Vừa dứt lời, Lục Hoài thở dài, đưa tay xoa giữa chân mày, nhẹ giọng: “Thôi, cũng không vội.”
Cậu quay sang Văn Viễn, giọng trầm hẳn: “Lệ phi trong cung, liệu có gì kỳ lạ?”
Văn Viễn khựng lại, chân hơi chững lại, ngưng thần suy nghĩ hồi lâu. Trong khoảnh khắc, như có một tia sáng lóe lên trong đầu, hắn lập tức đáp: “Mùi hương.”
Lục Hoài thoáng sững sờ, hồi tưởng lại thật kỹ, chậm rãi nói: “Lúc đó, đúng là có một mùi hương thoang thoảng, nhưng hẳn chỉ là hương liệu thông thường. Nếu không, người của Thái Y Viện đã sớm nhận ra.”
Văn Viễn nhíu mày, không nói ngay. Một lát sau, hắn thở dài: “Điện hạ, kinh nghiệm nhiều năm hành y nói cho thần rằng, nơi này quả thật có điểm không ổn. Nhưng vì hương liệu quá phổ biến, nhất thời thần chưa thể nắm bắt chính xác. Có lẽ cần về tra cứu thêm sách cổ để xác định rõ ràng hơn.”
Lục Hoài hơi rũ mi, mày khẽ nhíu, ho khan một tiếng rồi nói: “Nếu Lệ phi để ngươi tiếp cận khám chữa, mọi việc có lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều. Đáng tiếc...”
“Điện hạ.” Văn Viễn như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chưa đầy một khắc, hắn thở dài: “Lệ phi nương nương hiện nay nhạy cảm, đa nghi, tinh thần bất ổn. Nếu tình trạng kéo dài, e rằng sẽ… sẽ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play