Con Gái Tội Thần

Chương 17


1 tháng

trướctiếp

Nhìn ra được Khương Tu Văn có cố chấp điên cuồng với sách, hôm qua còn mắng sách cấm thành chó, thế mà hôm nay đã tìm được người đẹp ở trong sách rồi. 

Khương Tu Văn không kiềm chế được mà sờ bìa sách màu xanh, sống nhiều năm như vậy hắn mới biết được, sách cấm bị cấm chính là bởi vì quá đẹp! 

“Đại ca, nương nói danh tiết của ta quan trọng, bảo huynh tự nghĩ cách đi.” 

Khương Bảo Châu nghe Văn thị nói, quyết định cho Khương Tu Văn cơ hội tự mình giải quyết vấn đề. 

Trên đường lưu đày sẽ không thiếu những lúc gặp khó khăn, không sợ có vấn đề, chỉ sợ không có cách để giải quyết vấn đề. 

“Tiểu muội, đại ca hiểu được điều đó, chẳng qua tiểu Vệ đại nhân thúc giục đồ ăn, tay nghề của đại ca lại không được.” 

Khương Tu Văn suy đoán, tiểu Vệ đại nhân là kẻ rất tham ăn, không thỏa mãn việc ăn cùng với người khác, cho nên đã đánh chủ ý lên tiểu muội. 

Danh tiết gì đó, sẽ không bởi vì đưa chút đồ ăn mà bị giảm bớt bao nhiêu đấy chứ? 

Sau khi ra ngoài rồi, còn được trải qua những ngày thoải mái hay không rất quan trọng. 

“Tiểu muội, muội cũng nói, chúng ta phải tìm chỗ dựa. Nếu có tiểu Vệ đại nhân làm chỗ dựa, khi mẫu thân bị cảm nắng, có khi quan sai sẽ đồng ý cho chúng ta được nghỉ ngơi dưới bóng cây một chút.” 

Khương Tu Văn dốc hết sức lừa dối, nếu không thì sử dụng xe ngựa có chứa hàng hóa của các tướng sĩ, nương đi lên nằm trong chốc lát cũng sẽ khỏe lại, không đến mức cứ luôn phải dãi nắng dầm mưa. 

Trước mắt, mượn sách là biện pháp tốt nhất để tiếp cận tiểu Vệ đại nhân, nếu cứ giống như cha không chịu hạ mình, còn giữ khư khư cái giá của quan to nhất phẩm, vậy thì tiền đồ tương lai của bọn họ chỉ còn là một mảnh đen xì. 

“Nói thế cũng rất có lý.” 

Khương Bảo Châu không hề bị Khương Tu Văn lừa dối, nàng nhỏ giọng nói: “Ta cũng có thể giúp đại ca, nhưng có phải ngày mai đại ca nên dạy ta tính sổ sách hay không?” 

Cùng một lúc vừa học chữ vừa học tính sổ sách, Khương Bảo Châu không lên tiếng thì thôi nhưng đã lên tiếng thì sẽ làm người khác phải kinh ngạc. Nàng không muốn cứ mãi bị nói là một cái bao cỏ, đây là một sự nhục nhã đối với nàng. 

“Nhưng mà đến nhị đệ còn không học được.” 

Bởi vì tiểu muội quá thông minh, Khương Tu Văn đã bị cha Khương Bát Đấu vặn hỏi đến hoa mắt chóng mặt, trong lòng Khương Tu Văn nghĩ tiểu muội có thể thông minh, nhưng mà không thể giỏi hơn hắn, hắn phải là người đệ nhất ở trong nhà. 

“Nếu chờ nhị ca học được chỉ sợ sẽ mất rất lâu, nếu không thì giao nhị ca cho cha đi, dù sao cha nhàn rỗi không có việc gì nên cứ luôn suy nghĩ lung tung.” 

Khương Bảo Châu tìm việc làm cho cha Khương Bát Đấu, cũng phân tán lực chú ý của nhị ca một chút. Con mọt sách như đại ca còn dễ lừa dối, nàng cùng mẫu thân lợi dụng trong khoảng thời gian này đi đào chút rau dại, lấy cớ chọn mua chút thức ăn rồi dùng để cải thiện thức ăn trong nhà. 

Chuyện thức ăn này, người nhà cần phải được ăn, mỗi ngày đi gần mười canh giờ, cha chỉ là người đọc sách chân già tay yếu, vốn dĩ không chịu nổi. 

“Tiểu muội, vẫn là muội có cách.” 

Khương Tu Văn giơ ngón tay cái lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý đồ với Khương Tu Võ đang đứng cách đó không xa, nhìn đến nỗi Khương Tu Võ cũng dựng cả lông lên. 

Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi xong, Khương Bảo Châu đi đến chỗ Thanh Y, rồi nói vô cùng khách sáo: “Vốn định hôm nay đi đưa cá cho đại nhân, nhưng mà ban ngày nương ta bị cảm nắng thiếu chút nữa đã ngất, cho nên mới trì hoãn một chút.” 

“Thừa dịp trời không tối lắm, ta sẽ căn thời gian mà mang đến.”

Thanh Y gật đầu, sắc mặt rối rắm mà xoay người đi, hắn ta nghe lén được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai huynh muội Khương gia , nghe thấy hình như là Khương Tu Văn muốn lừa tiểu muội, nhưng bằng vào nhiều năm kinh nghiệm của Thanh Y, hắn ta kết luận trong đó có cổ quái. 

Sau bữa cơm chiều, Văn thị lôi kéo Khương Bát Đấu uống trà, đối với hành vi của nữ nhi thì mở một con mắt nhắm một con mắt. Từ khi biết được Khương Bảo Châu có một cái không gian chứa đồ thần kỳ, cơm áo gạo tiền của cả nhà không còn đứng đầu trong suy nghĩ của bà nữa, mà là nếu nữ nhi gặp phải nguy hiểm thì sẽ có một chỗ thật tốt để né tránh. 

“Tiểu muội, mau lên, cha mẹ đang ở lều trại rồi.” 

Rõ ràng là Văn thị cố ý tạo cơ hội, Khương Tu Văn lại cảm thấy bản thân đã chui vào khe hở thật lớn, vui sướng hài lòng mà thúc giục nói. 

“Được, huynh chờ ta chiên khoai tây qua dầu chút đã.” 

Trong nhà có bình dầu, sau khi dùng hết một chút, lại bị Khương Bảo Châu lén đổ thêm vào, nàng nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định làm món cá nướng. 

Vừa miệng với món thỏ lạnh kia, vậy chắc là tiểu Vệ đại nhân là người có khẩu vị nặng, rất phù hợp với món này. 

Khương Bảo Châu đứng bếp, Khương Tu Văn nhóm lửa, huynh muội hợp tác rất ăn ý. 

Lần này, Khương Bảo Châu thông minh hơn một chút, đặt cá nướng vào trong một cái làn, để tránh cho quá chói mắt. 

Thời buổi này, tặng lễ cũng không nên quá trắng trợn. 

“Đại ca, trong sách viết cái gì?” 

Khương Bảo Châu có chút tò mò, chỉ là nàng không nhận biết được mặt chữ, nếu không nàng còn rất muốn xem sách cấm của thời đại này, có khi nam nữ hoan ái đều được phô bày rất uyển chuyển, chứ không hề lộ liễu trắng ra. 

“Sách vớ vẩn thì có thể viết cái gì, tóm lại là không có trợ giúp gì được cho học vấn cả.” 

Chẳng những không trợ giúp, xem xong còn bị nghiện. 

Đã thế Khương Tu Văn mới chỉ xem có nửa phần trước, còn có phần sau nữa, hắn dẫm phải hố rồi. 

“Tiểu muội, chờ đại ca xem xong phần sau rồi nói cho muội nghe.” 

Những quyển sách về học vấn, về thơ từ ca phú, đều không bằng một quyển sách vừa xem đã nghiện. 

Khương Tu Văn dặn dò tiểu muội, Khương Bảo Châu không biết chữ, ngàn vạn lần đừng lấy sai, cứ trực tiếp mở miệng hỏi là tốt nhất. 

“Đại ca, ta biết rồi.”

Khương Bảo Châu gật đầu thật mạnh, thấy biểu hiện của Khương Tu Văn có chút giống học bá hiện đại lén nếm thử trái cấm, mê luyến tiểu thuyết võ hiệp hương diễm. 

Trước xe ngựa không có người, Thanh Y cũng không ở đây. 

Khương Bảo Châu dừng lại một chút, dùng âm lượng hơi lớn một chút mà nói: “Tiểu Vệ đại nhân, ta tới rồi.”

Khương Bảo Châu vừa dứt lời, cửa sổ của một chiếc xe ngựa bên cạnh bị kéo ra, lộ ra một khuôn mặt chữ điền, người nọ nói: “Khương tiểu thư, ngươi tìm bản quan làm gì?” 

Vệ Định Phong đang xem binh thư ở trên xe ngựa, nghe thủ hạ nói huynh muội Khương gia tới. 

Hắn ta có ấn tượng cực kém với Khương Bát Đấu, người này vì muốn quảng cáo rùm beng thanh danh của mình mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, quả thật là phát rồ, hắn nghe theo ý kiến của cha Vệ Hãn Hải mà tránh xa người Khương gia. 

“A?” 

Khương Bảo Châu xua tay, có ý gì, người nàng muốn tìm không phải người có khuôn mặt chữ điền, mà là người trên xe ngựa trước mặt. 

“Tìm bản quan có chuyện gì?” 

Vệ Định Phong có chút không kiên nhẫn, một Khương Bảo Châu đã đủ phiền, thế mà còn có một Khương Tu Văn miệng đầy nhân nghĩa đi theo, người Khương gia là người này lại đáng sợ hơn người kia. 

“Ngài là tiểu Vệ đại nhân sao?” 

Khương Bảo Châu muốn biết rõ tình huống, nàng nhìn về phía Khương Tu Văn cách đó không xa, cũng không hiểu được đại ca có phải không nghe thấy hay không. Khương Tu Văn vẫn luôn cúi đầu nên không biết được ánh mắt dò hỏi của nàng. 

“Hừ, giả vờ ngây thơ, biết rõ còn cố hỏi.” 

Mang theo đồ vật rõ ràng là tới lôi kéo quan hệ, rồi lại tỏ vẻ như vô tội, người Khương gia thật là biết giả vờ, phi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp