Tất cả mọi người ngu người tại chỗ, bao gồm cả Hắc Vô Thường.
Trương Vũ phá lên cười thật to, nhưng Tôn Thư Thành không rảnh để ý tới phản ứng của anh ta. Y nhìn chằm chằm con thỏ trên mặt đất khoảng chừng nửa phút, cuối cùng không dám học theo thỏ tai cụp duỗi móng đụng mạng nhện, mà là chuyển tầm mắt sang chủ nhân của con thỏ, ánh mắt y như mũi tên: “Rốt cuộc anh nuôi cái thứ gì?”
Trên thực tế,nỗi khiếp sợ của Hắc Vô Thường không hề thấp hơn Tôn Thư Thành, nhưng vẻ mặt hắn không lộ ra chút khác thường nào, đã vậy giọng điệu còn rất khoe khoang hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ ta sẽ mang một con thú tầm thường bên người sao?”
Vẻ kinh ngạc nghi ngờ trong mắt của Tôn Thư Thành không giảm, thậm chí còn có chút kiêng kỵ nhìn chủ nhân của thỏ tai cụp. Y dè dặt mở miệng: “Cho dù là yêu quái lợi hại cỡ nào đi nữa cũng không nuốt được mạng nhện của Linh Thi Chu, mặc dù yêu quái thích ăn âm khí trên đời này không ít, nhưng mạng nhện của Linh Thi Chu không chỉ có âm khí sát hồn mà còn có… Năng lượng linh hồn.”
Hắc Vô Thường sao mà không biết mấy thứ này. Vào thời khắc hắn nhìn thấy thỏ con thèm ăn chạy vù đi ăn mạng nhện, hắn còn tưởng rằng con thỏ ngốc này sẽ nuốt không trôi lập tức phun ra ngoài. Nhưng thỏ con lớn chừng bàn tay lại đang vui vẻ gặm gặm, mồm nhai chẹp chẹp?
Trong lòng Hắc Vô Thường vốn đã nổi lên sóng gió kinh hoàng nhưng hắn không muốn bàn luận chuyện này với Tôn Thư Thành, thế nên hắn đối phó bằng giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Vậy thì sao?”
“Trên đời này ngoại trừ Linh Thi Chu, chỉ có thân thể thiếu sót hồn phách mới có thể hấp thu năng lượng linh hồn.” Tôn Thư Thành nhìn chằm chằm Hắc Vô Thường, dường như muốn tìm được sơ hở trong ánh mắt của hắn, “Những hồn phách bị tổn thương không thể vào luân hồi… Trừ phi có thế lực cực kỳ mạnh mẽ che chở.”
Hắc Vô Thường không mở miệng.
Tôn Thư Thành nhìn thỏ con phấn khích nhai nhóp nhép dưới đất, y lạnh lùng nói: “Nhưng nhìn khẩu vị của con thỏ này, không chỉ dừng ở mức hồn phách bị tổn thương mà ít nhất cũng phải hồn phi phách tán, tại sao lại như thế?”
Trương Vũ vừa dùng hồn khói đốt bọ vừa nghe Tôn Thư Thành vô cớ làm khó dễ. Anh ta chưa từng nghe nói qua Linh Thi Chu, càng không biết bên trong mạng nhện là cái gì, rốt cuộc có sát hồn gì đó hay không, anh ta chỉ biết quỷ đế Tôn Thư Thành gầy yếu vừa bị một con thỏ vả mặt sau đó cố tình gây khó dễ.
“Cậu tự xưng là quỷ đế còn không bằng thú cưng của điều tra viên chúng tôi, thẹn quá thành giận à?” Trương Vũ cười ha ha nói: “Không phải chỉ là mạng nhện thôi sao, gì mà không ăn được?”
Vừa nói, Trương Vũ vừa xé mạng nhện bị hồn khói đốt chín, nhanh chóng bỏ vào miệng, ngửa cổ nuốt xuống, sau đó cười khẩy nhìn về phía Tôn Thư Thành.
Tôn Thư Thành hoàn toàn sững sốt, sau đó nghi ngờ nghiêng đầu nhìn mạng nhện màu trắng xung quanh, giơ tay lên đụng nhẹ —— ——
Xèo!
Âm thanh cực kỳ giống tảng thịt bị quăng lên vỉ nướng, toàn bộ ống tay áo của Tôn Thư Thành bốc khói trắng, nếu y không lẫn tránh nhanh phỏng chừng mất luôn cả cánh tay.
Đáng sợ là, một hành động mang tính dò xét này lại làm động tới mạng nhện ở khắp lối vào, sau đó chấn động nhỏ bé thông qua mạng nhện trùng điệp nhanh như tia chớp truyền đi khắp bốn phía. Ước chừng qua mấy giây, trên tất cả mạng nhện lớn nhỏ trong phạm vi mười mấy mét, toàn bộ bọ độc màu sắc sặc sỡ đồng loại di chuyển về phía bọn họ!
Còn con mồi của đám bọ độc dính trên lưới nhện thì bị mạng nhện dắt kéo đong đưa với biên độ cực lớn, mặc dù chúng không có cách nào thoát khỏi loại dây mỏng nhưng lại cực kỳ dính này. Nếu như muốn thối lui đến khoảng cách an toàn, ít nhất bọn họ phải vượt qua một đoạn đường rất xa.
Mặc dù Tôn Thư Thành không sợ bọ độc nhưng mạng nhện đong đưa giữa không trung vẫn là đòn chí mạng đối với y!
Trước khi bị mạng nhện bao lấy rồi cháy thành khói xanh, Tôn Thư Thành uốn người luồn lách bay ra từ khe hở cực nhỏ giữa hai con bọ độc, y ra lệnh thật nhanh: “Mấy người chạy lên trước đi!”
Một con du diên* dài hơn hai thước múa 10 cặp chân nhỏ nhào tới trên người Trương Vũ, anh ta chán ghét mắng một câu. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta cầm hồn khói đã châm lửa ấn vào miệng của nó, khó khăn lắm mới tránh thoát: “Mắc cái gì chúng tôi phải liều mạng mở đường đi cứu cậu, nếu cậu bị mấy cái mạng nhện này quấn chết, chẳng phải đám chúng tôi còn bị nặng hơn cậu sao?”
*Con du diên
Giọng nói lạnh lùng của Tôn Thư Thành truyền đến từ bên trên mạng nhện trắng hếu dày đặc: “Trước khi tôi hồn phi phách tán, tôi tiện tay gặt ba cái đầu xuống cũng không khó.”
Trương Vũ hết cách, chỉ đành phải đốt hộp hồn khói cuối cùng thành một cây đuốc cháy phừng phừng ép tới gần đám bọ độc, thiêu đốt đống mạng nhện chắn trước mắt để lộ ra lối đi đen ngòm, tiếp tục tiến lên phía trước.
Chương Dục Cẩn đi phía sau biết thân phận của mình chỉ là người bình thường, mạng nhện của Linh Thi Chu không cản được Trúc Ninh và Trương Vũ nhưng chắc chắn có thể dính chặt lên một quỷ sai dương gian bình thường như anh. Chương Dục Cẩn cũng không dám tay không dây vào, anh chỉ có thể rút súng, xuất công không xuất lực bắn mấy con bọ độc bò đến gần làm chúng bị thương.
Súng của Ban điều tra đặc biệt có thể cắn nuốt âm khí nhưng không gây thương tổn đến người. Thế nên khi bắn vào cơ thể của những con bọ độc lớn màu sắc rực rỡ, nhện độc, bò cạp, rết, sâu ban miêu*, du diên… gần như không hề có tác dụng. Không tới nửa phút, mấy người bọn họ đã bị bao vây, hoàn toàn dựa vào hồn khói của Trương Vũ khó khăn chống đỡ.
*Sâu ban miêu
Thỏ tai cụp thì tập trung gặm kẹo, cố gắng cống hiến một phần sức lực của mình, nhưng quá non nửa ngày mà cậu vẫn không ăn được mạng nhện lớn chừng bàn tay.
“Thà bị đám sâu này phanh thây còn hơn là xuống Hoàng Tuyền Lộ.” Trong lời nói của Chương Dục Cẩn có hàm ý, anh cẩn thận nhìn Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường nhìn quỷ sai dương gian của mình sắp được thăng chức lên làm quỷ sai Địa Phủ, hắn bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ta có một viên đan dược, có thể khiến hình dáng của yêu quái tạm thời biến lớn một chút.”
Vừa nói Hắc Vô Thường vừa bóp cái miệng nhỏ đang gặm kẹo của thỏ tai cụp, hắn chấm nhẹ một cái lên mũi cậu, rót vào đó một tia pháp lực, một giây kế tiếp…
Ầm!
Thỏ con lớn chừng bàn tay đột nhiên biến thành một con thỏ mập lông xù nặng hơn tám trăm cân, cậu mờ mịt nhìn bốn phía: “Chút chít?”
Hắc Vô Thường nhón chân lên trấn an sờ sờ vành tai mềm như nhung của thỏ bự: “Nhân cơ hội đan dược còn tác dụng, mau ăn đi.”
Thỏ tai cụp yên lòng thân mật cọ cọ cấp trên của mình, suýt chút nữa ủi bay Hắc Vô Thường. Sau đó cậu nhảy ầm ầm về phía biển kẹo ngọt, giơ móng thỏ thật to bắt đầu quấn tơ nhện như quấn kẹo bông gòn.
Trương Vũ đang dùng một nhúm nhỏ hồn khói yếu ớt cuối cùng khó khăn mở đường, anh ta nghe thấy tiếng ầm ầm đằng sau, vô thức quay đầu lại nhìn: “ĐM!!!!”
Vì giật mình nên tay cầm hồn khói run lên, chọt trúng mắt của một con nhện.
Thỏ bự đầy lông vô tội hít hít chóp mũi, sau đó chạy vượt qua Trương Vũ, tiếp tục cuộn cuộn mạng nhện trên đường.
Giữa đám bọ độc giương nanh múa vuốt bò tới, tiếng loạt xoạt trên mạng nhện từ từ giảm dần, tất cả đều bị treo lơ lửng giữa không trung giống như quỷ thắt cổ, lắc qua lắc lại không ngừng xoay vòng vòng.
Tôn Thư Thành cận kề cái chết né trách mạng nhện. Trước ánh nhìn chòng chọc của thỏ tai cụp béo mập trong vài giây, rốt cuộc y vẫn không nghĩ ra từ ngữ thích hợp, đành đáp xuống đi theo phía sau thỏ bự, im lặng tiến về phía trước.
Trương Vũ cũng theo đó tắt hồn khói, trợn mắt há mồm nhìn vóc dáng to béo của thỏ tai cụp đi trước mặt, anh ta lẩm bẩm: “Không hổ là thú cưng của người dựa vào quan hệ cá nhân, thật sự rất phi phàm.”
Vừa nói vừa đưa tay muốn sờ thỏ thần kỳ này một chút, Hắc Vô Thường đi phía sau bất mãn ho khụ một tiếng, Trương Vũ mới tiếc nuối rụt tay về.
Đại điện u ám phủ đầy mạng nhện vừa hẹp vừa dài, chỉ dựa vào hai cái điện thoại và lửa ma trơi của Tôn Thư Thành đúng là không thể chiếu sáng được xa. Bọn họ đi theo thỏ bông bự tiến về phía trước, thỉnh thoảng nhìn mấy con bò cạp nhện rết đang bò tới bò lui đột nhiên ngu người vì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Mấy phút sau, đội quân thỏ bông đi được tầm mấy chục mét thì nhìn thấy toàn bộ mạng nhện đầy ắp trong đại điện biến mất hết, giống như bị một cục tẩy siêu to bôi qua, để lại một lối đi sạch sẽ ngay chính giữa đại điện.
Còn phía trước bọn họ, viên kẹo bông gòn mà thỏ bự đang đẩy đã từ lớn chừng banh bóng rổ nhanh chóng to thành một quả bóng cao hơn ba mét… đã vậy còn nhìn rất dễ thương?
Suốt toàn bộ hành trình, Tôn Thư Thành không nói lời nào.
Trương Vũ cho là tên quỷ đế đại nhân này bị bé thú cưng đánh mặt bép bép nên thẹn quá thành giận. Nhưng Chương Dục Cẩn lại có thể nhìn ra, mặc dù gương mặt của Tôn Thư Thành tĩnh lặng như nước nhưng hai tay giấu trong ống tay áo lại run lên nhè nhẹ, dường như cuối đại điện có thứ gì đó mà y muốn lấy cho bằng được.
Mọi người từ từ thả lỏng, cho là cạm bẫy đáng sợ nhất thế gian lại sắp biến thành trò chơi nhà chòi, một tràn tiếng động rít rít tặc tặc làm người ta rợn cả tóc gáy đột nhiên truyền tới từ sâu trong đại điện đen ngòm.
Chẳng mấy chốc thứ âm thanh rít rít giống như bị kẹt dị vật trong cổ họng đi đôi với tiếng mạng nhện ma sát đã đến gần. Thỏ bự đang quấn kẹo bông gòn nghi ngờ dừng bước, chân sau đạp một cái nhảy lên trên quả bóng nhìn ra xa.
Đó là một con nhện còn to béo hơn gấp mấy chục lần so với tất cả bọ độc trong điện, hoa văn màu đỏ đen nổi bật trên lớp lông đen dinh dính, ở vị trí vốn nên có tám đôi mắt lại bị thay thế bởi những gương mặt người vặn vẹo, tham lam nhìn chằm chằm về phía thỏ mập đứng phía trên kẹo bông gòn.
Những con Linh Thi Chu khác thì ùn ùn kéo đến, chúng leo lên mạng nhện với tốc độ cực nhanh, hàm răng to lớn như càng cua lúc đóng lúc mở cứ như thể chỉ với một cú táp là có thể cắn đứt thỏ béo tươi non mập nước!
Thỏ tai cụp sợ tới mức thét lên chút chít biến trở về hình dạng lớn chừng bàn tay, chợt móng thỏ trợt một phát, rớt xuống từ trên viên kẹo bông gòn cao ba mét.
Thị lực của Tôn Thư Thành không bị vật thể cản trở, cách một quả bóng mạng nhện y đã sớm thấy được Linh Thi Chu cao chừng hai tầng lầu. Cả người y đột nhiên căng cứng, sau khi chần chờ nửa giây một tia tàn độc hiện lên trong mắt y. Tôn Thư Thành lao vụt lên cao đưa tay đón lấy thỏ bông lớn chừng bàn tay, sau đó ném về phía Linh Thi Chu đã bò đến được vài mét!
Cùng lúc đó Tôn Thư Thành lạnh lùng nói: “Linh Thi Chu sẽ không trực tiếp ăn thịt người, thế nhưng nó có thể hấp thu chất dinh dưỡng hiếm có từ năng lượng linh hồn của thỏ, thừa dịp Linh Thi Chu ăn thỏ, mọi người mau xông tới từ bên trái!”
Thỏ lông không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cậu bị quăng lên cao rồi vẽ thành một đường parabol: “Chút chít!!!!!!”
Một giây kế tiếp, Hắc Vô Thường sắc mặt âm trầm xách cổ áo của Tôn Thư Thành ném mạnh về phía Linh Thi Chu: “Linh Thi Chu ăn ngươi, há chẳng phải tốt hơn sao?”
Thỏ con vô cùng đáng thương thét chói tai. Ngay lúc cậu sắp đập trúng Linh Thi Chu, đột nhiên một trận gió mạnh xẹt qua bên tai cậu, Tôn Thư Thành đã hóa thành bao cát vượt qua trước mặt thỏ bông, đập lên cơ thể béo mập của Linh Thi Chu.
Bốp bốp! Bịch bịch! Ầm!!!
Đường đường là quỷ đế Tôn Thư Thành hóa thành một quả bowling, một quỷ một nhện đập vào nhau sau đó bay lên vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ dài mấy chục thước, cuối cùng cả hai rơi xuống một mảnh đen ngòm, biến mất không thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT