Chương 2
Tác giả: Hoán Cáp
Chuyển ngữ: Lại là Panh Panh đây
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!
___________________________________
Trong hồ sen.
Lục - tinh thông bơi lội - Hoài nhìn cá chép kim hồng liên tiếp bơi qua, ở trong nước chậm rãi bơi lội, lặng lẽ quan sát tình huống phiá trên.
Khi cậu nhìn thấy Tam hoàng tử biểu tình hốt hoảng, cảm giác giáo huấn đủ rồi, đang muốn bơi lên.
Ai ngờ một người đột nhiên nhảy vào trong nước, Lục Hoài vội vàng khống chế thân thể.
Mắt thấy người tới càng ngày càng gần, cậu nhắm mắt đồng thời trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Từ từ, thái giám cung nữ trong cung đều bịđuổi hết, người tới cũng không phải là Tam hoàng tử, đến tột cùng là ai?
Hoàng cung thâm sâu không lường được, có người muốn cứu cậu, cũng sẽ có người muốn hại cậu.
Lục Hoài căng thẳng thân mình, không nhịn được suy đoán.
Suy nghĩ.
Không biết có phải hay không nín thở quá lâu, lồng ngực cậu bắt đầu khó chịu, ẩn ẩn có chút cảm giác thở không được……
Không ổn!
Cho dù đã xuyên qua một đoạn thời gian, cậu vẫn là đánh giá quá cao về thân thể Thái Tử.
Mà bởi vì nhắm hai mắt, loại cảm giác này càng sâu, khi đến lúc cậu hít thở không thông, không nhịn được mở miệng, kết quả uống vào một mồm to nước, cậu khó chịu, cũng không rảnh lo có thể bị bại lộ hay không, vội vàng hướng mặt nước tới gần.
Kết quả, người nọ trước cậu một bước, ôm lấy eo cậu.
Da thịt dán vào nhau, Lục Hoài cả người căng thẳng, nhịn không được khẽ run, cũng may đối phương là tới cứu cậu.
Xác nhận lúc này tạm thời an toàn, Lục Hoài nhanh chóng làm bộ dáng yếu đuối, thân mình mềm mại không xương dựa vào trên người, đem chính mình coi như vật trang sức, mặc người thao túng.
Sau khi ôm được thân mình cậu, đối phương đem cậu vớt ra, nhưng cậu lại là không nhúc nhích, tựa hồ là thấy kỳ quái…… Vì sao Thái Tử suýt chết đuối lại không phản ứng gì?
Lục Hoài nhấp môi, như là phát giác nghi hoặc của người nọ, vội vàng phun ra một ngụm nước, tiếp đến, như còn ngại không đủ, lại phun ra một ngụm nước.
Suy nghĩ của đối phương bị gián đoạn, cũng là cảm thấy cứu người quan trọng.
Lục Hoài ngón tay khẽ run, rốt cuộc thả lỏng ra.
Không nghĩ tiếp theo nháy mắt, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khổ không tả xiết.
Thì ra do người nọ nhẹ nhàng khom lưng, một tay đè lại bả vai Lục Hoài cố định, một tay đặt trước ngực Lục Hoài, chậm rãi ấn.
Giây lát, hắn buông ra Lục Hoài, buông xuống hai mắt, suy nghĩ một lát, thế nhưng dùng đầu ngón tay cạy ra miệng thiếu niên.
Không lâu sau, người nọ hơi bình tĩnh lại, đột nhiên cúi người, áp môi mình vào đôi môi mềm mại nhợt nhạt của thiếu niên.
—------------------------
Đôi môi mỏng hơi lạnh chặt chẽ dán gần nhau, giao hòa ái muội, không khí ngọt ngào dần dần tràn vào.
Từ bên cạnh nhìn lại, đúng như một đôi tình nhân tình chàng ý thiếp, không thể tách rời.
Lông mi Lục Hoài rung động, càng thêm khó chịu.
Hôm nay vốn định cho Tam hoàng tử một cái giáo huấn, không nghĩ thiếu chút nữa bị cuốn vào, hiện giờ lại…… Quả thật là, tự vác đá nện vào chân mình, đã mất phu nhân lại thiệt quân *……
Nhưng cậu cũng không dám làm gì, e sợ đối phương phát hiện dị thường.
Huống hồ người nọ có ý là vì cứu cậu, cậu sao có thể có tâm tư xấu xa khác.
Nhưng đầu lưỡi đối phương khiến cậu thật sự khó chịu, khiến tứ chi cậu nhũn ra, cả người tê dại, lưng giống như bị nguồn điện chạy qua.
Phản ứng như vậy, thật sự không thích hợp.
Ở lúc Lục Hoài nhẫn nhịn sắp không chịu nổi, lúc chuẩn bị mở mắt, đối phương đột nhiên rời đi, bắt đầu nhịp nhàng ấn dọc theo bụng cậu.
Lục Hoài phối hợp phun ra một ngụm nước lớn.
Giây lát, cậu nhập nhèm hai mắt nửa mở nửa khép, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, càng đừng nói quần áo còn lỏng lẻo, xương quai xanh mê người nửa che nửa lộ, vô cớ lộ ra một cổ kiều diễm.
Đủ loại dấu hiệu, giống như là bị người khi dễ.
Theo sau, cậu mê mang nhìn phía bốn phía.
Cuối cùng là thấy rõ vị khách không mời mà đến, không đúng, ân nhân cứu mạng lư sơn chân diện mục*.
* Lư Sơn Chân Diện Mục: này là tên bài thơ cũng là từ trong thơ của Tô Đông Pha (một nhà đại văn thơ rất nổi tiếng và lỗi lạc vào thời Bắc Tống (960-1127), Trung Quốc). Nói chung là trong câu này, từ đấy có nghĩa là nhìn rõ, toàn diện cái gì đấy. Nếu mọi người có hứng thú với tác giả này thì có thể tự tìm hiểu thêm.
Chỉ thấy người nọ khoác cẩm y màu trắng, ngọc quan cài trên tóc.
Ngước mắt lên, tràn đầy uy nghiêm lại tao nhã, giống như trích tiên thanh lãnh thanh nhã tuấn mỹ.
Tuy nhiên, hai nốt ruồi nhỏ phía trên lông mày, tươi đẹp quang hoa, khiến cho vị quý nhân càng thêm bắt mắt.
Chỉ nói là, rơi vào phàm trần, rơi vào thế tục.
Có lẽ là rơi xuống nước, người nọ mặt mày mang theo chút mệt mỏi, lại là một loại tao nhã khác.
Thật không lỗ.
Lục Hoài không khỏi cảm tưởng.
Lòng yêu cái đẹp người người đều có, cho dù cậu thẳng tắp.
Mà đối phương thấy cậu thanh tỉnh, lập tức lui ra phía sau một bước, cung kính cẩn trọng nói: “Thần đường đột, hy vọng điện hạ không trách tội.”
Lục Hoài ho khan một tiếng, cuối cùng là đem ánh mắt từ trên người trước mắt dịch chuyển, bắt đầu đánh giá bốn phía.
Tuy nhiên, khi cậu thấy các bộ dáng kinh ngạc của cung nhân, cùng với tam hoàng tử biểu tình hoảng sợ vạn phần, sắc mặt cậu chợt tái nhợt, thân thể cũng hơi hơi tê dại, nhịn không được run rẩy, thân thể do thời gian dài bị dính nước lạnh bắt đầu kháng nghị.
Ai, quả nhiên, nguyên thân không chỉ có tàn tật, còn bị bệnh quấn thân hàng năm, chịu không nổigió lạnh.
Bên kia, các cung nhân thấy tình hình vậy, vội vàng tiến lên, muốn đem Thái Tử ôm đến tẩm điện nghỉ ngơi.
Lục Hoài lại là xua tay, ngược lại nhìn về phía ân nhân cứu mạng, ngoan ngoãn nói: “Thái phó, chân của bổn cung không thể động đậy.”
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
Ngụ ý, cần ngươi đỡ.
Người nọ nhấp môi, không động.
Lục Hoài cũng không vội.
Cậu tuy rằng trạch ở Đông Cung không ra khỏi cửa, lại cũng đoán ra người này là nam chủ Cố Diễm.
Rốt cuộc trừ bỏ Cố Diễm, không có đại thần nào có thể dễ dàng tiến vào Đông Cung.
Huống chi trong sách có nhắc tới, Cố Diễm sinh rất đẹp, lại trời sinh lãnh tình, cho dù đào hoa vô số, 25 năm qua, cũng chưa cưới vợ sinh con.
Cao lãnh chi hoa, cùng người trước mắt xứng đôi trăm phần.
Mà khi Cố Diễm trở thành thái phó, bởi vì Thái Tử không thích đọc sách, hắn rảnh rỗi không có việc gì, hoặc ở Hàn Lâm Viện tu thân dưỡng tính, hoặc đi thượng thư phòng chỉ điểm hoàng tử học tập, cơ bản không đến Đông Cung.
Cho nên hôm nay đường đột như vậy, quả thực kỳ quái.
Đang nghĩ nghĩ.
Cố Diễm một phen ôm lấy eo cậu, đem người chặn ngang bế lên, không nói một lời đi đến nội điện.
Các cung nhân ngay sau đó đuổi kịp.
Tam hoàng tử thấy vậy, nắm chặt nắm đấm.
Hắn nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Tình huống khẩn cấp, Cố Diễm đột nhiên xuất hiện, hắn tuy nghi hoặc đối phương nói trùng hợp cũng quá trùng hợp, lại không dám chậm trễ cứu người.
Mắt thấy Cố Diễm rơi vào trong nước, hắn mới phản ứng lại đây là mình biết bơi.
Nhưng cũng đã chậm.
Làm sao bây giờ, như thế nào xui như vậy, bị Cố Diễm bắt gặp.
Tam hoàng tử luống cuống, sợ Cố Diễm cảm thấy chính mình có tâm hại người.
Cho dù trước mặt Thái Tử không có việc gì, hắn cũng không biết phải làm sao.
Tính tính, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Hắn buông nắm đấm, cũng đi theo tiến vào trong điện.
—------------
Trong sương phòng.
Lục Hoài yết hầu phát ngứa, nhịn không được muốn ho khan, cậu nóng bỏng thân thể nằm trong tay Cố Diễm.
Nhìn, hoàn toàn không giống người vừa rơi xuống nước.
Quả nhiên, Cố Diễm từ nhỏ tập võ đã có thể sử dụng nội lực làm khô y phục.
Nhìn nhìn lại nguyên thân, tuy là trưởng tử trên danh nghĩa của hoàng đế, lại cũng không thể so với hoàng đệ của mình.
Người so người, tức chết người.
*
Lục Hoài bất lực.
Lúc trước rơi xuống nước, các cung nhân giúp cậu thay quần áo.
Kết quả, Cố Diễm nói một lời đi đến bên giường, cho đút thuốc cho cậu không nói, không cẩn thận rơi xuống vài giọt, còn chuẩn bị thay cả y phục cho cậu?
Đừng.
Cậu chỉ là thử kiểm tra thái độ củ nam chính với nguyên thân, không muốn ai đến hầu hạ mình.
Nếu là nam chủ cho rằng cậu cố ý làm khó xử, chẳng phải là biến khéo thành vụng?
Cậu nằm không được nữa, vội vàng ngăn lại.
“Khụ khụ, loại sự tình này không làm phiền thái phó.”
Cố Diễm nghe được tiếng liền ngước mắt, khớp xương rõ ràng đang ấn ở cổ Lục Hoài.
Tiếp theo nháy mắt, hắn lập tức ngừng động tác, mặt vô biểu tình gật đầu, đi đến một bên, bộ dáng lạnh nhạt so với vừa rồi, chỉ có hơn chứ không kém.
Tam hoàng tử đứng ở một bên, quét mắt nhìn mặt tái nhợt của Lục Hoài, lại nhìn về phía Cố Diễm, trong ánh mắt dò xét khó có thể bỏ qua, trong lòng nghẹn muốn chết, sợ đối phương hỏi chuyện.
Quả nhiên, cung nhân mới vừa mặc xong y phục cho Lục Hoài, Cố Diễm mở miệng.
“Thần vừa rồi vì cứu điện hạ, có chỗ vô lễ. Bất quá, Tam hoàng tử cùng Thái Tử ở cùng một chỗ, Thái Tử vì sao sẽ vô cớ rơi xuống nước?”
Bị người mình kinh trọng giáp vấn, Tam hoàng tử mặt đỏ lên, cái gì đều nói không nên lời.
Lục Hoài cảm thấy yên tâm.
Quả nhiên nam chủ sẽ không để ý chuyện nhỏ này, nghĩ đến trong sách tuy rằng miêu tả không nhiều lắm, nhưng giai đoạn trước quan hệ nam chủ cùng nguyên thân cũng chắc không tệ lắm.
Mặt khác.
Đại cung nữ bên người Lục Hoài thấy thế quỳ xuống đất, lời lẽ chính đáng nói: “Tam hoàng tử trong lòng nếu có oán khí, cứ việc sai sử bọn nô tỳ. Nhưng Thái Tử điện hạ thân thể hư nhược, làm sao chịu được? Lần này nếu không phải Cố đại nhân đến thăm điện hạ, lại vừa lúc nghe được thanh âm chạy đến hồ sen, điện hạ ngài ấy……”
“Cung nữ như ngươi, thật sự là nhanh mồm dẻo miệng!”
“Tam điện hạ.”
Cố Diễm liếc mắt, mặt không đổi sắc nói: “Sách luận Tam điện hạ hoàn thành không tồi, thần thật là vui mừng, lúc trước cũng ở trước mặt bệ hạ đề qua. Nhưng việc kính trọng huynh trưởng, điện hạ lại không để ở trong lòng.”
“Thái phó!”
Tam hoàng tử thực sự bị dọa rồi.
Ngụ ý của Cố Diễm, không phải là rõ rành rành nói cho hắn biết, sẽ đem việc này đề đến phụ hoàng sao?
Không, không được.
Cố gia được phụ hoàng tín nhiệm vô cùng, hắn chống lại, không có bất luận chỗ tốt gì…… Nhưng chuyện này, vốn dĩ cũng không thể trách hắn a!
Cố Diễm nhìn thấy biểu tình hoảng loạn trên mặt hắn, trầm giọng nói: “Điện hạ suy nghĩ thật lâu, như cũ cũng không lên tiếng. Chẳng lẽ là muốn nói Thái tử điện hạ tự mình làm sao?”
Lục Hoài: “……”
Đúng là tại hạ.
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
Cậu mặt không đỏ tim không đập, lại có chút ngoài ý muốn Cố Diễm vì cậu đứng ra, rốt cuộc Cố Diễm tính tình lãnh đạm, cũng không giống người hay xen vào việc người khác, Cố Diễm lại đột nhiên tới cửa chơi, còn thay đổi tính tình?
Nhân thiết không phù hợp.
Không đúng.
Việc này tuyệt đối không đơn giản.