“Chính mày cũng không đoán được à? Ở Âm phủ ngoại trừ lệnh bài Vô Thường thì còn lệnh bài gì được xem như luật thép, hả!” Hồ Thanh Hà châm chọc cười khẩy: “Dù sao chỉ thấy mỗi chữ trên lệnh bài, tao cũng không phân biệt được đó là điện nào trong Thập điện.”
Chương Dục Cẩn mặt trầm như nước, không nói lời nào.
“Thật đúng là không nhìn ra, mấy người Ban điều tra vụ án đặc biệt thật sự đang làm việc cho vị đại nhân kia, sớm biết thế tao tuyệt đối không dám đối đầu với chúng mày.”
Nhưng lúc đó Hồ Thanh Hà không biết, gã mừng thầm cho rằng người của Ban điều tra vụ án đặc biệt đều là người phàm ở dương gian chuyên điều tra Âm Quỷ, vì thích xen vào việc của người khác chọc giận tới Minh giới nên mới bị trả thù.
Hồ Thanh Hà tự cho là mình có chỗ dựa nên hành động không hề kiêng dè, gã dùng thuật Khôi Lỗi hóa trang tay chân cho mình, lén lút đi tới trụ sở của Ban điều tra vụ án đặc biệt ở thành phố Cừ Nam. Sau khi tính toán, gã quyết định chọn trường Thập Ngũ vì đây là một khu đất khá lớn, rồi giả làm bảo vệ trong trường.
Gã không có tay chân, thi độc quanh người đã ăn sâu vào da thịt, cho dù dùng thuật Khôi Lỗi để lắp tay chân tươi mới thì cũng cần thường xuyên thay đổi. Kế hoạch của Hồ Thanh Hà là bắt cóc một lớp học sinh của trường Thập Ngũ làm nguồn tay chân dự bị cho mình, đồng thời dẫn dụ người của Ban điều tra vụ án đặc biệt tới đây, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Có mười hai tấm lệnh bài nhỏ màu đen trong tay, mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi. Hồ Thanh Hà vơ vét toàn bộ lão quỷ và ác linh xung quanh thành phố Cừ Nam, sau đó giấu lệnh bài trong bốn tầng của tòa nhà dạy học, mỗi tầng ba cái, thay đổi một khu nhỏ ở chốn dương gian thành quỷ vực.
Về phần năm học sinh mất tích trước đó, là do Hồ Thanh Hà cần lựa chọn tay chân thích hợp cho mình, sau khi thay đổi gã mới có thể đối đầu trực diện với Ban điều tra vụ án đặc biệt. Về phần năm học sinh trúng thuật Khôi Lỗi thì vẫn luôn bị thao túng trốn ở cuối đường ống thông gió trong phòng vệ sinh.
Lần tuần tra nghiêm ngặt lúc trước của phó hiệu trưởng Vương khiến Hồ Thanh Hà suýt chút nữa bị vây nhốt, gã đành phải vội vàng chui vào ống thông gió, nhưng lúc gã khép tấm nhôm che lại lối đi, cánh tay không nghe lời đột nhiên đứt ngang rơi xuống đập vào mặt của phó hiệu trưởng Vương.
Nếu ngay lúc đó, những giáo viên và lãnh đạo trường không nhìn chằm chằm vào cống thoát nước, nơi cánh tay đứt bò vào, mà là mở tấm chắn trên đầu, bọn họ chắc chắn sẽ nhìn thấy năm học sinh mất tích cộng thêm một cậu bảo vệ…
Về phần Lý Phượng Như, bà vốn không phải kẻ xấu tu tập tà pháp, chỉ là một người ích kỷ cực kỳ sợ chết.
Một tháng trước bà bị chẩn đoán là ung thư tuyến vú giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn tới bạch huyết*, phổi và xương. Sau khi nghe Hồ Thanh Hà hứa hẹn sẽ thay xương gan phổi mới cho bà, bà ỡm ờ cấu kết với gã làm việc xấu.
*Bạch huyết: Là dịch trong suốt bao bọc các mô của cơ thể, giữ cân bằng chất lỏng và loại bỏ vi khuẩn khỏi các mô.
Xử lý xong Hồ Thanh Hà cũng đã khoảng hai mươi phút trôi qua, cửa chính dưới lầu bị các vị phụ huynh xô đẩy lung lay sắp ngã. Hứa Vi gắng sức khâu mũi kim cuối cùng, trong miệng ngâm nga một âm tiết tối nghĩa khó hiểu.
Theo tiếng ngâm của Hứa Vi, sợi dây đỏ và khe hở trên da từ từ nhạt dần, cuối cùng biến thành dấu ấn hình đóa hoa màu đỏ lưu tại trên da của bốn học sinh giống như một hình xăm tinh xảo.
“Mấy đứa nhóc kia đúng là hoạ phúc khôn lường.” Trương Vũ cười nói: “Sợi Phúc Tuyến của chị ấy, cho dù đổi cả tấn vàng cũng không xin được, sau chuyện này, tỉ lệ tụi nó mua xổ số trúng thưởng chắc chắn cực kỳ cao.”
Lúc này, rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng ngáp một cái tỉnh lại, cậu quay đầu nhìn nắng sớm ở bên ngoài, vừa định biến trở về hình hài thanh niên lại bị vẻ mặt như muốn nói lại thôi của Chương Dục Cẩn dỗ dành: “Tiểu Trúc à, tối nay cậu có thể… đừng biến lại được không? Lúc xuống xe, các phụ huynh đều nhìn thấy chúng ta dắt theo một “Chú chó đặc vụ”, đây chính là dấu hiệu cho thấy chúng ta coi trọng vụ án lớn này…”
Đối với Trúc Ninh mà nói biến thành quả bóng lông rất dễ dàng, nếu không vì sợ ánh mắt khác thường của con người, cậu đã biến luôn thành bóng lông.
Thế là bóng lông nhỏ rất ngoan gật gật đầu, nhấc bốn cái chân ngắn nhỏ cố gắng đi vào phòng học xử lý quỷ quái.
Mặc dù bầy quỷ không có lệnh bài để tăng thêm sức mạnh, mờ đến mức chỉ có thiên nhãn mới có thể thấy, nhưng ở trong mắt Trúc Ninh chúng vẫn cực kỳ sinh động như thật.
Hồn ma trong phòng học vẫn ổn, chỉ có điều là bị đạn tan âm khí của Ban điều tra vụ án đặc biệt bắn thủng tạo thành rất nhiều lỗ hổng, nhìn có hơi đáng sợ.
Trương Vũ nhặt nửa điếu thuốc bên cạnh máy sưởi, sau khi đốt lên, khói thuốc hợp lại thành một sợi dây thừng mờ ảo vây một vòng quanh bầy quỷ, nhốt chúng lại chung một chỗ chuẩn bị chốc nữa lôi chúng ra ngoài.
Trương Vũ không quên dẫn dây thừng khói đưa đến bên cạnh móng vuốt của bóng lông nhỏ, để cho quả bóng lông thực tập sinh cũng có công việc để làm.
Còn ba tên lão quỷ bị thổi bay và một ác linh áo liệm đỏ va phải vài cục “tiên khí” trong hành lang thì thê thảm hơn nhiều, đừng bàn tới quần áo tướng mạo, ngay cả da thịt cũng bị thổi mất hơn một nửa.
Lúc bóng lông nhỏ nghiêm túc nắm vòng khói lớn đi ra, bọn họ nhìn thấy ba bộ xương không còn bao nhiêu thịt chậm chạp bò trên mặt đất, bọn chúng lúc thì tìm thấy xương quai xanh ở phía Đông, lúc thì tìm được một ít da người ở phía Tây, chật vật tự chắp vá lên cơ thể mình.
Bóng lông nhỏ quơ móng lông chỉ vào vòng khói lớn: “Chút chít chít chít!”
Nghi phạm tự đi vào!
Ba tên lão quỷ giống như gặp ác ma, lập tức hóa thành từng sợi khói xanh bay đến chỗ đám ma nghi phạm, trốn giữa đám ma run lẩy bẩy cố gắng giấu mình.
Trong số đó có hai lão quỷ vừa có lòng hảo tâm vừa giác ngộ cao, bọn họ không hề oán than nhận nhiệm vụ nhấc ác linh áo liệm đỏ, khiêng ác linh ngày thường hay diễu võ giương oai này trở về nhận án.
Khi hai vị lãnh đạo trường học tỉnh lại thì nhìn thấy Chương Dục Cẩn đang cho học sinh ngất xỉu nuốt một viên thuốc lớn chừng hạt gạo, học sinh uống thuốc xong liền chuyển biến tốt đẹp với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, sắc mặt xám xanh chuyển thành hồng nhuận cực kỳ nhanh, sau đó rục rịch mở mắt, gãi đầu ngồi dậy.
Hiệu trưởng Chu cực kỳ kinh ngạc, ông ta len lén nhẹ nhàng bước qua nhìn nhìn thì nhìn thấy năm chữ viết trên bình sứ nhỏ:
Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn*.
*Theo tui search thì cái này là tên một nhãn thuốc trợ tim ở Trung Quốc, nếu hông phải thì cho tui xin lỗi nha.
Cuối cùng, Trương Vũ cởi áo khoác da của mình khoác lên che phũ ngoại hình trông cực kỳ kinh dị của Hồ Thanh Hà rồi xách gã lên kẹp dưới cùi chỏ, người ngoài nhìn vào không biết đó là gì.
Đúng lúc này, hiệu trưởng Chu nhận được điện thoại mà mặt buồn rười rượi: “Ngài điều tra viên này, một vài vị phụ huynh đã tự tiện liên lạc với truyền thông, bây giờ bọn họ đã xông vào trường học, nếu chúng ta không cho họ một lời giải thích hợp lý, e rằng… Ngài nói xem rốt cuộc đây là chuyện gì!”
Nhưng dáng vẻ của Chương Dục Cẩn thì lại bình chân như vại, anh nhẹ nhàng nâng vũ khí bí mật của toàn đội lên – Một quả bóng lông, sau đó dùng áo khoác của Hứa Vi bao bọc “ông trời nhỏ” cẩn thận tỉ mỉ, chỉ để lộ cặp mắt to tròn sáng lấp lánh và chóp mũi trắng trắng mềm mềm, nhìn cậu giống như một chú cún con đáng thương bị dọa sợ.
“Phiền ngài đi xuống nói với Hùng Thành kiên trì thêm nửa phút nữa, khi truyền thông đến thì chủ động mở cửa.”
2 phút sau, đội quân phụ huynh và truyền thông chen chúc xông vào, sau đó tiếp tục ào ào chạy lên tầng bốn như nước chảy. Khi các vị phụ huynh nhìn thấy các con của mình không bị sứt mẻ gì ngồi trên hành lang, bọn họ kích động tới mức khóc to chạy tới kiểm tra đám trẻ từ trên xuống dưới.
Mà các ký giả truyền thông khiêng máy quay còn chưa kịp đọc bài vở được soạn sẵn bằng một đống ngôn từ sắc bén đã vội vàng ngừng lại, cùng chuyển sang trung tâm của tin tức lần này. Một đoàn người cùng hướng về phía Chương Dục Cẩn, vây chặt người đã cứu giúp thành công.
“Tôi không tiện tiết lộ chi tiết của vụ án lần này, chỉ có thể nói chủ nhiệm lớp 11/9 Lý Phượng Như chính là hung thủ, vì bà mắc bệnh nan y muốn trả thù trường học nên đã gây mê học sinh lớp mình rồi giấu bọn trẻ đi. Cũng may các học sinh ngoại trừ kinh sợ thì không bị vấn đề gì đáng lo ngại.”
“Công lớn nhất của cuộc lục soát giải cứu lần này là nhờ vào Trúc Trúc, chú cún vừa được điều đến Ban điều tra chúng tôi… Các vị phóng viên, Trúc Trúc vừa lục soát giải cứu cả đêm, vật lộn với phần tử phạm tội, nên bây giờ cậu ấy vô cùng mệt nhọc, xin mọi người đừng làm cậu ấy sợ.”
Quả nhiên, chóp mũi hít hít đáng yêu và cặp mắt to ngập nước của bóng lông nhỏ lập tức chinh phục đội quân phóng viên với sức chiến đấu hừng hực, microphone và camera chĩa vào bốn người vội vàng rụt lại, sợ hù dọa bé cún nhỏ vừa lập công lớn.
Bóng lông nhỏ ngóc đầu lên đầy kiêu ngạo trước tiếng chụp ảnh tách tách của phóng viên, móng vuốt lông cẩn thận nắm chặt sợi dây khói.
Tôi cũng là một người có ích đó nha, mặc dù không tham gia tìm kiếm học sinh nhưng cũng đã vật lộn với phần tử phạm tội!
Đoàn người Chương Dục Cẩn vừa thành thạo ứng phó với truyền thông vừa thuận theo đám đông đưa đẩy từ từ đi ra ngoài. Trên đầu của đoàn người là một vòng khói lớn, hơn bốn mươi lão quỷ sống không còn gì luyến tiếc bị nắm kéo đi như khinh khí cầu chậm rãi đi xuống lầu.
…
Lúc đoàn người lái xe trở lại Ban điều tra vụ án đặc biệt đã là 9 giờ sáng, bóng lông nhỏ cũng được biến trở về diện mạo nam thanh niên.
Hứa Vi nhìn đồng hồ đeo tay, đau lòng nói: “Theo quy định 5 giờ sáng là được tan làm, Tiểu Trúc mới đi làm ngày đầu tiên đã phải làm thêm bốn tiếng, đúng là bất nhân mà!”
Trên đường đi, Hùng Thành khó mà kiềm chế niềm vui khi nhìn thấy đủ loại vết thương to nhỏ trên người mình, anh ta đang tính toán mình sẽ được cầm bao nhiêu tiền trợ cấp tai nạn lao động. Vừa nghe Hứa Vi nói thế, anh ta càng tỏ vẻ gật gù đồng ý:
“Không chỉ tăng ca mà còn gặp vụ án khó giải quyết mười năm mới gặp một lần! Tôi nói này, vụ án này nhất định phải có thêm tiền thưởng… Ở Ban này tăng ca một giờ được trợ cấp 100, làm thêm bên ngoài được 200. Tiểu Trúc, cậu còn bị rơi xuống từ tầng bốn, chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng, lát nữa đến chỗ Đội hậu cần đừng quên trình báo tiền trợ cấp.”
Chương Dục Cẩn trừng mắt liếc nhìn Hùng Thành trong lòng chỉ muốn tiền tiền tiền, sau đó động viên vỗ vai của Trúc Ninh, nói lời thật lòng: “Tiểu Trúc, nếu lần này không có cậu e là Ban điều tra vụ án đặc biệt bọn anh sẽ bị thua thiệt lớn, thằng nhóc này cậu rất có tài đấy, cậu chính là một điều tra viên thực thụ mà bọn anh cần! Lát nữa làm thủ tục nhậm chức xong thì đến Đội 2 hậu cần thử xem có bắn súng được hay không, được thì nhận một khẩu.”
Trúc Ninh vô cùng vui vẻ!
Sau khi cậu tốt nghiệp, nguyện vọng lớn nhất của cậu là tìm được công việc có tiền lương từ 3000 trở lên, có thể tự lo cho cuộc sống của mình, cha mẹ đã nỗ lực quá nhiều, cậu một thanh niên trẻ tuổi to xác không thể tiếp tục làm gánh nặng cho họ.
Lúc Trúc Ninh đến thành phố Cừ Nam, trên người cậu chỉ có 800 tệ, sau khi trả tiền nhà thì không còn lại bao nhiêu.
Nhiệm vụ tối nay có thể lấy được bao nhiêu trợ cấp nhỉ? Nếu cao hơn 1000 tệ, không chỉ đủ tiền sinh hoạt tháng này mà còn mua được chút quà cho cha mẹ!
Trong lúc Trúc Ninh vui vẻ ao ước tiền thưởng và tiền trợ cấp, mấy người Hùng Thành đã bắt đầu bàn bạc sau buổi tối hôm nay sẽ làm nhiệm vụ gì tiếp theo.
Hùng Thành: “Lần này tôi chắc chắn đã lấy được 5 ngày nghỉ trị thương, nhưng tôi không định nghỉ, vụ án xác sống ở Tương Tây* là điểm mạnh của lão Hùng tôi, ngu sao không đi, còn ngày nghỉ thì để dành đủ một tháng rồi đi du lịch luôn thể.”
*Hồi chương 1 là Xuyên Tây, sau này tác giả sửa thành Tương Tây.
Hứa Vi không bị thương nên tất nhiên không có ngày nghỉ trị thương, Chương Dục Cẩn là đội trưởng, dĩ nhiên không thể “làm gương” xin nghỉ, chỉ có Trương Vũ hơi bất mãn nói: “Cả một hộp thuốc lá của tôi bị nghiền thành tro, không có thuốc hút thì lên Ban làm gì, tôi về nhà nghỉ ngơi đi ngủ đây.”
Chương Dục Cẩn trừng mắt với anh ta: “Mau cút đi, sang năm không được nghỉ thì đừng có khóc lóc tìm tôi!”
Trương Vũ đã quá quen với tính tình của sếp, cố tình cà lơ phất phơ vừa hát vừa lắc lư trước mặt Chương Dục Cẩn đi ra ngoài.
Trúc Ninh là một đứa trẻ nhiệt huyết, cậu cũng hơi kích động muốn tham gia nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Vụ án xác sống? Là loại xác sống thời cổ đại chuyên gây rắc rối, gọi là cương thi…”
Đêm về khuya, mấy chục cái xác mặt xanh nanh vàng nhảy nhót trong rừng núi hoang vắng, đột nhiên gió lạnh thổi qua, mấy cái xác cùng quay đầu nhe hàm răng vàng khè nhào về phía người khua xác!
Trúc Ninh bị tưởng tượng của mình dọa cho rùng mình.
“Hầy, vụ án xác sống là tên tụi anh đặt bừa, không liên quan gì tới cương thi, không đáng sợ đâu.” Hùng Thành không để ý vung tay lên: “Chính xác là có một chiếc xe buýt lật nghiêng rơi xuống khe núi, hơn ba mươi người chết lại đột nhiên sống lại, trở về nhà của mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT