Trong nháy mắt, cả người Hắc Vô Thường ngây dại, hắn nhìn chằm chằm người ở đằng xa, cặp mắt có chút nhòe đi, dường như muốn lảo đảo đi tới nghênh đón.
Nhưng sau khi trải qua cảm giác mừng như điên ngắn ngủi, rốt cuộc Hắc Vô Thường mới nhận ra người nọ đã nghe thấy cái gì. Cơ thể hắn đột nhiên cứng còng, giống như bị ai đó tạt một chậu nước lạnh ướt từ đầu đến chân, rùng mình lạnh đến thấu xương.
Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nửa giây sau sắc mặt Hắc Vô Thường đã thay đổi. Hắn quỳ một chân trên đất hành lễ, tránh nặng tìm nhẹ lạnh nhạt nói: “Vô Xá cung nghênh chủ thượng trở về.”
Tôn Thư Thành đứng bên cạnh đã sợ đến phát khiếp!
Sau đó y bị thiếu niên vẫy tay đánh bay ra khỏi đại điện.
Thiếu niên vẫn nghiêng người dựa vào quan tài gỗ, dường như vẫn chưa thích ứng với cơ thể còn quá trẻ này, hoàn toàn không có một chút khí thế. Mặc dù gương mặt vẫn là của Trúc Ninh nhưng cảm giác tỏa ra xung quanh người y lại có chút tùy tiện lạnh nhạt, không giống dáng vẻ của một thiếu niên.
*Từ giờ tui sẽ gọi Minh Vương trong thân xác Trúc Ninh là “y”, còn Trúc Ninh thì gọi là “cậu” cho dễ phân biệt, chứ gọi Minh Vương là “cậu” nghe mất khí thế hẳn đi…
Sau khi Hắc Vô Thường đứng dậy vẫn hơi cúi đầu giữ nguyên dáng vẻ kính cẩn nghe theo, ánh mắt dính chặt vào bụi bặm và mạng nhện bám đầy trên nền đá.
“Đây không tính là trở về, chẳng qua là tàn hồn hấp thu hồn thạch nên tỉnh lại trong chốc lát mà thôi.” Thiếu niên hơi khom người, dường như muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hắc Vô Thường từ dưới lên. Nhưng bởi vì cách quá xa nên không thấy được, thiếu niên chỉ đành phải rời khỏi quan tài gỗ chậm rãi bước về phía trước, thái độ của y cũng không biết là đang vui hay giận, mở miệng: “Vô Xá, ngươi định để bổn vương quỳ xuống nhìn ngươi sao?”
Minh Vương có năng lực biết được lòng người, ngay cả Thập Điện Diêm Vương cũng cực kỳ sợ y, chỉ cần tiếp xúc một ánh mắt, nội tâm cất giấu tận sâu bên trong lập tức không còn chỗ ẩn thân.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Hắc Vô Thường đã trốn tránh đối mặt, nhưng bây giờ hắn chỉ đành phải dời tầm mắt từ nền đá dính đầy mạng nhện lên trên, thuận thế đứng dậy ngẩng đầu, một giây kế tiếp hắn lập tức đối diện với hai tròng mắt đen nhánh trong veo của cậu thiếu niên.
Lúc này Minh Vương yếu đuối hơn so với lúc xưa rất nhiều, Hắc Vô Thường có thể cảm nhận được, cậu thiếu niên trước mắt hoàn toàn dựa vào năng lượng từ hồn thạch mới nuốt vào lúc nãy để chống đỡ.
Trong con ngươi của thiếu niên mang ý cười bình thản nhưng lại sâu không thấy đáy: “Vô Xá, ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi có suy nghĩ xấu xa gì với bổn vương?”
Hai chữ “xấu xa” này nói ra khỏi miệng không hề mang ý xấu miệt thị, ngược lại còn có cảm giác yểu điệu cấm kỵ.
Thứ cảm giác cấm kỵ này giống như hồi Minh Vương tự mình đánh nhau với toàn bộ Địa Phủ ở âm giới cách đây ngàn năm. Tuy mang hình hài của một thiếu niên trẻ khỏe tinh thần phấn chấn, nhưng trong dòng máu chảy xuôi lại có một chút xảo trá quỷ quyệt do bị âm phủ nhuộm dần. Khi hai hình ảnh này hợp lại với nhau, không ngờ lại mang đến cảm giác kỳ dị một cách khó hiểu, kinh tâm động phách.
Gần trong nháy mắt, Minh Vương thừa dịp tâm trạng của Hắc Vô Thường hỗn loạn, y đọc được rất nhiều thứ từ trong cặp mắt của hắn. Những thước phim hỗn loạn vụt qua, những ảo tưởng ẩn núp sâu trong đáy lòng… Hoàn toàn không có chỗ che giấu.
Tuy Minh Vương mang hình dạng thiếu niên nhưng cảm giác bị áp bách không hề giảm bớt. Y cười khẽ, trong giọng nói không biết là vui hay buồn: “Vô Xá, lúc ngươi theo hầu bên cạnh ta, lúc cùng ta làm việc, mỗi thời mỗi khắc ngươi đều nghĩ đến những thứ này?”
Mấy trăm năm qua, Hắc Vô Thường gánh tiếng xấu phản bội chủ đánh nhau với phe Địa Phủ. Sự đau khổ hành hạ kéo dài cả ngày lẫn đêm đã gột rửa đi dáng vẻ thủ hạ cung kính thuận theo của hắn, thay vào đó là u ám âm trầm nắm quyền sinh sát trong tay khiến người người sợ hãi.
Nếu Hắc Vô Thường vẫn còn giữ dáng vẻ giống như mấy trăm năm trước, là thuộc hạ đi theo sau lưng Minh Vương không dám cách y hơn nửa bước, hắn tuyệt đối không dám dùng pháp lệnh Minh Vương, ám toán rồi khống chế Quỷ Đế sau đó quyết tâm nhảy xuống Vạn Cốt Uyên.
Nhưng hiện tại hắn là quân vương hắc ám, khéo léo giấu đi sự sắc sảo, phủ thêm áo khoác phục tùng.
Lúc này hai người cách rất gần.
Hắc Vô Thường ngẩng đầu giấu tất cả cảm xúc lộ ra ngoài, vẻ cung kính nghe lời trong đôi mắt đen nhánh không hề giảm: “Chủ thượng, Vô Xá tuyệt đối không dám vượt quá phạm vi dù chỉ nửa bước.”
Trong đại điện yên tĩnh vài giây.
Nụ cười của thiếu niên cứng lại, trong lòng có chút sợ hãi. Sói con của bổn vương đâu? Tại sao bây giờ lại giống một con sói đen âm hiểm khoác da cừu vậy?
Nếu như hồn phách của Trương Vũ sứt mẻ một khối nhỏ vì phải trải qua hai mươi bảy đời chết thảm liên tục. Vậy Minh Vương hiện tại e rằng hồn phách chỉ còn lại một nhúm nhỏ, những phần còn lại đã tan thành mây khói trong Vạn Cốt Uyên từ lâu.
Còn Hắc Vô Thường chấp chưởng Địa Phủ mấy trăm năm, thực lực đã cách xa so với trước kia, thậm chí còn mạnh hơn Minh Vương trước khi nhảy vực.
Minh Vương bây giờ đúng là yếu hơn rất nhiều nếu so với tên thuộc hạ lòng lang dạ thú của mình.
Thiếu niên không dám cười trêu chọc, y sợ lật thuyền trong mương. Vì thế sau khi im lặng vài giây, y bắt đầu nói sang chuyện khác: “Vô Xá…”
Hắc Vô Thường ngẩng đầu, kính cẩn không vượt khuôn phép: “Chủ thượng?”
“Trước khi bổn vương biến thành người, tại sao lại là con thỏ?”
Hắc Vô Thường: “…”
Trong lòng Hắc Vô Thường hơi chột dạ, hắn nhớ lại những hành động phạm thượng lúc trước như xoa bóp bóng lông nhỏ. Hắn cũng không thể nói mình biến Minh Vương thành thỏ tai cụp là vì hắn thích nắn nắn sờ sờ lông mềm.
Hắc Vô Thường im lặng vài giây, dò xét mở miệng: “Quỷ đế Tôn Thư Thành biết bản thể của ngài, thuộc hạ huyễn hóa ngài thành những hình thái khác nhau là vì không muốn bứt dây động rừng.”
Bây giờ tàn hồn của Minh Vương tỉnh lại, y không nhớ rõ chuyện lúc trước nên chỉ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Tuy lời giải thích dễ hiểu nhưng y cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Chủ thượng, ngài chạy thoát khỏi Vạn Cốt Uyên bằng cách nào?” Rốt cuộc Hắc Vô Thường cũng chủ động hỏi. Nhớ lại những đau khổ và lo âu suốt mấy trăm năm qua, giọng nói của Hắc Vô Thường khó mà giữ bình tĩnh: “Thuộc hạ còn tưởng rằng…”
“Trước khi bổn vương nhảy vực đã nuốt sẵn hai mươi viên hồn thạch.” Thiếu niên chậm rãi nói: “Nhưng vẫn phải tốn mấy trăm năm mới bò ra được khỏi Vạn Cốt Uyên, đi cửa sau đầu thai thành Thao Thiết, như thế mới có thể từ từ nuốt âm khí để vá hồn.”
Rốt cuộc, dường như thiếu niên nhớ ra cái gì đó, y nhìn về phía Hắc Vô Thường, trong mắt mang theo ý cười: “Thân thể của bổn vương là Thao Thiết, vậy chắc hẳn rất siêu phàm, không biết bộ dạng của ta như thế nào nhỉ?”
Hắc Vô Thường: “…”
Hắc Vô Thường kính cẩn nói: “Dáng vẻ của chủ thượng… Không ai sánh bằng.”
Thiếu niên lẳng lặng nhìn ánh mắt tránh né của thuộc hạ, cứ luôn cảm thấy hắn có bí mật và ý đồ nào đó không thể cho y biết. Ánh mắt của y dần dần nghiêm túc, mở miệng ra lệnh: “Vô Xá, ngươi đã biết thân phận của bổn vương thì phải chăm sóc ta thật tốt, không được có hành động vượt quá mức.”
Hắc Vô Thường ngước nhìn, sắc mặt hết sức nghiêm túc: “Thuộc hạ nhất định sẽ hết lòng chăm sóc, tuyệt không dám thờ ơ một phút.”
Trong lòng thiếu niên hơi xác định, y có thể nhìn ra lòng lang dạ thú trong lòng Hắc Vô Thường, nhưng bản thể của y là Thao Thiết, cái tên thuộc hạ bụng chứa cả bồ dao găm này tuyệt đối không dám có bất cứ suy nghĩ bất thường nào đối với Thao Thiết.
Một giây kế tiếp, năng lượng từ hồn thạch đã bị dùng hết. Theo một tiếng “bụp” nhẹ nhàng vang lên, Minh Vương đại nhân biến thành một quả bóng lông nhỏ xíu rơi xuống. Bóng lông mập rơi xuống nảy lên một cái, sau đó mới được hai tay của Hắc Vô Thường đón lấy.
Bóng lông nhỏ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, ngoẹo đầu mờ mịt nhìn Hắc Vô Thường: “Chút chít?”
Ký ức của bóng lông nhỏ dừng lại vào một khắc khi cậu nuốt trọn hồn thạch. Cậu không biết tại sao mình lại từ thỏ biến về nguyên hình, hơn nữa khi nhìn lệ quỷ mặc áo bào đen, cậu cực kỳ ngứa mắt.
Bóng lông nhỏ cảm giác cơ thể mình nhỏ đi rất nhiều, cậu tức giận kêu lên: “Chít chít!” Tôi muốn biến thành thỏ!
Hắc Vô Thường bưng bóng lông nhỏ trong tay giống như bưng bảo bối, tim vẫn còn đập thình thịch như đánh trống. Ngay lúc này, Minh Vương đại nhân không hề phòng bị cứ thế rơi vào trong tay mình?
Bóng lông nhỏ thấy lệ quỷ mặc áo bào đen không để ý tới mình, khí thế của cậu yếu lại nhưng vẫn cẩn thận ngửa đầu: “Chút chít?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT