thể đi bộ, vì lên đài đút cơm cho Khương Bảo Châu nên Tiểu Điệp nhét bạc cho quan viên chọn người, nàng đã lấy hết tài sản của bản thân ra. 

“Vậy tỷ định trở về thế nào?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp